Trọng Sinh Chi Đệ Nhất Đế Hậu Tinh Cầu

Chương 307

☆, Chương 307: Huyết mạch Phong gia ta

Anh rất nghiêm túc!

Đây là tất cả mọi người đều có ý nghĩ giống nhau.

Nam nhân trước mắt, tuyệt đối có thể nói được làm được, làm cho bọn họ sống không bằng chết!

Nam Kính cư nhiên leo lên người như vậy, đáng chết, cậu ta sao lại may mắn như vậy!

Tại thời điểm Nam Kính và Lantis đi tới cửa, bà Nam đột nhiên kêu lên ——

"Ta cho ngươi biết thân thế Nam Kính, ngươi dùng điểm thông dụng cùng ta trao đổi!"

Bà Nam tới nơi này đã là không thèm đến xỉa, bà luôn không có khả năng trơ mắt nhìn con gái mình yêu nhất bị các lão đầu tử chà đạp, bà còn trông cậy vào các con gái gả vào hào môn, trở thành phu nhân quý tộc cao tầng a!

Nam Kính bỗng nhiên chấn động, hô hấp đều gấp gáp lên, một loại ngôn ngữ khó có thể khuấy động tại trong lồng ngực phun trào ra —— người Nam gia, vợ chồng Nam gia, bọn họ quả nhiên biết đến cha mẹ mình!

"Các ngươi..."

Nam Kính mới vừa mở miệng, liền bị Lantis ôm vào trong ngực, ôm chặt lấy.

"Thân ái anh cho em biết."

"Anh, anh biết?" Nam Kính bỗng nhiên trợn mắt lên.

Phong Tiệm Ly không biết từ khi nào đã đứng ở cửa, dung nhan lạnh cực kỳ như là quấn lấy tầng sương lạnh, âm thanh giống như chen lẫn với băng tuyết từ cửa truyền vào, từng chữ từng chữ, quát tâm cắt cốt ——

"Huyết mạch Phong gia ta, đến tột cùng là tại sao lưu lạc ở bên ngoài, các ngươi hay là đi đồn cảnh sát hảo hảo trả lời đi."

Nam Kính: "! ! !"

Kỳ thực, lúc này Nam Kính rất muốn treo lên mười hai cái dấu chấm than trên đầu để diễn tả nội tâm cậu ngổn ngang.

"Ngươi làm sao có khả năng còn sống!"

Một đạo giọng nữ thê lương kêu lên sợ hãi, trong đó xen lẫn vạn phần sợ hãi, nhìn kỹ, bà Nam đã run chân mà rít gào lên ngã ngồi trên đất, còn không ngừng liên tục lui về phía sau.

Bà nhìn Phong Tiệm Ly bằng ánh mắt giống như là gặp quỷ.

Ngươi tại sao còn sống?

Lời nói này nhất kinh nhất sạ mang theo nội hàm phức tạp, cũng không thể đem câu "huyết mạch Phong gia ta" kia giáng cho Nam Kính một đòn mang đến tầng tầng quá khứ bị che giấu.

Giữa đất đèn ánh lửa cho tới nay bịt kín một tầng sương mù mơ hồ đều tiêu tán, Nam Kính từ lòng bàn chân bay lên đến một luồng điện khó giải thích được, làm cho cậu tê cả da đầu, thân thể đều có chút không ngừng được run rẩy —— không biết là bởi vì quá mức khích động hay là bởi vì nguyên nhân gì khác.

Huyết mạch Phong gia.

Phong Tiệm Ly nói, ý tứ không khỏi quá mức trắng trợn.

Còn có câu kia tại thời điểm đối mặt với Mục Hoài An nói "Người nhà họ Phong ta".

Thì ra là như vậy.

Tuy rằng không thể tin tưởng, nhưng Nam Kính lại dám khẳng định Phong Tiệm Ly cùng Lantis bọn họ không thể dùng chuyện như vậy đùa giỡn...

Nhưng bọn họ từ lúc nào đã biết?

Còn có, tại sao không tự nói với mình?

"Bảo bối chúng ta đi trước đi."

Lantis ở bên tai Nam Kính ôn nhu nói, hoàn toàn không thể nghi ngờ cậu không có phản kháng, nửa ôm Nam Kính đi ra ngoài.

Lantis không có mang Nam Kính trở về phòng học, mà là trực tiếp đến phòng làm việc của Weinman.

Trong phòng tiếp khách, trong con ngươi đen như vực sâu của Phong Tiệm Ly là sát ý gió nổi mây vần, dùng tư thế ngước nhìn đến xem, thân hình kia thon gọn cao tới cực kỳ cứng chắc, giống như một ngọn núi nguy nga, ngăn trở tất cả sinh cơ của bọn họ.

"Ngươi khanh khách... Ngươi đừng tới đây..."

Bà Nam gương mặt trắng bệch hàm răng trên dưới không ngừng mà run lên phát ra âm thanh va chạm, ông Nam cảnh giác nhìn Phong Tiệm Ly từng bước từng bước tới gần, mặt lộ vẻ sợ hãi, cũng không như bà Nam sợ đến sắp mất đi ý thức như vậy.

Mà hai nữ nhi Nam gia, nhưng là theo thật sát bên người phụ thân, không rõ vì sao.

Phong Tiệm Ly ở trước mặt bọn họ ba mét liền dừng bước.

"Trộm con giả chết."

Trong phòng làm việc của hiệu trưởng, ngoại trừ Weinman luôn luôn ở nơi này, ngay cả Hi Lâm nghe tin cũng chạy tới.

Nam Kính hai tay nâng ly nước nóng, mãnh liệt uống hai hớp để bình tĩnh lại, lại không để ý bị sặc, khụ đến tan nát cõi lòng.

"Chậm chút thân ái."

Lantis vội vàng thân thủ vỗ lưng cho cậu, tiện tay lấy ly nước mém rớt trong tay cậu để ở một bên.

Hi Lâm ngẩng đầu nhìn mặt Lantis lãnh đạm theo thói quen mà sinh động lộ ra vẻ lo âu, chà chà hai tiếng, đùa bỡn buông xuống mái tóc dài đỏ sậm trước ngực, cảm thấy chính mình hiện tại có thể nói cho song thân con trai bọn họ hoàn toàn xong đời.

Thê quản nghiêm a!

Thật không biết là di truyền ai.

Nam Kính ho khan xong, đẩy Lantis một cái, trừng một đôi mắt đen đen nói: "Anh ca khúc khải hoàn đi, không muốn phản ứng anh!"

Lantis: "..."

Mẹ nó, cái gì cũng giấu, nếu như hôm nay không phải là bị vợ chồng Nam gia tìm đường chết kia đến uy hiếp, phỏng chừng đến bây giờ cậu đều sẽ không biết chính mình cư nhiên cùng Phong Tiệm Ly có quan hệ máu mủ!

Lantis tâm lý thầm mắng Phong Tiệm Ly thật biết chọn thời gian mất tích, nói xong gì mà chờ lúc đem Nam Kính lừa gạt đến đế tinh cho cậu niềm vui bất ngờ, tên kia cư nhiên không nén được tức giận ở thời điểm này nói ra!

Nói ra thì thôi, nhưng người khởi xướng ở đâu?

Người đâu người đâu người đâu?

Đáng chết!

Weinman ngày hôm nay có chút thất thần, dù là Nam Kính phản ứng dị thường như vậy, hắn cũng chỉ là tại thời điểm mới bắt đầu biểu đạt quan tâm, lúc biết nguyên nhân xong liền không có lại hỏi tiếp, mà là nhìn chằm chằm bức ảnh trên bàn làm việc bên cạnh có một đoá hoa tường vi màu bạc ngẩn người.

Hi Lâm nhìn bên này liền nhìn bên kia, không nhịn được nói: "Từng người từng người, ngày hôm nay đều làm sao vậy? Tiểu thúc thúc nếu như người có ý kiến gì liền đi nói cho hắn biết, ở đây nhớ mong thì có ích lợi gì? Còn có Lantis, ngươi quả thực chính là tự mình tìm đường chết a!"

Lantis còn đang an ủi Nam Kính, nhưng Nam Kính lần này như là thật sự cực kỳ khó chịu, nửa ngày đều không phản ứng Lantis.

"Bổn đại gia mấy ngày trước liền nói, Kính Kính là người trong cuộc, cậu ấy có tư cách biết thân thế của chính mình nhất, cho dù các ngươi không làm rõ năm đó xảy ra chuyện gì, cũng không cần giấu đến chết như vậy đi?"

Lời nói này đến trong tâm khảm Nam Kính, cậu tức giận lườm một cái, nói: "Các ngươi từng người từng người cái gì cũng đều rõ ràng trong lòng, chỉ có một mình tôi như đứa ngốc chẳng hay biết gì, chơi vui sao? Có ý tứ sao? Nhìn tôi trợn mắt ngoác mồm liền vui vẻ như vậy?"

Lantis muốn nói lại thôi

Thời điểm như thế này chỉ cần để lão bà phát tiết là đủ rồi, anh nói cái gì đều là sai.

Không thể không nói, Lantis từ Cô Thần vẫn là học được không ít kỹ xảo ứng đối.

Lại như Cô Thần hống Caesar, trước tiên chờ đối phương phát phát tán tán lửa giận, chờ hết giận đến không sai biệt lắm chính mình lại đi lên hống người là tốt rồi.

"Anh nhất định phải một tuần không cho lên giường a, về nhà quỳ xuống đất đi thôi."

Nam Kính nắm lấy tâm lý Lantis chột dạ lúc này, mạnh mẽ chiếm chút tiện nghi.

Lantis: "..."

Này trừng phạt... Có phải là có chút tàn nhẫn?

Hi Lâm nhìn Lantis ăn quả đắng, cười trên sự đau khổ của người khác sau đó vẫn còn có chút đồng tình, liền khó đến tốt bụng mà giúp Lantis nói một câu.

"Việc này đi, ngươi cũng đừng chỉ trách Lantis, khó chịu liền đi đem bực bội tung lên trên người Phong Tiệm Ly."

Lantis không chút lưu tình bán đứng huynh đệ tốt, "Hi Lâm làm chứng, Tiệm Ly là thủ phạm chính, anh nhiều lắm chỉ là tòng phạm vì bị cưỡng bức.

Nam Kính quăng cho Lantis một cái liếc mắt, không nhịn được nghĩ ngửa mặt lên trời thét dài —— cho dù thật sự là ý của Phong Tiệm Ly, chính mình thật sự dám đứng lên lạnh đến nâng lên áp lực đi chất vấn hắn sao?

Đừng nói giỡn.

Bất quá, ngẫm lại Phong Tiệm Ly lại là ca ca chính mình, Nam Kính có loại vui mừng, đồng thời còn sinh ra một chút cảm giác chút xấu hổ.

Ban đầu cậu vẫn luôn hoài nghi Phong Tiệm Ly đối với cậu rắp tâm...

Ai da, bây giờ nhìn lại thực sự là cậu cả nghĩ quá rồi.

Được rồi, cậu phát thệ một chút cảm giác mất mác đều không có, chính là cảm thấy có chút đau 'bi'.

Chỉ sau chốc lát, Nam Kính liền bớt giận, rốt cuộc có thể ngồi xuống nói chuyện cẩn thận.

Nhưng đối với nghi vấn của cậu, tất cả mọi người ở đây không có cách nào đưa ra một cái đáp án hợp lý.

Hi Lâm suy tư chốc lát nói: "Nếu quả thật muốn tìm hiểu thân thế của ngươi, tất nhiên phải nói tới đời trước, nhưng bất kể là phụ hoàng cùng phụ hậu hay là Phong nguyên soái, đối với một vị phụ thân khác của Phong Tiệm Ly đều là giữ kín như bưng. Ta chỉ nhớ rõ từ nhỏ chưa từng thấy hắn, có một lần hỏi phụ hoàng, hắn chỉ nói cho ta vĩnh viễn không nên ở trước mặt Phong nguyên soái nhắc tới người kia.

Tâm lý Nam Kính thắt thật chặt, hai tay siết chặt.

Có lẽ là tình thân trời sinh gây ra, có lẽ là Phong Tiệm Ly đối với cậu quá tốt, làm cho cậu từ đáy lòng cho là mình có thể có người thân chân chính —— nếu như bọn họ nguyện ý thừa nhận mình.

Hi Lâm cũng không nhịn được thổn thức không thôi, khi hắn biết Nam Kính lại còn là huyết thống Phong gia, trình độ cao hứng không thua gì Phong Tiệm Ly.

"Ta tuy rằng không biết sự tình của Phong gia, ngược lại là có thể nghĩ thông suốt Phong Tiệm Ly tại sao không muốn nói cho ngươi biết thân phận của ngươi. Hắn là một người luôn theo đuổi sự hoàn mỹ, trong lòng khó tránh khỏi đối với ngươi hổ thẹn, trước khi không có làm rõ năm đó làm sao đem ngươi làm mất, là sẽ không nói cho ngươi."

Nam Kính lắc lắc đầu.

Cậu thật đã không chút nào để ý những người biết chuyện này gạt cậu, bởi vì mấy ngày nay tiếp xúc, những người này vì cậu trả giá nhiều hay ít cậu toàn bộ đều nhìn trong mắt ghi ở trong lòng.

Có thể biết thân thế thật sự của mình, cậu nên cao hứng không phải sao?

Cho nên vào lúc này, Nam Kính trước hết nghĩ đến, cũng không phải truy cứu cái gì, mà là liên quan đến một ít tin tức của người nhà chân chính của mình.

"Cho nên, phu nhân Phong nguyên soái... Thật sự biến mất sao?" Nam Kính tiểu tâm dực dực hỏi.

Lantis hơi nhíu mày nói: "Ta nghe lời giải thích, là đã qua đời."

Mà lúc nào qua đời, bởi vì nguyên nhân gì mà qua đời, Caesar cùng Cô Thần đều chưa bao giờ nói qua.

Cửa điện tử của văn phòng không hề có một tiếng động mở ra, Phong Tiệm Ly vào cửa đồng thời liền nghe đến câu nói này, lập tức tiếp lời nói: "Ông ta không có qua đời."

Một câu nói chấn động tới ngàn cơn sóng, ngay cả Weinman thần du thái hư cũng hướng bên này liếc nhìn.

Bình Luận (0)
Comment