Trọng Sinh Chi Đệ Nhất Đế Hậu Tinh Cầu

Chương 308

☆, Chương 308: Cặn bã cặn bã tra cha?!

Chuyện cũ của Phong gia ra sao, tiểu hài tử đồng lứa căn bản không có cơ hội biết đến, mà Weinman cho dù bản thân từng trải năm đó một tràng bi kịch từ đầu đến đuôi kia, cũng vì đối với Phong Trường Mạch tôn trọng chưa từng nói hơn một câu.

Nhưng lúc này, chuyện này từ miệng Phong Tiệm Ly nói ra liền hoàn toàn hợp lý.

Phong Tiệm Ly bay thẳng đến bên người Nam Kính, đứng lại trước người cậu, con ngươi đen tâm tình phức tạp cùng cậu nhìn nhau.

Hai đôi con ngươi đen thui giao nhau, một thâm thúy một kỳ ảo, mà thoạt nhìn là thần bí như vậy.

"Anh muốn mang em về nhà gặp cha." Phong Tiệm Ly đột nhiên nói.

Nam Kính trong lúc nhất thời sững sờ một chút, trong lòng nhất thời dâng lên tâm tình khẩn trương.

"Tuy rằng các anh không có khả năng lầm, nhưng tôi còn muốn hỏi một câu —— các anh thật sự xác định tôi chính là em trai của anh sao? Hay là loại thân sinh kia? E rằng... Tôi là nói e rằng, các anh nhầm lẫn thì sao?"

Từ sau khi sống lại biết được vợ chồng Nam gia cũng không phải là cha mẹ ruột, đáy lòng Nam Kính vẫn mang theo nguyện vọng tìm thấy người thân.

Mà chính cậu đều cảm thấy quá mức xa vời, liền cũng không ôm hy vọng.

Nhưng hôm nay, cậu đột nhiên nhiều hơn một anh trai ruột thịt và một người cha, điều này làm cho Nam Kính quên mất cách làm sao để biểu đạt tâm tình của cậu, đến cuối cùng chỉ có thể dùng phẫn nộ để che dấu kích động muốn gào khóc.

Càng là lòng mang kỳ vọng, lại càng sợ chân tướng để cho mình thất vọng.

"Anh phi thường khẳng định em chính là em trai của anh."

Phong Tiệm Ly giơ tay, đặt ở trên trán Nam Kính, thân mật xoa xoa, "Em và cha lớn lên rất giống nhau, nếu như em nhìn thấy ông ấy, liền hoàn toàn không có cái nghi vấn này."

"Nhưng mà..."

"Anh biết."

Phong Tiệm Ly ngữ khí có chút cứng rắn nói chậm lại, nhưng nghe tới vẫn là thiên về băng lãnh.

Hắn nắm tay trái Nam Kính, nơi này đã đổi lại thiết bị đầu cuối màu vàng nhạt độc thuộc về Thái tử phi.

"Xấu hổ xấu hổ sẽ không vô duyên vô cớ ở cùng với em, nó là trí năng thể độc thuộc về nhà chúng ta, sẽ không tùy tùy tiện tiện đi tìm người khác."

Tay Phong Tiệm Ly thật ấm áp, cách lớp da, Nam Kính có loại cảm giác quen biết thân mật.

Xấu hổ xấu hổ?

Liên lạc với trí năng thể cùng thiết bị đầu cuối, cổ họng Nam Kính có chút khàn khàn nói: "Cái xấu hổ xấu hổ kia mà anh nói không phải là trí năng một hào đi?"

Phong Tiệm Ly cau mày, "Em gọi nó là trí năng một hào? Tiểu bàn tử yêu thích biến mình thành màu vàng chói lọi kia?"

Tiểu bàn tử vàng chói lọi, được rồi, là trí năng một hào không sai rồi.

"Không đúng, mọi người từ lúc nào biết đến sự tồn tại của trí năng một hào?" Nam Kính mở to hai mắt.

"Ân, đại khái là khoảng trước đây rất lâu." Lantis cười nhạt.

Nam Kính khóc không ra nước mắt.

Ngọa tào a, trí năng một hào như hùng hài tử này đã sớm bị phát hiện, còn cả ngày nơm nớp lo sợ làm cái gì?

Cần gì chứ?

Weinman dựa vào bên cạnh bàn lắc ly rượu không, "Xấu hổ xấu hổ tên đầy đủ gọi A Tu La, là trí năng sủng vật của ba ba Tiểu Ly mang theo bên người, ta lúc nhỏ thường xuyên cùng nó đùa giỡn, Tiểu Ly cũng được nó chăm sóc mấy năm."

Cái này không sai rồi!

Nam Kính còn nhớ tại thời điểm khai giảng lúc kiểm tra đẳng cấp gien, máy kiểm tra cũng gọi trí năng một hào là A Tu La, xem ra trí năng một hào có thật sự không ít tên gọi.

Bất quá càng làm cho Nam Kính giật mình chính là, không nghĩ tới ấu linh nhi đồng vô căn cứ kia cư nhiên có lịch sử như vậy, vẫn là ở bên mấy đời người - trí não cấp nguyên lão a... Được rồi, từ biểu hiện bình thường của nó đến xem, căn bản không nhìn ra tuổi tác tương xứng với trí não.

Đối với việc này, căn bản chưa từng thấy một người cha khác của Phong Tiệm Ly và trí năng một hào, Lantis cùng Hi Lâm không có quyền nói chuyện, liền yên tĩnh làm người nghe.

"Lúc anh bốn tuổi, xấu hổ xấu hổ cũng chính là A Tu La liền biến mất không thấy... Cùng ba ba của anh đồng thời biến mất, rời khỏi anh."

Phong Tiệm Ly không biểu tình gì trên mặt chậm rãi hiện ra cô đơn khó gặp, có lẽ là nhớ lại ba ba, có lẽ là nhớ lại thời gian cùng trí năng một hào ở cùng nhau.

Một cái tay bạch ngọc khoát lên vai của hắn, thân thể Phong Tiệm Ly thoáng cứng một chút, liền nghe thấy Hi Lâm nhẹ giọng nở nụ cười: "Hà tất chống cự ta như thế."

Phong Tiệm Ly môi mỏng khẽ mở, lại nghe Hi Lâm đã không có vết tích thu tay về nói: "Tóm lại đã qua, hiện tại em trai của ngươi đã tìm được, cái xấu hổ xấu hổ kia cũng quay về rồi, bổn đại gia có thể rất phụ trách nói cho ngươi, e rằng ngươi có thể mong đợi một ít chuyện tốt đẹp a."

Nam Kính bị Phong Tiệm Ly quanh thân tỏa ra nồng nặc sầu não lây nhiễm, vẫn là từ câu nói kia bên trong nghe được làm cho cậu biết một thông tin.

"Cho nên nói, phu nhân Phong nguyên soái là rời đi, không phải qua đời đúng không?"

"Phong nguyên soái cũng là cha của em, em gọi cha hoặc là phụ thân đều có thể."

Phong Tiệm Ly nói, tự động không để ý "Phu nhân Phong nguyên soái".

Nam Kính khẽ gật đầu một cái.

Cậu chỉ là không quen, lại không có chống cự, ngược lại là nhảy nhót mà mong đợi.

Lantis chen lời, nói: "Năm đó đến tột cùng xảy ra chuyện gì, cần Phong thúc thúc tuyên bố với bên ngoài là phu nhân của ngài ấy đã qua đời?"

Phong Tiệm Ly trầm mặc một hồi, mắt phượng ác liệt giật giật, trong tiếng nói mang theo chút hận ý không dễ phát hiện, lạnh lẽo cứng rắn mà nói: "Nam nhân kia, ông ta cũng không thuộc về không gian này, mà là tới từ trong một thế giới khác so với nơi này cao cấp hơn nhiều... Ông ta vì lợi dụng phụ thân đạt thành một số mục đích của ông ta, tại thời điểm ông ta cho là phụ thân đã không còn giá trị lợi dụng, liền trở về thời không thuộc về ông ta."

Lantis cùng Hi Lâm đồng thời cũng không bình tĩnh, cùng nói: "Người "xuyên không"!"

Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, ở trong mắt đối phương nhìn thấy ngạc nhiên nghi ngờ cùng hưng phấn.

Trong mật án không công khai của hoàng gia, thật sự từng xuất hiện truyền thuyết liên quan đến người 'xuyên không', nhưng lữ nhân thần bí này đã từng thoáng hiện, vẫn chưa lưu lại bất kỳ tài liệu tương quan, thật giống như truyền thuyết bịa đặt ra.

Nếu không phải người ghi chép có mức độ tín nhiệm cao, Lantis và Hi Lâm căn bản là cũng xem chuyện này thành tiểu thuyết huyền huyễn mà coi.

Chuyện này cũng bị trong nhà triệt để phong ấn, trừ hai người bọn họ ra, e rằng những người cùng thế hệ vẫn không có ai xem qua phần văn kiện kia.

Không nghĩ tới, người "xuyên không" không riêng gì chân thực tồn tại, mà còn là một người cha khác chưa bao giờ lộ diện của Phong Tiệm Ly!

Trời ạ, thật là bất khả tư nghị!

Nam Kính lần này là thật sự bị liên tiếp kíƈɦ ŧɦíƈɦ làm sợ ngây người, cằm đều chỉ kém rơi xuống.

Hiển nhiên, điều làm cho cậu và những người khác để ý đều không giống nhau, thậm chí cách biệt một cái tinh hệ!

Lúc Lantis bọn họ đắm chìm trong truyền thuyết người "xuyên không", thuận tiện đối với loại gia hỏa quăng con kia biểu đạt phẫn hận cùng với ôm tâm tình đồng tính sâu sắc đến Phong Tiệm Ly, Nam Kính suýt nữa đặt mông rơi trên mặt đất ——

Trời đất!

Này là cái gì a!

Cậu nhất định là đang nằm mơ!

Nội tâm Nam Kính có ngàn vạn chữ fuck your mother đang điên cuồng chạy như bay, thế giới này đã không thể dùng tư duy bình thường để suy nghĩ.

Chủ nhân của trí năng một hào, lão bản quỷ dị của cửa hàng linh kiện, cảm giác thân cận không hiểu ra sao, còn có lão bản mà chính mình tận tâm tận lực không giữ lại chút nào trợ giúp...

Lão bản nói 'ta đến từ một thế giới khác'.

Một thế giới khác, một thế giới khác a!

Đầu Nam Kính có chút lâng lâng, mạnh mẽ nhéo mình hai cái, nhận lại hai cảm giác đau đớn nói cho cậu biết đây không phải là đang nằm mơ!

Cho nên nói, người mà cậu lúc nào cũng tin tưởng vô căn cứ, luôn yêu thích táy máy tay chân với cậu cư nhiên rất có thể là một người cha khác trong miệng Phong Tiệm Ly, là người cha cặn bã đến bị thiên lôi đánh kia?

Trời ạ, đây thực sự là... Đây thực sự là bất khả tư nghị!

Nam Kính ngổn ngang đến đầu óc choáng váng, đầu có chút hoang mang.

Cậu vốn tưởng rằng trong vũ trụ chuyện to lớn nhất chính là Mục Hoài An và Sidya ở sau lưng cậu đâm một đao.

Mà sau khi sống lại, cậu phát hiện mình quá ngây thơ rồi.

Ba ngày bị kinh sợ năm ngày bị doạ, Nam Kính thật hoài nghi cậu đã luyện mãi thành thép, bằng không nên giải thích thế nào cậu hiện tại hai mắt phóng không đại não lại cao tốc xoay tròn, như chương trình quang não mà cân nhắc tỉ mỉ nên làm sao thay lão bản nói chuyện!

Nói thật ra, nếu như không có Phong Tiệm Ly trước dùng cảm xúc tràn ngập oán hận tới nói đến lão bản, Nam Kính dám bảo đảm cậu hiện tại đã không kịp chờ đợi đem tin tức trọng đại này công bố với dân chúng.

Nhưng bây giờ, cậu liều mạng dùng một tia lý trí thay lão bản cũng chính là tra nam kia lựa chọn che giấu.

Cậu giơ tay phát thệ tuyệt đối không phải trả đũa, mà là xuất phát từ việc suy nghĩ cho cái mạng nhỏ của lão bản!

Lantis là người đầu tiên phát hiện phản ứng của Nam Kính không quá tự nhiên, quơ quơ ngón tay trước mắt cậu đang không có tiêu cự .

"Kính Kính?"

Con ngươi đen láy vô ý thức cùng ngón tay chuyển trái rồi lại chuyển phải, Lantis đơn giản kéo người qua hôn lên môi hai cái, lúc này mới kéo Nam Kính đang trong trạng thái như xác không hồn trở về.

Nam Kính hít một hơi thật sâu, nhưng cảm giác không đủ để dẹp loạn tâm tình cậu, lại liên tục hít một hơi thật dài đến ba lần, mới sợ hãi không thôi mà nhìn Phong Tiệm Ly.

"Làm sao vậy?" Phong Tiệm Ly nghi hoặc hỏi.

"Em là muốn hỏi, giả như... Em là nói giả như a."

Nam Kính nuốt nước miếng một cái, giấu trong lòng vạn phần cẩn trọng, chỉ lo không để ý liền đem lão bản bán đứng.

"Nếu có một ngày, ba ba không chịu trách nhiệm kia của anh... Nha không, có lẽ là ba ba của chúng ta, đột nhiên trở về, anh sẽ làm thế nào?"

Sẽ làm thế nào?

Phong Tiệm Ly nghĩ một hồi, lập tức trầm mặt xuống, khí tràng băng sơn toàn bộ khai hỏa, nhiệt độ không khí bỗng nhiên hạ thấp mấy lần .

Nhớ tới nam nhân vô luận cha cầu xin như thế nào đều không chút lưu tình lạnh lùng rời đi kia, còn có cha những năm gần đây chưa bao giờ giãn ra khuôn mặt tái nhợt, Phong Tiệm Ly trực tiếp bấm vào trong thịt, hận ý càng nồng.

Từ ký ức mang đến lúc đó, làm cho hắn căn bản là không có cách tìm thấy lý do tha thứ cho nam nhân kia.

Bình Luận (0)
Comment