Trọng Sinh Chi Đế Quốc Sủng Phi

Chương 108

Một đường khiêng vào Thanh Y Viên, nữ quan tiến lên hầu hạ vương phi xuống kiệu, dẫn vào tân phòng chính điện.

Lúc bước vào đại môn của vương phủ, Cố Sanh đã từ dưới khăn voan, thấy hai cái người mang giày thiêu hoa màu hồng phấn, đứng hai bên, khiến hai nha đầu là của hồi môn đi theo nàng đều bị chen đến hai bên, sau đó theo nàng cùng nhau vào phủ.

Trong lòng có một chút buồn bực nhìn cách ăn mặc của hai người kia cũng không giống như cung nữ, trêи người còn có khí tức của quân quý.

Rốt cục là ai? Vì sao muốn theo nàng vào phủ?

Thế nhưng trêи đầu đội khăn đỏ, không nhìn thấy khuôn mặt người khác.

Cố Sanh nhất thời cũng không nhớ đến hôn nghi đã đến quá trình nào, lại gặp phải quân quý xa lạ đi theo chỉ đành không nhìn hai người kia, trái lại đi theo nữ quan phía trước.

Cho đến đi vào tân phòng ở chính điện, những người theo sau mới lui xuống.

Lễ hợp cẩn phải chờ tới yến tiệc kết thúc, Cố Sanh trêи đường còn phải mang khăn đỏ đi vào chính phòng, cầm một đầu đồng tâm kết cùng Giang Trầm Nguyệt cầm đầu kia, cùng nhau đi kính rượu cho quan khách.

Trong lòng nàng thầm cầu xin Cửu Điện Hạ uống nhiều vài chén, tốt nhất là lúc vào động phòng đã bất tỉnh nhân sự.

Nhưng lại nghĩ, trốn được mùng một không trốn được mười lăm, sớm muộn gì cũng phải đối mặt chuyện này, cho nên có phải là hôm nay hay không cũng không có gì khác biệt.

Không bao lâu thì có nữ quan đến dẫn nàng xuất môn.

Từ Thùy Hoa Môn vào chính điện, nàng đến đứng trước mặt Cửu Điện Hạ, nữ quan dẫn đường cầm một đầu hồng tâm kết đưa cho nàng.

Cố Sanh vừa đến gần tiểu nhân tra hai má liền đỏ bừng!

Nàng phát hiện Cửu Điện Hạ cư nhiên… Cư nhiên cường liệt tản ra chiếm hữu tin tức tố mà chỉ khi kết hợp mới có thể sản sinh!

Tin tức tố cường liệt như vậy, tước quý bình thường chỉ khi lên đỉnh trong lúc tiêu ký sâu mới nhất thời phát tán, nhưng tiểu nhân tra…

Không biết đã duy trì liên tục loại trạng thái này bao lâu rồi!

Đồng thời, Cố Sanh đang năm đầu kia của đồng tâm kết cùng đi kính rượu, dọc đường trêи người người này vẫn liên tục tỏa ra tin tức tố nồng đậm như vậy!

Đây là nghẹn điên rồi sao!

Cố Sanh quả thực ngựng ngùng đỏ mặt thay tiểu nhân tra, cũng may có một cái khăn đỏ, tân khách không nhìn thấy nàng đang xấu hổ đến muốn chết!

Nàng muốn nhắc nhở Cửu Điện Hạ thu liễm một ít, cứ như vậy là muốn để chúng tân khách chế giễu sao!

Nếu truyền ra ngoài, người ta còn tưởng rằng lạc thân vương chưa thấy qua quân quý còn sống!

Vì vậy, sau khi kính xong vài bàn, trong lúc Cửu Điện Hạ xoay người, Cố Sanh đè thấp giọng nói, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Điện hạ, ngài phải bảo trọng thân thể…..”

Vừa dứt lời, từ dưới khăn hỉ nàng chăm chú nhìn cử động của đối phương, chỉ thấy bước chân của Cửu Điện Hạ chớp mắt dừng lại, sau đó liền chuyền hướng đi về phía nàng, chậm rãi đến gần.

Cố Sanh vội vã lui về phía sau hai bước!

Đầu kia Giang Trầm Nguyệt thấy nàng lùi bước, chỉ đành dừng lại, cách cự ly ba thước thấp giọng nói với nàng: “Ngươi yên tâm, trong trản rượu của ta, tất cả đều là nước.”

Cố Sanh: “……”

Bảo trọng thân thể ở đây không phải là bảo ngài không uống rượu a! Là bảo ngài không nên “tuyên ɖâʍ Trước mặt mọi người” a!

Hơn nữa ngài thế nào có thể dùng nước thay rượu đây! Quá giảo hoạt vô sỉ rồi!

Nàng vẫn muốn có thể kéo ngày nào hay ngày đó!

Cố Sanh vội vàng khuyên nhủ: “Điện hạ, ngày trọng đại như vậy, sao ngài có thể không uống rượu đây?”

Cửu Điện Hạ dẫn nàng sang một bàn khác, nửa khắc cũng không chậm trễ, vừa đi vừa thấp giọng đáp: “Bởi vì trọng yếu cho nên mới không thể uống.”

Cố Sanh truy vấn: “Ngài như vậy không phải bất kính đối với tân khách sao? Người ta nếu biết sẽ buồn bực! Đến lúc đó bị phạt rượu còn nhiều hơn!”

Cửu Điện Hạ nhất phái đạm nhiên: “Hôm nay ai dám mời rượu, ta sẽ dẫn ngươi bước qua người kẻ đó.”

Cố Sanh: “……”

Hai người có ăn ý kính xong một bàn nữa, mắt thấy tiểu nhân tra sẽ “tiêu diêu pháp ngoại”, Cố Sanh từng bước ép sát: “Điện hạ, ngày đại hỉ của ngài, ngài lại dùng trà thay rượu, lẽ nào là xem việc cưới vi thần chỉ là trò đùa đi?”

Cửu Điện Hạ như cũ không vội không chậm: “Cái gì vi thần không vi thần, sau này xưng hô ta ngươi là được rồi.”

Cố Sanh vốn là muốn duy trì quan hệ vốn có, dựa vào ý chỉ của quý phi nương nương ngăn cản tiểu nhân tra “hành sự” với nàng, cho nên vội vàng nói: “Vi thần đã quen rồi, sửa cũng khó, cứ như vậy lại thuận miệng.”

Đối diện không lên tiếng nữa!

Cố Sanh nhấc chân: “Điện hạ! Ngài đừng trốn tránh vấn đề vi thần mới vừa hỏi ngài!”

Nhìn thấy tránh cũng không thể tránh, người đối diện lúc này mới cực kỳ không tình nguyện đáp lại, giọng nói hết sức lười biếng qua loa: “Không nên suy nghĩ nhiều, ta chỉ là thương thế chưa lành, thân thể suy yếu, không thích hợp uống rượu.”

Cố Sanh: “…..”

Ngài suy yếu chỗ nào!

Ngài “Long mã tinh thần” cũng sắp xốc cả nóc nhà lên rồi!

Cố Sanh thổi phì lá gan vạch trần tiểu nhân tra: “Ta thấy điện hạ rất có tinh thần, từ ngoài cửa đã cảm nhận được…..khí tức của ngài đây!”

Giang Trầm Nguyệt nghe vậy, dừng lại bước chân, có chút vô thố nghiêng đầu hỏi nàng: “Ngươi cảm giác được?”

“…..” Nồng đậm như vậy, phỏng chừng phải móc tuyến thể xuống mới không cảm nhận được!

Cố Sanh xấu hổ trả lời: “Phải….rất đậm, điện hạ sợ là quá mức hưng phấn rồi.”

Cửu Điện Hạ lúc này trầm mặc rất lâu, tựa hồ cảm thấy rất phiền muộn, dừng chốc lát mới thẳng thắn với nàng: “Hôm qua có đồng sử dâng cho ta vài quyển xuân cung đồ, dùng để dẫn đạo sinh hoạt vợ chồng, không biết vì sao ta xem xong liền trở thành như vậy.”

Dừng một chút, còn ủy khuất nói với Cố Sanh: “Một mình rất khó chịu.”

Cố Sanh: “….”

Từ hôm qua đã bắt đầu….hưng phấn như vậy?

Thảo nào kiếp trước lại có nhiều thê thϊế͙p͙ như vậy, cũng không lo lắng không thể quan cố hết bọn họ.

Cố Sanh hơi ngẩng đầu, dưới khăn hỉ, chỉ có thể nhìn nhìn thấy làn váy đỏ hơn lửa của người đối diện, che đậy hai chân thẳng tắp thon dài.

Lại nhìn lên, chính là ngọc thủ thon dài của tiểu nhân tra đang buông hai bên hông, lúc này đang vô thố kéo vạt áo tựa hồ cũng biết e lệ….

Cố Sanh chính kinh nói: “Điện hạ sau này không thể xem những thứ đó nữa.”

Cửu Điện Hạ lần thứ hai lựa chọn giả điếc, không phản ứng nàng.

Thẳng đến kính rượu xong, theo một tiếng to rõ “đưa vào động phòng” — Tịch gian mới trở nên náo nhiệt.

Dưới sự chúc phúc của các tân khách, tân nhân vào động phòng, tiến vào quá trình nhấc khăn hỉ đáng sợ…

Cố Sanh nuốt một ngụm nước bọt, thầm nghĩ : Đêm tân hôn hù dọa hoàng tước ngất xỉu là tội gì?

Cửu Điện Hạ hoàn toàn không ý thức được hình ảnh kinh khủng sắp bày ra, đứng thẳng tắp trước mặt Cố Sanh, từ trong khay tỳ nữ bưng tới, cầm lấy ngọc như ý, chậm rãi nhấc khăn hỉ lên.

Cố Sanh ngồi nghiêm chỉnh, chuẩn bị sẵn sàng, muốn dùng khuôn mặt trắng dọa người ở ngay đêm tân hôn hù chết siêu phẩm hoàng tước, lưu danh thiên cổ!

Khăn hỉ phiêu nhiên xốc lên, Giang Trầm Nguyệt hỉ phục đỏ hơn hỏa điễm, làn váy trùng điệp, tựa như Hồng Liên nở rộ trong bóng tối.

Người đó đứng trong hỏa quang ôn nhu, không uống rượu nhưng lại vì kϊƈɦ động mà hai má đỏ bừng, đôi môi mỏng sáng loáng, đôi mắt hoa đào lôi phong chuyển động, phong tư yểu điệu tuyệt sắc vô song.

Nhưng.

Trong nháy mắt lúc nhìn thấy khuôn mặt của kiều thê dưới khăn hỉ…

Cố Sanh có thể khẳng định, nghe nghe được Giang Trầm Nguyệt hấp mạnh một ngụm lãnh khí!

Tiếp theo run rẩy một cái, sợ đến suýt nữa ném vỡ ngọc như ý trong tay!

Bốn mắt nhìn nhau, Cố Sanh mang khuôn mặt trắng bệch, mắt mở trừng trừng nhìn khuôn mặt sợ đến trắng bệch của Giang Trầm Nguyệt, đôi mắt hoa đào xinh đẹp sợ đến trợn tròn!

Cửu Điện Hạ vội vàng bỏ ngọc như ý xuống, luống cuống tay chân đem khăn hỉ đội lại cho Cố Sanh….

Đội lại!

Cố Sanh: “…..”

Đại khái là quá chênh lệch so với tưởng tượng, hồi lâu cũng không nghe được động tĩnh bước tiếp theo của Cửu Điện Hạ, cần phải hòa hoãn kinh hãi trong lòng…..

Không bao lâu Cửu Điện Hạ ngồi đến bên cạnh Cố Sanh, quyết định trực tiếp đi vào bước tiếp theo, để Cố Sanh đội khăn hỉ, uống xong rượu hợp cẩn liền vội vội vàng vàng vẫy lui các tỳ nữ.

Cố Sanh vốn muốn chờ người khác rời khỏi tân phòng liền vén khăn lên, cùng Cửu Điện Hạ ước pháp tam chương.

Không nghĩ tới, quan sát mọi nơi lại phát hiện cuối giường vẫn còn đứng hai tỳ nữ.

Nhìn giày thiêu trêи chân hai người kia, chính là hai quân quý theo nàng vào phủ từ lúc xuống kiệu.

Cửu Điện Hạ đã rất nóng lòng, tự mình bắt đầu thay Cố Sanh cởi thắt lưng, động tác nhanh nhẹn, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi như vào chỗ không người…

Cố Sanh vội vàng đẩy móng heo của Cửu Điện Hạ ra, nghi hoặc chỉ vào hai người đối diện hỏi: “Các nàng giữ lại làm gì?”

Không đợi Cửu Điện Hạ đáp lại, một vị quân quý trong đó liền tiến lên cúi người trả lời: “Hồi bẩm chủ tử, hai người nô tỳ là nha đầu thông phòng Hoàng Thượng chỉ định cho Nhan Phủ, đến hầu hạ các chủ tử hành phòng.”

Cố Sanh đầu tiên là sửng sốt, lấy lại tinh thần mới phải thừa nhận Kỳ Hữu Đế thực sự là nghĩ đến chu toàn — Tân hôn yến nhĩ, đã chọn hai quân quý đến phân tán lực chú ý của Giang Trầm Nguyệt, quả nhiên là sợ tiểu hoàng nhi của hắn “quá chung thủy”.

Tranh thủ tình cảm, loại chuyện này nàng không muốn tham dự, nếu đã gả vào lạc thân vương phủ, Cố Sanh đã quyết định: có sắc phong hay không còn chưa biết, cả đời làm một cơ thϊế͙p͙ nhàn rỗi khiến Cửu Điện Hạ mất đi hứng thú đối với nàng.

Hai tỳ nữ này đêm tân hôn đã nghĩ đến “giúp một tay”, Cố Sanh cầu còn không được.

Chỉ là đêm nay không được, vẫn có một chút chuyện nàng phải nói riêng cùng Cửu Điện Hạ, chỉ đành mở miệng nói: “Ở đây không cần các ngươi hầu hạ, đi ra ngoài nghỉ ngơi đi.”

Hai tỳ nữ nghe vậy sửng sốt, nghiêng đầu liếc nhau, cùng nhau nhìn về phía Cửu Điện Hạ, không có sợ hãi mở miệng nhắc nhở: “Là Hoàng Thượng phái bọn ta…”

“Đừng dài dòng.” Phát hiện lực chú ý của thư đồng ngốc đặt trêи người khác, Cửu Điện Hạ vô cùng bất mãn, vội vàng cắt đứt tỳ nữ, trách mắng: “Vương phi bảo các ngươi lui ra, nghe không hiểu?”

Hai tỳ nữ nhất thời mặt lộ vẻ bi thương, cắn môi cúi người xin cáo lui.

Chờ cửa đóng lại, Cố Sanh vừa muốn mở miệng, thân thể đã bị người đối diện đặt ở trêи giường, không kiêng nể gì cả mà xé rách trung y.

“Điện hạ! Ngài đừng vội! Vi thần còn chưa nói xong!”

Không nghĩ tới người vừa rời đi, Cửu Điện Hạ ngay cả chút thể diện cuối cùng cũng từ bỏ.

Trêи thắt lưng của Cố Sanh thắt đồng tâm kết, khiến tiểu nhân tra gấp đến độ thiếu chút nữa dùng răng gỡ ra…

Cố Sanh vội vàng vén khăn hỉ, dùng khuôn mặt hù dọa Giang Trầm Nguyệt: “Điện hạ! Người nhìn ta!”

Cửu Điện Hạ trong lúc vội vàng ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng một cái, lập tức sợ đến không đành lòng nhìn thẳng, lại vùi đầu làm chính sự.

Giải quyết xong thắt lưng của Cố Sanh, lại vui vẻ cởi ngoại sam của mình ra.

Cố Sanh phát hiện Cửu Điện Hạ cư nhiên bắt đầu…. cởi quần của nàng!

Quả thật là đã bị xuân cung đồ độc hại, cái gì cũng đã hiểu!

Một loại cảm giác sợ hãi như tai họa lâm đầu khiến Cố Sanh xiết chặt nắm tay, vội vàng chống người nhích đến cuối giường.

Tiểu nhân tra rõ ràng là không thỏa mãn với thiển độ tiêu ký nữa!

Giang Trầm Nguyệt thấy nàng lui lại, vội vàng đá rơi giày, quỳ một gối xuống, hai tay chống người, vài bước bò đến trước mặt Cố Sanh —

Cố Sanh: “Điện hạ! Mẫu phi nói trước khi sắc phong, ngài không thể ép buộc vi thần… Ngô!”

Nói còn chưa dứt lời, môi đã bị một mảnh ôn nhu mềm mại mạnh mẽ xâm lấn!

“Ngô! Ngô!” Cố Sanh không nghĩ tới tiểu nhân tra không uống say cũng không cách nào trao đổi, nhất thời cả kinh quyền đấm cước đá đới với người phía trêи.

Nhưng nhân tra nào đó đã nói “thương thế chưa lành, thân thể suy yếu” Lúc này lại như kim thiết đem nàng gắt gao áp ở trêи giường…

Kịch liệt hôn môi xong, hai người tách ra, bất quá cự ly một tấc, hơi thở cực nóng của đối phương phả trêи chóp mũi, đôi thiển đồng si mê nhìn vào trong mắt nàng.

Vẻ mặt hoàn toàn không giống như đêm say rượu hôm đó, Giang Trầm Nguyệt nhìn chuyên chú, Cố Sanh dường như sắp tan chảy trong đôi mắt thâm tình của kia.

Sau một khắc, chỉ thấy Cửu Điện Hạ ưu nhã rũ mi…. Bắt đầu cởi tiết khố!

“Dừng tay!” Trong lúc kinh hãi Cố Sanh lên gối, chuẩn xác đá trúng giữa hai chân Giang Trầm Nguyệt!

“Ách!”

Người phía trêи hét thảm một tiếng hét thảm một tiếng, khuôn mặt tinh xảo đau đến thoáng chốc co thành một nắm, gắt gao che tiết khố, ngã vào trong lòng Cố Sanh……

Bất động rồi.

Cố Sanh kinh khủng trợn to đôi mắt….

Xong! Xong! Nàng dường như đã đá phải tuyến thể lần đầu bành trướng của hoàng tước nào đó rồi!

Tiểu hoàng tước mới vừa đầy mười lăm tuổi mấy tháng, nơi đó…. Sợ rằng rất yếu đuối a!

Sẽ không cứ như vậy bị nàng một gối phế đi chứ …..

Cố Sanh nâng tay, nhẹ nhàng dùng ngón trỏ chọc vào cái trán trơn bóng của Giang Trầm Nguyệt.

Ách…..một đầu mồ hôi.

Nàng vẫn là lần đầu nhìn thấy tiểu nhân tra đau thành như vậy…..

“Điện hạ? Điện hạ? Ngài không có việc gì đi?” Hung thủ Cố thị từ trong mắt nặn ha hai giọt lệ cá sấu.

Hoãn hồi lâu, Cửu Điện Hạ nâng tay che đôi mắt, nghiêng người sang một bên, đáng thương co thành một đoàn.

Cố Sanh áy náy thè lưỡi.

Đánh siêu phẩm tiểu hoàng tước thành dáng vẻ đáng thương này, trong lòng xác thực có chút băn khoăn, thành khẩn xin lỗi: “Là vi thần lỗ mãng, vốn chỉ là muốn mời điện hạ dừng lại, trước cùng vi thần nói chuyện một chút…”

Đối phương không hề đáp lại.

Trầm mặc hồi lâu, giọng nói ủy khuất của tiểu nhân tra rốt cục run rẩy từ trong khe hở chảy ra.

“Ta phải nói cho mẫu phi biết…. Ta phải nói cho mẫu phi biết!”

Bình Luận (0)
Comment