Trọng Sinh Chi Đế Quốc Sủng Phi

Chương 109

Nhan phủ một trận vui mừng.

Hộ vệ sáng sớm đã vào phủ bẩm báo, nói người của thân vương phủ đến hỏi : Nhan phu nhân đã chuẩn bị thỏa đáng chưa?

Trạch viện trong vương phủ đã sắp xếp xong, chỉ còn chờ Nhân phu nhân dọn vào.

Nhan Thị có chút bất an, đến nhạc mẫu vào vương phủ phụng dưỡng, các đời lịch đại cũng xem như lần đầu nhìn thấy.

Nhan lão thái quân vốn dĩ cũng kiên quyết phản đối nhưng tinh tế ngẫm lại, Cửu Điện Hạ hành sự xưa nay không theo quy củ, cũng không chú ý một chút quy củ như vậy.

Hôm nay phái người đến giục Nhan Thị nhập phủ, chắc là xuất phát từ chân tâm, các nàng tất nhiên là không thể cô phụ ý tốt của tiểu hoàng tước.

Dĩ nhiên, then chốt vẫn là không thể phất mặt mũi của Cửu Điện Hạ, cho dù là mời nàng đến ở nhà xí nàng cũng không dám không đi….

Nhan Thị cũng không có gì cần thu thập, nàng ở lại Nhan phủ không chịu dọn, chỉ là muốn chờ một chút – Chờ tin tức của Giang Hàm.

Tuy nói lúc mới vừa biết được Cố Sanh được chỉ hôn cho Cửu Điện Hạ Nhan Thị sửng sốt không bao lâu sẽ dường như không có việc gì mà khuyên khuê nữ nghỉ thông một chút, nhưng thực tế trong lòng nàng vẫn rất bất an.

Giang Hàm trong mắt nàng thật ra là nơi gửi gắm tốt nhất cho nữ nhi.

Nàng hiểu chuyện lại hiểu đại cục, vạn sự suy nghĩ chu đáo, đối nhân xử thế có phong độ, then chốt là chuyên nhất đối với Cố Sanh.

Nhưng bỗng nhiên một đạo thánh dụ đổ ập xuống, nữ tế đổi thành một hài tử nhỏ tuổi hơn khuê nữ, bảo nàng làm sao có thể bình tĩnh chấp nhận?

Nàng thích Cửu Điện Hạ cũng là sự thật, nhưng không cảm thấy hài tử này sẽ là một phu quân tốt, có trách nhiệm.

Dù sao niên kỷ quá nhỏ, thông minh có năng lực là không giả nhưng tính tình có chút ấu trĩ.

Không thành thật, thời gian tới khó tránh khỏi chuyện xấu, khiến người ta không an tâm.

Nhưng nàng có thể làm sao bây giờ? Khuyến khích khuê nữ làm trái thánh chỉ sao?

Vì tình yêu hư vô, Nhan Thị đã làm lỡ nửa cuộc đời mình, nửa cuộc đời trôi qua thống khổ không vui.

Suy nghĩ cẩn thận mới cảm thấy, nếu như bản thân ngay từ đầu không có tình cảm, ngày sau cũng sẽ không thương tâm.

Cho nên nàng mới sảng kɧօáϊ nói ra một câu ” Đây là chuyện tốt.”

Không xét đến phẩm tính, Cố Sanh gả vào thân vương phủ của siêu phẩm hoàng tước sẽ không bị cuốn vào phong ba tranh đoạt, điều này làm cho nàng vô cùng an tâm.

Không cần phải mỗi đêm chờ đợi lo lắng mà suy nghĩ: Ngày nào đó đại hoàng tử bỗng nhiên thượng vị, sáng sớm vừa mở mắt một đạo thánh chỉ truyền xuống, soát nhà, chém đầu.

sau đó bị kéo đến thị tập, nhìn mẹ con Trầm di nương mỉm cười đắc ý, nhìn một nhà các nàng chịu chết.

Quả thực là ác mộng không xui đi được.

Nhưng mà, tất cả sợ hãi đối với thời gian tới đều bị một đạo thánh chỉ chỉ hôn thổi tan, dường như xé mây thất mặt trời.

Nhan Thị trong lòng Nhan Thị vẫn nghĩ đến Giang Hàm.

Đó là một hài tử rất tốt, nếu là tương lai trờ thành nhân gian chí tôn, vậy không thể tốt hơn.

Lúc này là thời điểm khó khăn nhất trong nhân sinh của Giang Hàm, cho nên Nhan Thị muốn trước khi vào lạc thân vương phủ, thay khuê nữ khai thông hài tử kia.

Giống như nghe được cầu xin của nàng, giờ Dậu đêm đó Phương Vũ đến Nhan phủ, mời nàng đến quán trà nói chuyện.

Nghe nói Tuyên Vương bị hoàng thượng cấm túc ba tháng, lẽ ra hiện nay vẫn không thể ra phủ, vào nhã gian nàng lại đứng ngay trước mặt Nhan Thị.

Cũng giống như ngày xưa, Giang Hàm tươi cười ôn nhuận hữu lễ, nhưng trong đôi mắt phượng lại lưu chuyển tang thương, giấu không được bi thương tâm mấy ngày qua.

“Phu nhân mấy ngày nay đã vất vả rồi, đáng tiếc bản vương không thoát thân được, không thể giúp ngài một tay.”

Nhan Thị không muốn khách sáo, trầm mặc hồi lâu, cúi đầu: “Sanh Nhi của ta đời này không phúc khí, điện hạ nhất định bảo trọng thân thể, tìm một quân quý tốt, có thể khiến ngài thoả mãn, cũng có thể khiến Trang phi nương nương thoả mãn, đừng bất hòa cùng nương nương nữa.”

Tiếu ý của Giang Hàm dần dần trở nên cay đắng, tự mình nâng ấm trà, vì Nhan Thị châm trà, không bao lâu, cũng không khách sáo, ngữ khí ủ dột: “A Sanh có nhắn nhủ gì cho ta không?”

“Nàng nói muốn ngài đừng trách Cửu Điện Hạ, tất cả đều là bản thân nàng tự rước họa, cầu ngài cùng Cửu Điện Hạ gắn bó thân tình.”

Giang Hàm nghe vậy đột nhiên cười ra tiếng, vẻ mặt lại như khóc, giọng nói khàn khàn chất vấn: “Lại là không nên trách A Cửu? Lại là thân tình… Nàng cũng chỉ nghĩ những chuyện này sao?”

Một quyền nện ở trêи bàn, trà cụ nhảy lên tam thốn, loảng xoảng rơi trở lại mặt bàn: “Nàng rốt cục vì sao! Vì sao lo lắng ta cùng nha đầu kia trở mặt như vậy!”

Nhan Thị sợ đến run rẩy, lần đầu nhìn thấy Giang Hàm không khống chế được, vội vàng rút khăn tay, lau nước trà tràn ra trêи mặt bàn, không ngừng khuyên nhủ: “Điện hạ bớt giận! Điện hạ bớt giận!”

Giang Hàm chậm rãi nhắm mắt lại, ổn định tâm tình, thấp giọng mở miệng: “Còn có lời gì khác không? Ta chỉ muốn biết, nàng có nói…. Nói nàng không muốn gả hay không.”

Nhan Thị có chút thấp thỏm, Cố Sanh xác thực chưa nói qua lời này, nhưng về mặt tâm tình nàng nhìn ra được Cố Sanh cũng là bất đắc dĩ.

Nhìn thấy Giang Hàm thương tâm như vậy Nhan Thị chỉ đành kéo một vòng, nói: “Tâm tư của nàng ngài vẫn không rõ sao? Đương nhiên là bất đắc dĩ thỏa hiệp.”

Giang Hàm nghe vậy, trong mắt lại dấy lên hy vọng, chợt đứng lên chắp tay xoay người, ngửa đầu hít sâu một hơi, đưa lưng về phía Nhan Thị, run giọng nói: “Hảo…. Hảo…. Ngươi nói nàng không cần lo lắng, vạn sự có ta ở đây, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày đoàn tụ.”

Nhan Thị quá sợ hãi sau đó đứng lên khuyên nhủ: “Điện hạ! Đây…. Là ý của Hoàng Thượng, nếu như ngài còn chấp nhất…..”

Giang Hàm cười một tiếng, cắt đứt lời của nàng nhẹ giọng lẩm bẩm nói: “Phải, trêи đời này chỉ có một người ở ngôi vị kia là không thể trái ý, chỉ cần…. Đến ngày đó, sẽ không còn ai có thể cản trở ta, cướp đi thứ ta yêu thích…”

* * * * * * * *

Từ bắc môn Thanh Y Viên về phía tây, có một trạch viện xây trêи núi đá, tên là Bích Sơn Phòng, đó là một chỗ phong cảnh tuyệt hảo.

Từ cửa chính đi vào, là một trạch viện tam tiến, một viện cao hơn một viện, nếu là một đường leo lên đỉnh núi, còn có thể thấy một lương đình thanh nhã.

Ngồi trong đình nhìn về phía Đông Nam – cảnh trí Thanh Y Viên kéo dài hơn nghìn mẫu thu hết vào đáy mắt, dường như tiên cảnh.

Cố Sanh sáng sớm đã dẫn theo nha đầu đến từ Nhan phủ, leo lên ngọn núi này.

Một mảnh xanh biếc, cũng là nơi đón ánh nắng sớm nhất trong Thanh Y Viên.

Xuân hàn se lạnh, mặt trờ dần nhô lên cao, nhật quang chiếu lên đình viện, lúc chiếu đến mắt cá chân của nàng thì đã đến giờ Thìn.

Cửu Điện Hạ mời nữ quan đến, vừa vặn từ bắc môn tiến nhập vương phủ, phía sau còn dẫn theo năm ba tỳ nữ mang hòm thuốc.

Cố Sanh xa xa nhìn thấy, thè lưỡi, lẩm bẩm nói: “Lòng dạ hẹp hòi!”

Thạch Lựu ngồi bên cạnh nghe vậy liền run rẩy, liếc mắt nhìn tùy tùng bên ngoài lương đình, kinh hồn táng đảm mở miệng nói: “Chủ tử nhỏ tiếng một chút! Người bên ngoài nghe thấy sẽ nghĩ ngài mắng ai đây!”

Cố Sanh nhún nhún vai, nhỏ giọng nói thầm: “Vốn dĩ chính là như vậy! Tối qua ta đã xem qua, một chút việc mà thôi, hôm nay còn đặc biệt mời nữ quan đến giám thương…. Có thể giám ra cái gì? Cho dù là truyền đến chỗ quý phi nương nương cũng đều là nói không chứng cứ!”

Thạch Lựu nhịn không được mở miệng hỏi: “Hôm qua có phải ngài . . . . Hầu hạ không thoải mái hay không? Thế nào sáng sớm hôm nay miệng của Cửu Điện Hạ vẫn luôi trề ra?”

Cố Sanh xấu hổ xoay người: “Đừng nói chuyện này nữa…..”

“Ta tiểu thư tốt của ta!” Thạch Lựu vội la lên: “Ngài đã thành thân rồi, có cái gì phải ngựng ngùng? Nếu như ngài không biết, ta còn phải mời đồng sử đến dạy ngài một chút bản lĩnh! Đây chính là đại sự, không thể chậm trễ, vạn nhất điện hạ gọi hai nô tỳ trong cung đến an ủi….”

“An ủi thì an ủi đi.” Cố Sanh lơ đểnh, ánh mắt bị một đạo màu sắc sặc sỡ hấp dẫn, lập tức đứng lên kinh hỉ nói: “Ngươi xem!”

Thạch Lựu nhìn theo ánh mắt của nàng, nhìn thấy một con chim rực rõ đậu trêи cành cây dưới chân núi.

Cái đầu đỏ, trêи cổ có một vòng lông vàng, đôi cánh lục sắc, nhìn thực sự bắt mắt!

“Đây là chim từ đâu bay đến? Thật xinh đẹp, nô tỳ đi gọi người bắt cho ngài!”

Cố Sanh vội vàng ngăn nàng tiến lên, cười nói: “Đó là con vẹt, có thể bay tới từ đâu chứ? Nhất định là hạ nhân trong phủ nuôi dưỡng, chạy không thoát! Chim này trước kia ta đã thấy qua, biết nói tiếng người, rất thú vị! Ta tìm chủ nhân của nó, bảo hắn mang đến cho ta đùa đi?”

Thạch Lựu vội vàng lên tiếng trả lời, đỡ nàng một đường chạy xuống chân núi.

Lúc sắp xuống đến, lại nghe bên kia giả sơn có người đang nói chuyện: “Nô tài huấn luyện đến hai con, để ngày mai cho chúng cùng nhau xướng tiểu khúc cho chủ tử nghe!”

Một một giọng nói nam nhân xa lạ, trong lòng Cố Sanh nghi hoặc, chủ tử? Lẽ nào là tiểu nhân tra đang đùa ở đây?

Ngay sau đó, lại nghe thấy xa lạ cô nương xa lạ nói tiếp: “Xưng hô này của ngươi sẽ hại chết ta.”

Giọng nói này rất quen tai, tròng mắt tròng mắt chuyển một vòng, nghĩ ra rồi! Là nha đầu phòng phòng tối qua đã dũng cảm “tự tiến cử lên giường”.

Trái lại cũng kỳ quái, ở đâu ra một hạ nhân có “nhãn lực” như vậy, gọi một tỳ nữ ngay cả giường cũng chưa từng sờ qua là “Chủ tử”?

Cố Sanh ra dấu cho Thạch Lựu im lặng, đỡ giả sơn thăm dò nhìn ra.

Thì ra là một tiểu thái giám, cũng không biết là cai quản việc gì, trong tay còn cầm một cái lồng vẹt.

Khuôn mặt tròn, mắt hí, người người giống như đang cười, hướng về phía tỳ nữ đối diện cúi đầu khom lưng cười nói: “Ôi! Viên cô nương sao lại nói vậy? Tiểu nhân đều nghe nói, điện hạ sáng sớm vẫn mặt lạnh, lúc dùng điểm tâm chưa từng liếc mắt nhìn vương phi một cái. Buổi tối Hôm qua nhất định là hỏng việc rồi! Cô nương kia sợ là không biết hầu hạ người, có người nói vẫn chưa sắc phong, phỏng chừng sẽ kéo dài vô thời hạn, địa vị sau này chưa hẳn có thể so được với ngài, ai là chủ tử cũng…..”

“Làm càn!”

Cố Sanh đang nghe đến hăng hái, không nghĩ tới Thạch Lựu ở phía sau đột nhiên nhảy ra, tức giận đến thở dốc, chỉ vào hai người phía sau giả sơn trách mắng: “Các ngươi thật to gan!”

Hai người nghe tiếng đều là cả kinh, tiểu thái giám phát hiện người đến, lập tức quỳ xuống đầu chạm đất, khóc cầu xin: “Nô tài đáng chết! Nô tài đáng chết!”

Nha đầu họ Viên kia trái lại rất nhanh đã khôi phục trấn định, nhìn thấy Cố Sanh từ phía sau giả sơn bước ra, chỉ quy củ cúi người thỉnh an vương phi, trong mắt vẫn mang theo thần sắc “Hoàng đế ngự ban”.

Cố Sanh đánh giá nàng, phát hiện cô nương này xác thực tư sắc không tầm thường, tám phần là xuất thân tú nữ.

Cư nhiên nguyện ý bị đưa vào vương phủ làm một nha đầu thông phòng, đại khái trong lòng vẫn là có chút hùng tâm tráng chí.

Cố Sanh không có tâm tư gì, nàng vốn là không dự định cuốn vào đội quân tranh thủ tình cảm, thấy một mầm mống tốt cũng không khẩn trương.

Nhưng điều này không có nghĩa là nàng nguyện ý bị nô tài trong phủ cưỡi lên trêи đầu.

Cố Sanh thẳng lưng đến gần cô nương kiam trêи mặt mang theo bình thản mỉm cười, nhất phái thản nhiên mở miệng: “Chim này của ngươi không tệ, mang theo cùng ta gặp Cửu Điện Hạ.”

Tiểu thái giám sợ đến bắp chân chuột rút, cho dù lạc thân vương không hài lòng vương phi không danh phận này thì cũng không phải một nô tài như hắn có thể lén lút nghị luận, lần này tám phần là sẽ bị tố cáo…

Viên thị ngược lại không khẩn trương, một là vừa rồi biểu hiện của nàng rất đúng mực, thứ hai là…

Sáng sớm hôm nay sắc mặt của điện hạ nàng đã từng nhìn thấy, phỏng chừng vương phi này bời vì một chút chuyện nhỏ đi quấy rầy điện hạ người bị mắng tám phần chính là nàng ta.

Trong lòng cười lạnh một tiếng, nhưng vẻ mặt vẫn cung kính trả lời, đi theo phía sau vương phi.

Nhóm người trở lại hậu viện vương phủ, nghe hạ nhân nói Cửu Điện Hạ đang ở thư phòng xử lý công vụ phụ hoàng giao xuống.

Vương phi không hề có giác ngộ muốn “lát nữa thần thϊế͙p͙ trở lại”, mà hiển nhiên chỉ vào người mang theo con vẹt ở phía sau, bảo hạ nhân gọi điện hạ đến đùa.

Hạ nhân chấn kinh rồi….

Vương phi này thật là đủ can đảm!

Hạ nhân vào truyền lời, nói vương phi cầu kiến.

Ánh mắt Cửu Điện Hạ sáng lên, lập tức thẳng lưng, kéo khóe miệng xuống bày ra dáng vẻ “ta còn đang tức giận”.

Hạ nhân thấy thế lập tức chuẩn bị thay chủ tử thoái thác, ai biết sau một khắc chợt nghe Cửu Điện Hạ lạnh nhạt nói: “Mau dẫn nàng vào đi.”

Hạ nhân: “….”

Bình Luận (0)
Comment