Trọng Sinh Chi Đế Quốc Sủng Phi

Chương 90

“Đây là làm sao vậy?” Giang Ngữ San rút khăn tay lau đi nước mắt của nàng, khuyên nhủ: “Biết ngươi vẫn nhớ ta, đừng khóc nữa, ngươi vừa khóc ta cũng sắp nhịn không được nữa.”

Cố Sanh vội vã tự mình lau nước mắt , hít sâu mấy lần mới bình phục tâm tình, cười nói: “Thật là vui quá, nhất thời không nhịn được, để tỷ tỷ chê cười.”

Giang Ngữ San kéo nàng vào trong, cửa vừa mở ra mang theo một cơn gió, thổi vào khiến phong linh treo ở cửa đinh đang vang lên.

Tiếng vang phá lệ êm tai, Cố Sanh ngẩng đầu nhìn một cái, phong linh kia thủ công không giống như trong nước, tạo hình đặc biệt, là kiểu dáng nàng chưa bao giờ thấy qua.

Giang Ngữ San thấy nàng hiếu kỳ, liền cười nói: “Đây là chiếu theo phong linh của Tân La , phân phó thợ thủ công chế tạo gấp gáp, tương tự như bộ trong tẩm cung ở Tân La.”

Cố Sanh đến gần phong linh quan sát, ngạc nhiên nói: “Là tỷ tỷ họa ra? Văn án trêи đó đều rất lạ, trí nhớ của tỷ tỷ thật là tốt!”

Giang Ngữ San che miệng cười nói: “Chính là xem quá nhiều mới nhớ kỹ, lúc ở Tân La, bệ hạ mỗi lần bãi triều, ta đều ngóng trông phong linh vang lên. Chỉ cần nó đinh đinh đang đang phát ra âm thanh, có nghĩa là bệ hạ đẩy cửa bước vào, đó là hi vọng mỗi ngày của ta, không có việc gì cũng đều nguyện ý chăm chú nhìn nó, hôm nay đã không thể quên được.”

Cố Sanh khẽ nhíu mày, không muốn nhanh như vậy đã đề cập đến Tân La vương, nhất thời chẳng biết làm sao nói tiếp.

Giang Ngữ San kéo nàng cùng nhau ngồi trêи ghế quý phi: “Ngươi mấy năm qua có khỏe không? Ta nghe nói đại ca nạp tỷ tỷ kia của ngươi làm thϊế͙p͙, còn lập làm trắc phi, nàng không làm khó dễ ngươi đi?”

Cố Sanh lắc đầu nói: “Làm sao có thể đây? Nhờ phúc của tỷ tỷ, Sanh Nhi còn đang hầu hạ bên cạnh Cửu Điện Hạ, cho dù là ai cũng không dám tùy ý bắt nạt.”

Giang Ngữ San kéo khóe miệng cười nói: “Như thế, bất quá ta nghe nói cùng cùng nhị tỷ là thế nào tâm đầu ý hợp?”

Cố Sanh đỏ mặt, nhăn nhó: “Tỷ tỷ nói đùa, vẫn chưa xác định mà!”

“Còn cái gì không xác định?” Giang Ngữ San liếc nhìn nàng: “Đều đã khiến cửu hoàng muội của ta chua muốn chết! Mỗi lần ở chỗ ta gặp phải nhị tỷ, tròng mắt của A Cửu đều trợn đến sắp chỉ còn tròng trắng! May mà đó là nhị tỷ, nếu đổi làm người khác, sẽ bị A Cửu nghiền chết mấy trăm lần….”

“…..” Cố Sanh cười khổ nói: “Như vậy thì chua ở chỗ nào đây? Cửu Điện Hạ còn không hiểu cảm thụ này đâu.”

Giang Ngữ San khẽ cười một tiếng nói: “Cũng phải, A Cửu từ nhỏ bá đạo, sai sử quen rồi liền muốn chiếm hữu, năm đó ta xuất kinh nàng còn ngăn xe ngựa không cho ta gả đi, nhưng nàng năm nay đã mười bốn tuổi rồi, chưa hẳng cái gì cũng đều không hiểu.”

Cố Sanh nhướng mày: “Tỷ tỷ cảm thấy Cửu Điện Hạ ngăn ta gả đi, cùng ngăn ngài gả đi không phải cùng một ý nghĩa sao?”

“Sợ là không giống nhau.” Giang Ngữ San dời mắt nhìn nàng, nghiêm túc nói: “Ta phát giác A Cửu đối với ngươi rất để bụng, sau khi vỡ lòng lẽ ra nên gọi người dẫn đạo chuyện hành phòng, kết quả gặp phải chuyện của ta nên mới chậm trễ. Hôm nay A Cửu hồi cung, phủ nội vụ theo thường lệ phái hai đồng sử thông phòng vào tẩm cung, để dẫn đạo tiểu hoàng tước mới vừa vỡ lòng hành phòng, ngươi biết chuyện này sao?”

Ngực Cố Sanh vừa nhảy, nàng không rõ trong cung có quy tắc mới vừa vỡ lòng sẽ đưa người đến thông phòng…

Giang Hàm không phải đến nay không chạm qua quân quý khác sao? Thế nào Cửu Điện Hạ vừa mới vỡ lòng đã được sắp xếp đồng sử dẫn đạo hành phòng rồi?

“Cửu Điện Hạ không nói với ta…” Cố Sanh khó nén mất mát.

Giang Ngữ San tiếp tục nói: “Kỳ lạ chính là hai nữ quan kia đều nguyên vẹn trở về! Phủ nội vụ vội vàng dâng thêm hai người, vẫn như cũ, được đưa trở về! Chuyện này ngay cả phụ hoàng cũng kinh động, còn gọi thái y chẩn bệnh xem có phải phương diện kia của tiểu hoàng tước có vấn đề gì hay không, kết quả tất cả bình thường.

Phụ hoàng hỏi nguyên do, A Cửu đã nói nàng là một hoàng tước có trách nhiệm, chỉ muốn quân quý mình thích đến dẫn đạo…..”

Cố Sanh đen mặt, vội vàng ngoái đầu nhìn lại hùa theo nói: “Cửu Điện Hạ thực sự là…. Trưởng thành, lại còn nói ra lời khí phách như vậy….”

Giang Ngữ San bật cười, trắng mắt liếc nàng: “Ngươi đừng giả vờ vô tội nữa, ta đã hỏi qua, A Cửu nói lời này là ngươi dạy nàng!”

Khuôn mặt Cố Sanh đỏ bừng, nhăn nhó cười nói: “Ta đều là sợ tiểu hoàng tước quá mức tùy ý, thương tổn tinh lực.”

Giang Ngữ San lại nói: “Ta biết, thật ra ngươi nói rất có lý, hoàng tước có trách nhiệm nên có ý thức này. Lúc trong cung cảm thấy phụ hoàng chỉ yêu mẫu hậu, lạnh nhạt mẫu phi cùng những nương nương khác cũng không gì đáng trách. Thẳng đến bản thân gả cho người khác ta mới hiểu được, giữa phu thê không có cảm tình gắn bó, là một chuyện cỡ nào đáng sợ, nếu như phu quân của ta di tình biệt luyến, ta sợ là một khắc cũng sống không nổi.”

Cố Sanh lập tức cảm thấy lạnh sống lưng, thì ra Bát Công Chúa cũng cho rằng tương kính tương ái mới là có trách nhiệm,

Bất quá, vì thế mà làm hại siêu phẩm hoàng tước của Đại Hạ chậm trễ việc khai chi tán diệp tựa hồ không tốt lắm.

Giang Ngữ San nheo lại đôi mắt: “Nhưng lời này của ngươi khiến cửu hoàng muội của chúng ta nghẹn đến khổ sở, mới vừa vỡ lòng không lâu, lần đầu có thể cảm thụ được tin tức tố của quân quý xung quanh, một khi đến gần liền đầy người hương vị ngọt ngào dày đặc hương thơm, vậy thực sự là khiến tiểu hoàng muội của ta nằm mơ cũng muốn thử một miếng….”

Cố Sanh bỗng nhiên nhớ đến câu nói của Cửu Điện Hạ: “Ta ɭϊếʍ một chút thì làm sao vậy! Chỉ ɭϊếʍ một chút thì làm sao vậy!” Không khỏi chấn động!

Trách không được, tiểu nhân tra sĩ diện như vậy lại giở trò ngang ngược này, sợ là thực sự là nghẹn điên rồi…

“Vì trách nhiệm, học được nhẫn nại, đối với tiểu hoàng tước chưa thông nhân sự mà nói chưa hẳn là việc xấu.” Cố Sanh nói đến một số chuyện Cửu Điện Hạ trải qua những năm gần đây cho Bát Công Chúa nghe.

Giang Ngữ San nghe được cảm khái vạn phần, nhớ đến ở Phù Tang đêm hôm đó, trong đầu vẫn cuộn trào mãnh liệt như cũ.

Nàng chưa từng nghĩ tới, nha đầu ục ịch chỉ biết trèo tường đòi nàng cao điểm, có một ngày sẽ biến thành đại thụ che trời, biến thành một tia sáng chói mắt khi nàng ở trong bóng tối tuyệt cảnh.

Dùng tư thái đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, một tay kéo nàng từ trong địa ngục quay về nhân gian.

Nàng kể lại những việc Cửu Điện Hạ đã làm ở Phù Tang cho Cố Sanh nghe.

Lúc đầu Bát Công Chúa cũng không ở bên cạnh quan sát, nên đều là nghe hai hồ cơ cùng nàng trở về thổi phồng, đem việc làm của Cửu Điện Hạ thổi đến vô cùng kì diệu.

Cố Sanh nghe xong khϊế͙p͙ sợ không nhẹ, nàng xưa nay biết tiểu nhân tra rất thông minh, nhưng chưa hề nghĩ đến người này có thể nắm bắt nhân tâm như vậy.

Có lẽ Cửu Điện Hạ thật sự xem coi Cố Sanh là người một nhà, nên biểu hiện ra đều là một mặt chân thật nhất, vui cười tức giận không chút nào che lấp.

Sự sợ hãi của Cố Sanh đối với Cửu Điện Hạ, vốn dĩ chỉ giới hạn trong việc đề phòng đối với tương lai. Nhưng hôm nay nghe Bát Công Chúa miêu tả những việc xảy ra, trong lòng nàng lại nổi lên một tia run sợ khác thường, đó là một cổ kính nể hậu tri hậu giác!

Một người vốn ngây thơ trong chuyện tình cảm, làm sao có thể thành thạo nắm bắt tâm lý của quốc vương Phù Tang?

Nàng xưa nay biết Cửu Điện Hạ tư duy khó đoán. Có một số việc cho dù Cửu Điện Hạ không tự mình trải qua, nhưng đều có thể quan sát phản ứng của người xung quanh, tổng kết ra xu hướng phát triển, dự đoán xu hướng của nhân tâm.

Đây là một bản lĩnh khiến người ra sợ hãi.

Nàng nhớ kỹ Cửu Điện Hạ năm đó ba tuổi lần đầu đến học đường, còn vô thanh vô tức quan sát cùng mô phỏng theo theo ngôn hành cửa chỉ của tiên sinh, thậm chí là của đồng học xung quanh.

Khi đó, Cố Sanh chỉ cho là thần đồng luôn luôn khác hẳn với thường nhân, hiện tại hồi ức lại, không khỏi nghĩ mà sợ.

Tựa hồ, nhân gian bách thái đều đã sớm nắm trong tay Cửu Điện Hạ.

Cố Sanh âm thầm may mắn, sợ rằng bản thân ở trong mắt Giang Trầm Nguyệt chính là một Thư đồng ngốc hàng thật giá thật.Cùng người thông minh quá mức ở cùng một chỗ, mới khiến đối phương cảm thấy nàng ngốc đến không cần đề phòng gì cả, nhờ vậy nàng mới may mắn thấy được một mặt rất chân thực của Cửu Điện Hạ, hơn nữa còn là một mặt không hề phòng bị.

Không may chính là Cố Sanh cảm thấy tâm tính hùng hài tử mới là bộ mặt thật của Cửu Điện Hạ….

Bát Công Chúa nói xong những việc đã trải qua, nhịn không được nhắc đến phu quân của mình: “Không biết hắn hiện tại lưu lạc phương nào, chỉ trông chờ vào nhị tỷ lần này xuất chinh có thể tiêu diệt Phù Tang, khiến ta sớm ngày quay về Tân La cùng phu quân đoàn tụ.”

Cố Sanh vội vàng ngăn câu chuyện nói: “Tỷ tỷ lúc này mới vừa trở về mấy ngày, đã nghĩ phải đi, lẽ nào gả cho người rồi sẽ thấy tưởng nhớ gia hương, phụ hoàng, mẫu phi nữa sao? Tốt xấu gì cũng cùng muội muội thêm mấy ngày, tháng sau là thi đấu thuyền rồng rồi, Tân La đâu náo nhiệt như kinh thành?”

Bị Cố Sanh chuyền đề tài, Bát Công Chúa cũng hoài niệm sự náo nhiệt của kinh thành, hai người liền hẹn nhau tháng sau cùng đi xem thi đấu thuyền rồng.

Quốc Tử Giám, Cố Sanh xin nghỉ một ngày, Cửu Điện Hạ vốn dĩ cũng không cảm thấy thế nào, trước kia trời giá rét hoặc quá nóng, Cố Sanh cũng sẽ thỉnh thoảng xin nghỉ một ngày.

Nhưng hôm nay bất đồng, Cửu Điện Hạ đã biết Cố Sanh ở tại ngoại trạch của nhị tỷ, nàng vừa xin nghĩ liền khiến người ta nghĩ miên man bất định.

Cửu Điện Hạ tâm tình tương đối bất ổn, cảm thấy hạ nhân đến thay Cố Sanh xin nghỉ cũng có vẻ lén lút, nói không chừng chính là thuộc hạ nhị tỷ phái tới!

Hạ nhân cũng không phải lần đầu xin nghỉ cho tam tiểu thư, nhưng là lần đầu tiên bị Cửu Điện Hạ dùng ánh mắt như dao mà trừng đến, khiến hắn sợ đến hai chân run rẩy, đầu lưỡi thắt lại.

Dáng vẻ sợ đầu sợ đuôi nhìn vào mắt rất giống như có quỷ, lẽ nào là nhị tỷ đến trạch viện của thư đồng ngốc tử triền lạn đả? (dây dưa không dứt)

Cửu Điện Hạ tâm tình lại càng không ổn định, nhíu mày trách mắng: “Nhị tỷ quá không nói đạo lý rồi!”

Hạ nhân cúi đầu càng thấp, chợt nghe Cửu Điện Hạ hừ lạnh một tiếng, sai sử hắn dẫn đường muốn cùng đi trạch viện của Cố Sanh “thăm hỏi” một chút.

Lâm Nhiễm ở bên cạnh khuôn mặt đều tái rồi!

Thật không biết Cố Sanh này rốt cục cho Cửu Điện Hạ ăn bùa mê gì. Một tiểu nô tài xin nghỉ, chủ tử nói một câu không đồng ý, phái thủ hạ dẫn trở về không phải được rồi sao?

Cư nhiên tự mình bãi giá đến trong phủ tìm một tiểu thư đồng, việc này là đạo lý gì? Thực sự là chưa từng nghe qua!

Cửu Điện Hạ ôm tâm tư “tại chỗ vạch trần nhị tỷ quấy rầy Cố Sanh”, đến cửa xuống xe, còn không chuẩn người gác cổng vào viện thông báo.

Thị vệ mới vừa quì một gối, đã bị Cửu Điện Hạ dùng ngón trỏ đặt bên môi ra hiệu im lặng, chỉ có thể mở to mắt nhìn Cửu Điện Hạ đơn độc vô thanh vô tức bước vào phủ.

Cố Sanh lúc này còn đang ở trong cung cùng Bát Công Chúa nói chuyện, trong viện chỉ có Nhan Thị đang cùng mấy nha hoàn ma ma ở chính đường đổ xúc xắc.

Cửu Điện Hạ đã lặng yên không một tiếng động nhấc toàn bộ mành cửa trong viện, không tìm thấy người, liền yên lặng đi vào chính đường, muốn nghe được thư đồng nhà mình đã đi đâu.

Người đầu tiên phát hiện có người vào cửa chính là một nha hoàn mặc y phục lục sắc, thình lình nhìn thấy một người xa lạ yên lặng đi vào cửa, sợ đến muốn hô lên, chỉ thấy người đó khẽ động đôi mắt chống lại ánh mắt của nàng.

Đó là một đôi mắt tuyệt sắc thế gian khó gặp, tiếng gọi của nha hoàn vướn trong cổ họng, nhìn đến choáng váng!

Nhan Thị cùng những người khác lúc này mới nghiêng đầu nhìn qua.

Là một thân ảnh thanh mãnh, trường sam nguyệt sắc quan đầu tơ vàng.

“Ngươi là?” Nhan Thị đứng lên bước đến.

Tuy rằng trong nhà vô duyên vô cớ tiến đến một người xa lạ, nhưng nàng không cảm thấy sợ hãi.

Bởi vì nàng nuôi lớn một nữ nhi, nhìn ra được hài tử trước mắt tuy rằng không nhỏ nhưng khuôn mặt lại hiện vẻ non nớt, bất quá là dáng vẻ mười ba mười bốn tuổi, có lẽ là đồng học đến nhà tìm khuê nữ cùng chơi đùa.

Giang Trầm Nguyệt quan sát người đến, phát hiện nàng cùng Cố Sanh có vài phần tương tự, liền đoán được thân phận của nàng, lại không rõ họ của Nhan phu nhân, chỉ đành nghiêng đầu nhẹ giọng hỏi: “Cố thái thái? A Sanh đâu?”

Nhan Thị xưa nay không thích mang họ của Cố lão gia, kỳ quái là hài tử trước mắt không hiểu sao lại khiến nàng cảm thấy thân thiết, bị xưng hô như vậy cũng không cảm thấy buồn bực.

Có thể là do niên kỷ, nhìn hài tử đặc biệt xinh đẹp liền cảm thấy hiếm lạ, nâng tay mời Cửu Điện Hạ ngồi vào bàn trà, sai người dâng trà bánh.

“Sanh Nhi xuất môn làm việc, ngươi là hài tử nhà ai? Từ trước đến giờ chưa từng đến phủ đi? Trước ngồi xuống nghỉ chân một chút, có lẽ nàng cũng sắp trở về rồi.”

Nếu như biết người trước mắt chính là siêu phẩm hoàng tước của Đại Hạ, cho Nhan Thị mượn mười lá gan nàng cũng không dám tỏ ra quen thuộc như vậy….

Bình Luận (0)
Comment