Trọng Sinh Chi Đế Quốc Sủng Phi

Chương 91

Bên ngoài vẫn chưa qua giờ Tỵ, ánh sáng chói mắt, trong chính đường cửa sổ mở một nửa, ánh dương quang không thể toàn bộ chiếu vào, chỉ có ánh sáng ʍôиɠ lung.

Nhan Thị xem hài tử kia đứng dưới bóng mờ, da lại trắng gần như trong suốt, đôi mắt thâm thúy không đen kịt giống người thường, như là chứa đầy kim quang nhàn nhạt.

Thực sự là vô cùng xinh đẹp! Nhan Thị càng xem càng thư thái.

Cửu Điện Hạ không gặp “Nhị tỷ càn quấy”, có vẻ không cam lòng, nhưng ở chỗ này chờ cũng sẽ mất mặt, trầm mặc giây lát suy nghĩ bản thân tự mình tới cửa còn bắt hụt, bị thư đồng ngốc gặp phải cũng không tốt lắm, vẫn là nên rời đi.

Nhan Thị nhìn thấy hài tử này không đáp lời, tưởng bởi vì ngượng ngùng,, liền nhiệt tình dắt cánh tay Cửu Điện Hạ, nhẹ nhàng kéo đến bên cạnh bàn trà.

“Ngồi đi, đừng câu nệ.” Nhan Thị nâng tay vỗ vai Cửu Điện Hạ, ấn nàng xuống ghế, sau đó phát hiện ấn không xuống…..

Cửu Điện Hạ đối với cử chỉ của Nhan Thị có chút nghi hoặc, chần chờ chốc lát, vẫn là thuận theo ngồi xuống, chỉnh lại góc áo dáng vẻ rất quy củ.

Nhan Thị lúc này mới hài lòng thối lui đến một bên ngồi xuống, hai nha hoàn bưng trản trà cùng cao điểm lên trác.

Các nha hoàng và ma ma bên cạnh đều hưng phấn không ngớt, bảy tám ánh mắt đều nhìn Cửu Điện Hạ từ trêи xuống dưới, khom lưng hướng Nhan Thị kề tai nói nhỏ: “Phu nhân, đó là một Tước Quý đi? Ngày thường thật là đẹp mắt!”

Các ma ma bên cạnh kiến thức rộng hơn một chút, giành trả lời: “Nhất định là hậu duệ quý tộc danh môn nhà ai, xem dáng vẻ này, không chừng còn là tiểu công tước!”

Cửu Điện Hạ thái dương vừa nhảy, lạnh nhạt liếc nhìn ma ma một cái.

Đây đều là nhãn lực gì, đoán thành một công tước, còn nói là không chừng!

Đại khái là phát hiện sắc mặt hài tử không đúng lắm, Nhan Thị lập tức mang theo hạ nhân đi trở về bên cạnh bàn, dùng ánh mắt ý bảo các nàng không nên nói lung tung.

Mấy nha đầu tuổi nhỏ một chút lại như cũ ức chế không được hiếu kỳ, đè nặng tiếng nói nhỏ giọng nói: “Dung mạo như vậy, còn nổi bật hơn cả Tuyên Vương.”

Nhan Thị vừa nghe lời này sẽ không vui vẻ nữa, Tuyên Vương là “tiểu cô gia” tương lai của nàng, đương nhiên là không thể để cho người khác chèn ép.

Ma ma ở bên cạnh nhìn thấy phu nhân khuôn mặt trầm xuống, lập tức tiến lên, nhỏ giọng ở bên tai phu nhân nịnh nọt: “Sao có thể so sánh với Tuyên Vương đây? Xinh đẹp có ích gì? Tước Quý không thể so dung mạo, xinh đẹp gì đó đều là gối thêu hoa, không đáng tin cậy!”

Nhan Thị lúc này mới thư thái gật đầu, nhìn thấy hài tử ngồi bên kia, lỗ tai phải khẽ run lên….

Cái lỗ tai của Cửu Điện Hạ rất thính, lúc này đã tức giận đến sắp bóp nát chén trà.

Lớn như vậy chưa từng nghe qua có người ngay mặt nói nàng “không tốt”.

Vẫn “Sao có thể so với Tuyên Vương”, công lực làm người ta làm tức giận của hạ nhân của Cố gia , quả thực không thua thư đồng ngốc.

Nhan Thị nhìn thấy hài tử vẻ mặt cứng nhắc, liền mở miệng hòa hoãn: “Ngươi tên là gì?”

Cửu Điện Hạ nghiêng đầu kéo khóe miệng nói móc: “Gối thêu hoa bọn ta còn cần tên gì? Thái thái tùy ý xưng hô đi.”

Bên kia một đám nha đầu bị chọc cười khanh khách.

Cố Sanh không có mặt, những người trong phòng đều không nghe ra ý trách tội trong lời này của Cửu Điện Hạ, cho rằng người ta đây là đánh trống lảng, nghe vào còn rất rộng lượng!

Nhưng mà sự thực cũng không phải như vậy, tiếu ý trong mắt Cửu Điện Hạ lãnh đến độ sắp kết băng rồi…

Cũng may lớn lên xinh đẹp, tâm tình gì nhìn cũng mê người.

Nhan Thị nhìn đến trong lòng có một chút luyến tiếc, chuyển hướng câu chuyện an ủi: “Vừa rồi ta đổ xúc xắc, ngươi đơn độc ngồi ở đây cũng không thú vị, không bằng cùng chúng ta đổ vài ván đi.?”

Cửu Điện Hạ vừa muốn lạnh giọng cự tuyệt chợt nghe nha đầu bên cạnh nói: “Phu nhân lại muốn tìm giúp đỡ? Lần trước Nhị Điện Hạ ra tay giúp ngài, đổ ra hai ván đại báo tử! Chúng ta còn phải thua một số bạc! Lần này ngài mới đổ được năm ván, mà lại tìm giúp đỡ rồi, tốt xấu gì cũng để bọn ta lấy lại chút vốn nha!”

Nhan Thị giả vờ lạnh nhạt nói: “Ngươi một tiểu nha đầu, chỉ biết vận may của người khác đều tốt hơn ta? Nhị Điện Hạ có thể thắng đó là người ta có bản lĩnh, nếu đổi người khác đến đổ vận khí cũng sẽ giống như ta thôi, đây đâu gọi là tìm giúp đỡ?”

Cửu Điện Hạ không thể nhịn được nữa, đứng lên, bước đến, đè nén tức giận mở miệng nói: “Tuyên Vương đỗ hai ván đại báo tử?”

Nhan Thị ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy hài tử kia tràn đầy chí khí, lập tức vui vẻ ra mặt nói: “Đúng vậy, tổng cộng đổ mười lần, ra hai lần đại báo tử! Ngươi cũng muốn thử xem sao?”

Cửu Điện Hạ nâng tay khởi động khớp tay, mặt không biểu tình nói: “Bắt đầu đi, cô* đổ ba lần.”

Nhan Thị chưa từng nghe qua siêu phẩm hoàng tước tự xưng là cô, cho rằng hài tử này trong tên có một âm như vậy, không suy nghĩ nhiều, liền lập tức đứng lên, đem tất cả bạc vụn trước mặt đẩy đến trước mặt Cửu Điện Hạ, mời nàng ngồi xuống.

Một đám nha đầu vui vẻ hỏng rồi, không chút nào che lấp trêи dưới quan sát mỹ nhân tuyệt sắc ở đối diện, gần gũi nhìn càng khiến người ta mê muội!

Giang Trầm Nguyệt buông xuống ánh mắt mở nắp chung xúc xắc của mình ra, dùng ngón tay thon dài sờ xúc xắc bên trong, từng cái vuốt qua một lần, dưới hàng mi thật dài, một đôi thiển đồng đặc biệt chuyên chú.

Khẽ động trước mắt, khóe miệng đã hiện ra nụ cười xấu xa nhất quàn thường ngày, thiển đồng nhìn quét một vòng: “Bắt đầu đi, các vị.”

Trong giọng nói mang theo tự ngạo đặc hữu, cũng không khiến người ta phản cảm, ngược lại một đám nha đầu nghe đến đỏ mặt.

Lúc đầu mọi người đều rất rộng rãi, một nén lại một nén bạc đặt ở giữa bàn.

Giang Trầm Nguyệt cũng cầm một nén bạc, nghiêng đầu nhìn Nhan Thị mỉm cười, vui đùa nói: “Vạn nhất thua rồi không có tiền trả, thái thái coi như là cho ta phí bảo vệ nhiều năm đối với khuê nữ của ngài đi!”

Nhan Thị lúc này tâm tình tốt, khoát tay chặn lại rộng lượng nói: “Ngươi tùy ý cược đi, thua toàn bộ tính cho ta.”

Giang Trầm Nguyệt kéo khóe miệng: “Vạn nhất thắng thì sao? Chuẩn bị một bàn yến tiệc cho gối thêu hoa ta đây, phải long trọng hơn so với lúc Tuyên Vương đến, thế nào?”

Nhan Thị vui vẻ, nghĩ thầm hài tử này còn rất thích phân cao thấp!”, cười ha hả gật đầu nói nhất định.

Ngay sau đó bắt đầu, không ngoài dự đoán, Cửu Điện Hạ liên tiếp hai ván đền đổ được đại báo tử, nhưng đều làm ra vẻ như ngoài ý muốn, khiến người ta tưởng là trùng hợp.

Bạch vụn trước mặt thoáng chốc chất cao, một đám nha đầu mắt đều nhìn thẳng, người này vận khí cũng quá tốt rồi!

Đến một ván cuối cùng, có mấy ma ma bị thua nên không đặt cược nữa.

Còn lại năm người tham gia, không khí quá quạnh quẽ,, Nhan Thị âm thầm dùng đôi mắt nhìn các nàng, bất quá là mấy lượng bạc, không nên ở trước mặt khách nhân biểu hiện vẻ không phóng khoáng..

Giang Trầm Nguyệt ngẩng đầu nhìn quét qua mọi người một cái, nheo mắt cười nói: “Ba ván, chỉ còn lại một ván cuối cùng.”

Nói xong, Giang Trầm Nguyệt đảo qua cánh tay, đem đống bạc trước mặt tất cả đều đẩy vào giữ bàn, khẽ động đuôi lông mày nói: “Hai ván trước xem như không tính, hiện tại chưa biết ai thắng ai thua, tất cả đều xem một ván này.”

Các ma ma nhất thời bùng nổ, mắt nhìn tiểu tài thần đem tất cả bạc đã thắng đều đẩy ra, một bàn bạc vụn sáng bóng, ai có thể không động tâm!

Các ma ma tinh thần tỉnh táo, bất cứ giá nào mà đặt cược, kéo ống tay áo, đem ngẩng cao, một hồi lâu mới trở xuống mặt bàn, nuốt nước bọt khẩn trương chờ mở chung.

Bầu không khí trong chính đường vô cùng khẩn trương, nhất thời yên lặng đến chỉ nghe thấy tiếng thở dốc, nha đầu bên kia mở chung, có một đôi bốn, con còn lại là một điểm.

Một đường đổ đến bây giờ điểm lớn nhất là tứ ngũ lục.

Đến phiên bên này mở chung, Giang Trầm Nguyệt cúi đầu dán tại mặt bàn, mím môi, nhấc lên một góc chung, thần sắc chuyên chú xem điểm trong chung, lập tức thất vọng chau mày.

Giang Trầm Nguyệt thở dài, ngẩng đầu nhìn “tứ ngũ lục” bên kia, lại nghiêng đầu nhìn về phía Nhan Thị, thấp giọng nói: “Xin lỗi….”

Nhan Thị bị biểu hiện của tiểu nha đầu này làm đau lòng, tuy rằng cảm thấy hài tử này “tự tin mù quán” như vậy không tốt lắm, nhưng vẫn không câu oán hận an ủi nàng: “Không có việc gì! Ngươi chơi tận hứng là tốt rồi, tiền bạc nếu thiếu bảo hạ nhân lấy cho ngươi!”

Giang Trầm Nguyệt quay đầu lại cúi thấp đầu, chậm rãi mở chung, trong miệng lẩm bẩm nói: “Thật sự xấu hổ, làm phiền ngài —.”

Nắp chung mở ra, thình lình lộ ra ba con sáu ở bên trong!

Lại là đại báo tử!

Giang Trầm Nguyệt nói tiếp: “Làm phiền ngài đi chuẩn bị tiệc tối, Cố thái thái.”

Nhan Thị hít một ngụm lãnh khí, khó có thể tin mà nhìn ba con xúc xắc, chậm rãi giương mắt nhìn về phía Giang Trầm Nguyệt, chỉ thấy đôi thiển đồng khẽ liễm, khiêu khích mà nhìn nàng.

Mọi người bộc phát thán phục!

Trong một mảnh xôn xao, Phương Vũ mới từ phố xá gấp gáp trở về, nghe nói Cửu Điện Hạ giá lâm không thông báo, hắn lo lắng Nhan Thị thất lễ, liền vội vàng đi đến chính đường.

Vào cửa đã nhìn thấy Nhan Thị một tay túm ống tay áo của Cửu Điện Hạ, kϊƈɦ động đang nói cái gì đó.

Phương Vũ bước nhanh đến chính đường, thấp gối quỳ xuống, hai tay ôm quyền: “Tham kiến Cửu Điện Hạ! Thuộc hạ tiếp giá chậm trễ, cầu điện hạ thứ tội!”

Cửu Điện Hạ? Cửu…

Lỗ tai Nhan Thị ông ông, chỉ cảm thấy nhiệt độ cả người từ ngón tay đang nắm tay áo Cửu Điện Hạ, một đường lạnh đến chân!

Gối thêu hoa và vân vân… Có thể bị kéo ra ngoài chém đầu hay không?

Bình Luận (0)
Comment