Thanh Hoàng nhìn tường băng bị lôi điện khiến cho bốc hơi, không khỏi kinh thán.
Có điều Thanh Hoàng chưa kinh thán xong, lại thấy Thạch Phong vung Thí Lôi trong tay.
Cụ Phong!
Lập tức vô số phong nhận cuốn lên, phạm vi công kích khiến Thanh Hoàng căn bản không thể né tránh.
Lúc này Thanh Hoàng vội vàng lại dùng ra Thiểm Thước, tránh được phạm vi công kích của Cụ Phong, Thạch Phong không biết từ lúc nào đã vòng đến phía bên phải Thanh Hoàng, khoảng Thanh Hoàng chỉ có cự ly 20 mét.
Nguyên Tố Sư tối đa chỉ có thể liên tục thi triển hai lần Thiểm Thước, mỗi lần thời gian cộng dồn của Thiểm Thước là 12 giây, hiện giờ cách lần sử dụng Thiểm Thước đầu tiên mới qua vài giây, Thiểm Thước đã ở vào trạng thái hoàn toàn hoàn toàn không thể thi triển nữa.
- Ngươi cho rằng dùng hết Thiểm Thước thì ngươi có thể tiếp cận à?
Thanh Hoàng cười khinh thường, pháp trượng vung lên, từng đạo tường băng bắt đầu ngăn cản đường đi của Thạch Phong, đồng thời dùng ra Băng Phong Cầu, không chỉ mang tới hiệu quả giảm tốc đối với xung quanh, đồng thời còn có thể tạo thành thương tổn không thấp.
Dựa vào thời gian né tránh tường băng, còn có sự phong tỏa của Băng Phong Cầu, cộng thêm hỏa lực của nàng cầm chân, không đợi đến khi Thạch Phong tiếp cận, Thiểm Thước đã làm lạnh xong rồi.
Khi Thanh Hoàng đang suy nghĩ Thạch Phong sẽ né tránh thế nào, Thạch Phong đột nhiên mở ra Ngự Kiếm Hồi Thiên, chém một kiếm vào tường băng
Tường băng là không thể đụng vào, nếu bị đụng vào, sẽ giảm tốc, nhưng bị kiếm khí chạm vào, người chơi sẽ không bị giảm tốc, sau khi mở ra Ngự Kiếm Hồi Thiên, cự ly công kích của Thạch Phong đã dài tới 15 mét.
Bùm!
Tường băng lập tức bị kiếm khí màu xanh chém nát, Thạch Phong trực tiếp vượt qua sự phong tỏa của tường băng.
- Đừng hòng tới đây.
Thanh Hoàng vừa phóng thích tường băng, vừa dùng ra băng thương mãnh công.
Nhưng tường băng mới xuất hiện đã bị kiếm khí màu xanh đánh nát, về phần mấy đạo băng thương cũng không may mắn thoát khỏi.
Sau khi Thạch Phong bước vào cự ly mười lăm mét, Thí Lôi trong tay đột nhiên chém ra mấy kiếm, kích phát hiệu quả Lôi Quang.
Kiếm mang tỏa ra, không chỉ xuyên qua sự ngăn cản của tường băng, còn trực tiếp xuyên qua hàn băng hộ thể của Thanh Hoàng, liên tục mấy đạo thanh mang hiện lên trên thân thể của Thanh Hoàng, điểm sinh mệnh trực tiếp về không.
Sương trắng tản đi, trong không trung sân quyết đấu cũng biểu hiện ra kết quả cuối cùng.
Người thắng - Dạ Phong.
- Hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Trong mắt Phượng Thiên Vũ lóe lên quang mang không thể tin nổi, vẻ mặt biến thành có chút ngưng trọng.
Thuộc tính cơ bản của Thanh Hoàng thế nào, nàng biết rất rõ, tuyệt đối là hàng ngũ đứng đầu ở Thần Vực trước mắt.
Nhưng Thạch Phong vẫn vượt qua Thanh Hoàng.
Tường băng của Nguyên Tố Sư không phải dễ phá như vậy, trên cường độ, công kích của Cuồng Chiến Sĩ cùng cấp bậc cũng không thể đánh nát trong hai ba đòn, cho dù trên thuộc tính mạnh hơn một bậc, cũng không thể một kiếm phá được mới đúng.
Có điều thuộc tính siêu cường thì cũng thôi, thực sự khiến người ta khiếp sợ là cảnh giới.
Cao thủ Chân Không cảnh không phải là tùy tiện có thể tìm được.
Nhưng một Linh Dực Công Hội nho nhỏ lại có cao thủ thứ hai như vậy.
Đột nhiên cảm thấy công hội Linh Dực này biến thành có chút không nhìn thấu.
- Ha ha ha, Dạ Phong đại ca thắng rồi.
Tử Yên Lưu Vân hoan hô nói.
- Lúc trước còn mạnh miệng nói cái gì mà không cần một phút cũng có thể giải quyết chiến đấu, hiện tại xem ra đúng là không cần một phút thật.
Hắc Tử cũng cười to nói.
Sau khi Thanh Hoàng bị đánh bại, đứng đờ trong sân quyết đấu một hồi lâu, nhìn nhìn cái tên biểu hiện ra trong sân quyết đấu, lại nhìn nhìn Thạch Phong trong sân quyết đấu, trong lòng rất xót xa.
Từ khi chiến đấu bắt đầu đến kết thúc, không ngờ mất không đến 10 giây.
Đây vẫn là lần đầu sau khi nàng được huấn luyện có thành tựu bị thua thảm như vậy.
Mà Thạch Phong nhìn qua thì không già, tuổi chắc cũng tương tự với nàng, điều này khiến trong lòng Thanh Hoàng không khỏi sinh ra một cỗ cảm giác muốn so sánh.
Lúc trước ở Long Phượng Các, nàng là ưu tú nhất, Long Vũ lớn hơn nàng vài tuổi, có điều nàng một mực không để Long Vũ vào mắt, cho dù Long Vũ đã nắm giữ vực cũng vẫn vậy, bởi vì nàng còn trẻ tuổi, nàng cũng có vốn liếng của mình.
Chỉ cần cho nàng thời gian, nàng sớm muộn gì cũng sẽ nắm giữ vực, trở thành cao thủ trình độ đỉnh cao nhất trong giới trò chơi ảo.
Nhưng thế thì sao?
Hiện tại xuất hiện một cao thủ tuổi tác tương đương với nàng, nhưng thực lực lại mạnh hơn nàng, không thể chấp nhận nhất là Thạch Phong chỉ là cao thủ Chân Không cảnh, không phải người nắm giữ vực, ở cùng trình độ lại vẫn thua thảm như vậy, sao có thể khiến người ta chịu được?
- Ngươi tên là Dạ Phong đúng không.
Thanh Hoàng trực tiếp đi đến trước người Thạch Phong, hai mắt vô cùng nghiêm túc quan sát Thạch Phong, muốn triệt để ghi nhớ Thạch Phong vào trong đầu, dùng để nhắc nhở bản thân.
- Ừm.
Thạch Phong gật đầu, có chút kỳ quái nữ nhân tên là Thanh Hoàng này làm sao vậy, ánh mắt nhìn hắn rất là lạ.
- Ta sẽ nhớ kỹ ngươi, ta tên là Thanh Hoàng, ngươi cũng phải nhớ kỹ, đây là cái tên sau này sẽ vượt qua ngươi.
Thanh Hoàng Thanh Hoàng liền quay đầu rời khỏi sân quyết đấu.
Thạch Phong cười cười, không ngờ Thanh Hoàng lại là tính cách như vậy.
Nhưng có lẽ cũng chính là bởi vì tính cách như vậy, mới khiến Thanh Hoàng một mực không ngừng tiến bộ, trở thành cao thủ số một số hai của Long Phượng Các hiện tại, trong tương lai lại mạnh tới vô lý, trở thành Pháp Thần bậc sáu, khiến vô số người phải ngước nhìn.
Lúc trước nghề nghiệp bậc sáu là xa không thể với, hiện giờ hắn đã đối chiến với những cao thủ Thần cấp tương lai này.
Điều này khiến tâm thái của Thạch Phong có biến hóa không nhỏ.