Hiện giờ nàng cũng chỉ là có thể làm được song trọng thi pháp, hơn nữa chỉ có thể đồng thời sử dụng ma pháp bậc không, một ma pháp bậc một và một ma pháp bậc không cũng không làm được, nhưng Thanh Hoàng lại có thể sử dụng một ma pháp tất sát bậc một và một ma pháp bậc không, không cần nghĩ cũng biết trên sức nắm giữ ma pháp là đã vượt xa nàng.
Thạch Phong ở trong sân đối mặt với sự đột kích của mấy chục đạo thương, vội vàng bỏ chạy, hóa thành hóa thành tàn ảnh.
Khi Người chơi đang di động, ma pháp muốn bắn trúng thì độ khó sẽ đề thăng, huống chi là một phát khống chế nhiều thương như vậy.
- Vô dụng thôi.
Thanh Hoàng sớm đã nhìn ra hướng đi của Thạch Phong, khống chế thương đâm tới trước.
Có điều Thạch Phong cũng đạt tới Chân Không cảnh, nắm rõ vị trí của mấy chục đạo băng thương, trong nháy mắt băng thương bay tới, thân thể nghiêng sang bên, mấy đạo băng thương bay lướt qua sát bên người, ngay sau đó thì rừ bên cạnh vòng về phía Thanh Hoàng.
Tuy Chân Không cảnh là nắm rõ hoàn cảnh xung quanh, nhưng phạm vi cũng có hạn, tối đa là cự ly 20 mét, chỉ cần rời khỏi cự ly 20 mét, muốn cảm giác được hướng đi của hắn là không thể, tất nhiên không thể lâm thời thay đổi quỹ tích công kích của băng thương.
Nhưng Thanh Hoàng cũng không ngốc, vừa khống chế Băng Chi Cuồng Lan vừa dùng ra tường băng hoặc là băng tiễn thuấn phát để ngăn cản đường đi của Thạch Phong.
Mắt thấy đã đẩy Thạch Phong vào góc chết, lập tức xung quanh Thạch Phong liên tục xuất hiện bốn đạo tường băng, mấy chục đạo băng thương sớm đã mai phục trước, trực tiếp hạ xuống.
Rầm rầm rầm!
Cả khu vực đều biến thành vùng đất lạnh, bốc ra sương trắng cuồn cuộn.
- Chết rồi à?
Thanh Hoàng nhìn nhìn thời gian, mới trôi qua ba giây mà thôi.
Đúng lúc này, Thanh Hoàng đột nhiên cảm thấy không đúng, phía sau giống như vô thanh vô tức bắn ra một con mãnh thú hồng hoang, vội vàng dùng ra kỹ năng Thiểm Thước, xuất hiện ở ngoài mười lăm mét.
Mấy đạo thanh mang tỏa ra, trực tiếp cắt qua tàn ảnh mà Thanh Hoàng lưu lại, chỉ thiếu một chút nữa là đã bị Thạch Phong đánh trúng.
- Trực giác đúng là nhạy bén thật.
Thạch Phong cảm khái, nếu đổi thành nghề nghiệp khác, một chiêu này tất trúng, nhưng kỹ năng Thiểm Thước chỉ cần một ý niệm là có thể trong nháy mắt xuất hiện ở ngoài 15 mét, căn bản không có bất kỳ quá trình gì, nhưng hắn vung kiếm lại có qua trình, có nhanh tới mấy cũng không bằng được Thiểm Thước.
- Nguy hiểm thật
Thanh Hoàng dựa vào cảm giác Chân Không cảnh, đã biết Thạch Phong muốn làm gì,
- Thì ra còn có một chiêu này, đáng tiếc vô dụng thôi. Tất cả đều kết thúc rồi.
Lập tức Thanh Hoàng vung ngón tay, dùng ra Băng Long Khiếu đối với Thạch Phong, một đạo Hàn băng chi khí rít gào bắn về phía Thạch Phong.
Thạch Phong đang muốn tránh sang trái, năm đại hỏa cầu đã bắn tới.
Song trọng thi pháp, có thể khiến người chơi hệ ma pháp tiên phát tiên chế, thông qua lần công kích đầu tiên để khiến kẻ địch lộ ra sơ hở, rồi lại thông qua đạo thứ hai trực tiếp công kích sơ hở của kẻ địch, cao thủ bình thường nếu ứng đối không tốt, cho tới khi bị chơi chết cũng không biết mình thua thế nào.
- Cao thủ hệ ma pháp Chân Không cảnh quả nhiên rất khó chơi.
Thạch Phong đành phải lui về phía sau, chuẩn bị né tránh năm đại hỏa cầu rồi tránh Băng Long Khiếu, lúc này lại đột nhiên phát hiện, phía sau có thêm hai đạo tường băng, trực tiếp phong tỏa đường lui cuối cùng.
- Như vậy cũng được à.
Vẻ mặt Thủy Sắc Sắc Vi vô cùng ngưng trọng.
- Tam trọng thi pháp, nàng là làm thế nào?
Lưỡng trọng thi pháp đối với Thủy Sắc Sắc Vi mà nói đã là cực hạn, cho dù như vậy, đã khiến chiến lực của nàng ta đề thăng cực lớn, nhưng Thanh Hoàng không ngờ có thể sử dụng ra tam trọng thi pháp, quả thực không phải là người.
Về phần người khác tất nhiên cũng nhìn ra sự lợi hại của Thanh Hoàng.
Rõ ràng chỉ là ma pháp bậc không, nhưng sau khi dùng ra tam trọng thi pháp, uy lực lại lợi hại hơn cả ma pháp bậc hai, hoàn toàn có thể ăn chắc đối thủ.
Lúc này mọi người mới hiểu được chỗ đáng sợ của Thanh Hoàng, chẳng trách Thanh Hoàng lại dám nói không cần một phút là có thể kết thúc chiến đấu, mô thức chiến đấu biến hóa đa đoan này đổi thành bất kỳ một người nào khác cũng đều bất lực, việc có thể làm được chính là lấy cứng chọi cứng, nhưng đối mặt với ma thương cao của Thanh Hoàng, có thể lấy cứng chọi cứng được mấy lần?
- Thanh Hoàng đúng là quá nghiêm túc rồi.
Phượng Thiên Vũ chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài với biểu hiện của Thanh Hoàng,
- Xem ra chỉ có thể để Thanh Hoàng đi thi đấu thôi.
Ở trong Long Phượng Các, nếu không phải Long Vũ nắm giữ vực, cho dù là Long Vũ lúc trước cũng bị Thanh Hoàng đè đầu, huống chi là một tiểu nhân vật yên lặng vô danh trong Linh Dực.
Cho nên nàng ta mới nói với Thạch Phong, chỉ cần Thạch Phong có thể chống đỡ một phút là được.
Có điều hiện tại xem ra, sợ rằng căn bản không chống đỡ được một phút.
Thanh Hoàng ở trạng thái nghiêm túc, với trình độ trang bị hiện tại, Thạch Phong có thể chống đỡ qua mười giây đã là rất lợi hại.
Mắt thấy Thạch Phong sắp bị Băng Long Khiếu cắn nuốt, chỉ thấy Thí Lôi trong tay Thạch Phong đã nhẹ nhàng vẫy một cái về phía Băng Long Khiếu.
Vù vù vù vù!
Từng đạo lôi xà màu xanh đâm về phía Băng Long Khiếu.
Hàn băng chi khí màu trắng trực tiếp bị hai đạo lôi xà màu xanh triệt tiêu, sau đó hai đạo lôi xà lại bắn thẳng tới Thanh Hoàng.
Thanh Hoàng nhìn lôi xà bay đến, vội vàng dùng tường băng và Viêm Bạo ngăn cản.
Sau khi phá tan đạo tường băng thứ ba, lôi xà mới triệt để tiêu tán.
- Lực lượng mạnh quá.