Sau khi dùng ra Long Tức, Thạch Phong lại dùng ra Long Uy, có thể khiến kẻ địch trong phạm vi bán kính 50 mét lâm vào trạng thái sợ hãi, tốc độ tấn công và tốc độ di chuyển đều giảm xuống 40%, kéo dài một phút.
Long Uy vừa ra, mọi người ở trong phạm vi chỉ cảm thấy toàn thân giống như rơi vào vũng bùn, lập tức Thạch Phong mở ra Ngự Kiếm Hồi Thiên, khiến cự ly công kích của bản thân có được đề thăng trên diện rộng, ngay sau đó bước ra một bước biến mất trước mắt mọi người.
- Người đâu rồi?
Mọi người vừa hồi thần từ trong Long Tức khủng bố, lại thấy Thạch Phong đột nhiên biến mất, ai nấy đều kinh ngạc không thôi.
Nhưng không đến một thoáng, phát hiện Thạch Phong không biết từ lúc nào đã đứng trong đám người, song kiếm trong tay nhẹ nhàng vẫy một cái.
Ầm!
Chỉ thấy ở quanh người Thạch Phong cuốn lên một trận lốc xoáy, sau đó người chơi trong bán kính 15 mét đều ngã xuống đất, bao gồm cả MT thủ cao máu nhiều cũng vẻ mặt ngỡ ngàng nhìn cột sinh mệnh về không.
Sau đó Thạch Phong lại bước ra, có điều lần này không dùng ra Hư Vô Chi Bộ, chỉ hóa thành từng đạo tàn ảnh, tùy ý vung song kiếm, phàm là người chơi trong 15 mét đều không một ai may mắn thoát khỏi, thậm chí ngay cả ngăn cản và né tránh cũng không làm được.
Trong nhất thời chỉ nhìn thấy trên đường bắn ra từng đạo bạch mang tiêu tán của người chơi, giống như tử thần đang thu gặt sinh mệnh, không có một ai có thể ngăn cản được Thạch Phong dù chỉ một thoáng.
Công kích Viễn trình đều thành trò cười, đừng nói là bắt giữ được Thạch Phong, ngay cả Thạch Phong cụ thể ở nơi nào cũng không biết, chỉ có thể nhìn thấy chỗ nào cũng có bạch mang lấp lánh, từng người chơi bị tiêu diệt mà thôi, bọn họ chỉ có thể lẳng lặng nhìn tất cả phát sinh mà bất lực không làm gì được...
- Hắn không phải người chơi! Hắn nhất định là ác ma biến thành.
- Hắn là quái vật! Quái vật khoác bề ngoài của người chơi! Chúng ta mau chạy đi.
Người của Cái Thế Gia Tộc nhìn Thạch Phong thu gặt sinh mệnh một cách thoải mái thích ý, chỉ một lát đã giết mấy trăm người, không quản tới uy tín và thể diện của công hội gì nữa, chỉ có hoảng sợ và sợ hãi.
Trước giờ bọn họ chưa từng thấy người chơi khủng bố như vậy, thậm chí ngay cả BOSS mạnh nhất mà bọn họ trước kia từng thấy so với Thạch Phong, cũng đáng yêu hơn mấy phần, bởi vì bọn họ ít nhiều còn có thể tạo thành một chút thương tổn đối với BOSS, nhưng đối mặt với Thạch Phong, bọn họ ngay cả phản kháng cũng không làm được, đây đã không phải chiến đấu giữa người chơi, chỉ là đơn phương chà đạp và giải trí mà thôi.
Lập tức hơn vạn người của Cái Thế Gia Tộc giống như con chuột sợ hãi, đều đầu điên cuồng chạy thoát thân tán loạn.
Điều này khiến người chơi quan chiến ở xa xa đều đờ đẫn.
Trước kia, cảnh tượng trâu nhất mà bọn họ từng thấy cũng chỉ là mấy nghìn người đuổi giết mấy người chơi, hiện giờ một người đuổi giết hơn vạn người, quả thực đã làm đảo lộn nhận thức của bọn họ đối với Thần Vực.
- Thế này cũng quá mạnh rồi? Hắn rốt cuộc là ai?
Cô Cửu Cực nhìn Thạch Phong không ngừng thu gặt sinh mệnh, hoàn toàn rung động tới tột đỉnh.
Dùng sức của một người trấn áp một công hội, loại chuyện này quả thực chính là nói nhảm mà thôi, nhưng lại đang diễn ra trước mắt hắn.
Cô Cửu Cực không biết, người chơi của Hàn Phong Thành có lẽ trên việc rèn thì hơn Thần Vực Đại Lục mấy bậc.
Nhưng trên trình độ vũ khí trang bị, so với Thần Vực Đại Lục thì kém xa, thậm chí trong toàn bộ Cái Thế Gia Tộc không có một người chơi nào có trang bị cấp Sử Thi, tốt nhất cũng chỉ là trang bị Ám Kim cấp 40 mà thôi, càng đừng nói là so sánh với người có ba kiện tàn phiến vật phẩm cấp Truyền Thuyết như Thạch Phong.
Hơn nữa bản thân Thạch Phong lại là nghề nghiệp bậc hai, bất kể là thể chất hay là thuộc tính đều vượt xa người chơi bậc một, đây cũng là nguyên nhân vì sao các công hội lớn đều muốn toàn lực bồi dưỡng người chơi bậc cao.
Hiện giờ hai cái chập lại, mới có chênh lệch khủng bố như vậy.
Đây là thực tại của thế giới Thần Vực, số liệu cộng lại từng chút một, cuối cùng sinh ra khoảng cách lớn như vậy.
Mà người của Cực Quang Chi Kiếm nhìn Thạch Phong tùy ý tàn sát thành viên của Cái Thế Gia Tộc, trong lòng kích động không nói nên lời, bởi vì bọn họ biết rất rõ, Thạch Phong đích xác là người chơi, có thể quen biết với người chơi cường đại như vậy, về sau tha hồ tinh vi với bằng hữu.
Không đến 30 giây ngắn ngủi, trên đường vốn đầy người, lại chỉ còn một mình Thạch Phong và vũ khí trang bị rơi ra đầy đất, mà các thành viên của Cái Thế Gia Tộc đều sớm chạy tứ tán.
Mà nhìn thấy vũ khí trang bị nằm đầy trên đường, người chơi quan chiến xa xa lại không dám xông lên cướp đoạt, ngược lại ai nấy đều không khỏi lui về phía sau hơn một trăm mét, rất sợ bị tác động đến.
Về phần NPC vệ binh dọn dẹp chiến đấu trong thành thị, cũng chỉ là nhìn Thạch Phong rồi lập tức đuổi theo thành viên của Cái Thế Gia Tộc.
Trong thành thị NPC, chỉ cần bên ra tay trước sẽ bị nhận định là mục tiêu cần bài trừ, mà thành viên của Cái Thế Gia Tộc đều tổ chức thành đoàn đến vây công, cho nên chỉ cần trong đoàn đội có một người công kích Thạch Phong, sẽ tương đương với toàn bộ thành viên trong đoàn đều chính là mục tiêu mà Thạch Phong có thể phản kích chính đáng, chỉ cần ở trong thời gian quy định, Thạch Phong muốn giết chết bao nhiêu thành viên của đoàn đội này cũng không sao.
Hơn nữa cho dù không có loại phương pháp này, hắn cũng có thể tìm một nơi bí mật thông qua Ác Ma Giả Diện để thay đổi ngoại hình, sau đó lại thông qua Ám Hành Giả Phi Phong cường hành ẩn tàng trạng thái, cho dù là NPC vệ binh bậc cao cũng không làm gì được hắn.