Băng Sương Sào Huyệt là phó bản đoàn đội hai mươi người cao cấp cấp 12, hiện tại trừ đoàn chủ lực của công hội lớn ra, căn bản không có đoàn đội nào có thực lực dám tới.
- Đa tạ hảo ý của Thương Lang đoàn trưởng, chúng ta còn có việc, nếu sau này có cơ hội nhất định sẽ đi.
Hỏa Vũ trực tiếp cự tuyệt, bởi vì Thạch Phong bảo bọn họ đề thăng cấp bậc trước, còn có đại sự phải làm, nếu hiện tại hạ phó bản thì tốc độ thăng cấp khẳng định sẽ chậm lại rất nhiều, thậm chí sẽ khiến điểm kinh nghiệm giảm bớt, cho nên Hỏa Vũ trực tiếp cự tuyệt.
- Đúng là đáng tiếc, Hỏa Vũ tiểu thư, chúng ta kết bạn đi, nếu sau này cùng hạ phó bản lớn cũng tiện liên hệ.
Thương Lang Chiến Thiên gửi lời mời kết bạn cho Hỏa Vũ.
Đã là cao thủ Thần Vực, khẳng định sẽ không cảm thấy thỏa mãn với trang bị bình thường, đều sẽ cảm thấy hứng thú với trang bị cao cấp, nhưng muốn thu hoạch trang bị cao cấp, trừ BOSS cấp lĩnh chủ dã ngoại và nhiệm vụ đặc thù ra, cũng chỉ có phó bản đoàn đội mới có thể có được, nhất là phó bản đoàn đội cỡ lớn.
Nhưng dã đoàn không giống công hội, rất rời rạc, hơn nữa chất lượng thành viên không đồng nhất, chỉ muốn dựa vào một dã đoàn thì căn bản là không đủ, cho nên phải đoàn kết, liên hợp với dã đoàn khác, như vậy mới có thể công chiếm phó bản cỡ lớn từ năm mươi người trở lên.
Có điều dã đoàn bình thường cũng không được, phải là dã đoàn cường lực mới được, đi hạ phó bản cỡ lớn cũng là chịu chết, cho nên mới phải kết giao dã đoàn cường lực, có đội hữu cường lực bảo đảm, hoàn toàn sẽ không thua gì đoàn chủ lực của công hội lớn, công chiếm phó bản cỡ lớn cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Ngay khi Hỏa Vũ và Thương Lang Chiến Thiên kết bạn với nhau, Thạch Phong cũng tới Hắc Dực Thành, chuẩn bị tiến hành lần giao dịch thứ ba với Thủy Sắc Sắc Vi.
Lần này Thạch Phong không mang đến bao nhiêu trang bị và vũ khí chế tác cấp 10, bởi vì cấp bậc của người chơi đều cao, hiện tại những vũ khí trang bị cấp 10 này đều không bán được với giá cao, cho nên Thạch Phong không chế tác nhiều, mà là chuẩn bị một thứ tốt khác, thứ này đủ để khiến bất kỳ một công hội nhất lưu nào cũng phải động lòng, xem Thủy Sắc Sắc Vi nguyện ý ra giá gì.
Ngoài ra hôm nay là ngày lành cử hành hội bán đấu giá Hắc Dực của Hắc Dực Thành, đối với người chơi có tiền mà nói, chính là không thể bỏ qua, càng đừng nói Thạch Phong hiện tại chính là cự phú.
Nhưng Thạch Phong ở nhà ăn chỉ định đợi nửa ngày cũng không thấy Thủy Sắc Sắc Vi tới, ngược lại là một vị nam tử hình thể mập mạp, giống như phật Di Lặc đi tới, lẳng lặng ngồi xuống đối diện Thạch Phong, mặt mày tươi cười ôn tồn lễ độ nói:
- Hắc Viêm đại sư, chào ngươi, Thủy Sắc tiểu thư hôm nay có việc gấp, cho nên phái ta đến giao dịch, đối với chuyện này Thủy Sắc tiểu thư tỏ ý rất xin lỗi.
- Thủy Sắc tiểu thư có việc gấp?
Thạch Phong hơi kinh ngạc.
- Đúng, tuy là chuyện gì thì không thể nói với các hạ, có điều tại hạ Thư Sinh Đàm Tiếu cũng có thể thay thế Thủy Sắc tiểu thư giao dịch với các hạ.
Có điều Thạch Phong có chút không tin.
Mỗi lần giao dịch hai bên đều có thể có được lợi ích rất lớn, chuyện trọng yếu như vậy, theo lý mà nói thì căn bản là không có chuyện gì quan trọng hơn được, cho dù có việc gấp cũng có thể liên hệ với hắn trước, nhưng Thủy Sắc Sắc Vi lại không làm như vậy.
Nhìn phật Di Lặc trước mắt mặt mày tươi cười, nhìn qua thì cả người lẫn vật đều vô hại, nhưng lại tỏa ra một cỗ cảm giác khôn khéo đầy kinh nghiệm thương trường.
Hư nghĩ thực cảnh, cái này cũng giống như trong thế giới chân thật, bất kể là bộ dạng hay là thần thái của người chơi, đều sẽ được thể hiện ra hết.
Thạch Phong kinh nghiệm phong phú đã chinh chiến mười năm ở Thần Vực từ trong đôi mắt này đã nhìn ra một tia mừng thầm và hoảng loạn.
- Nếu Thủy Sắc tiểu thư đã có việc, vậy giao dịch của chúng ta để đến lần tới đi.
Thạch Phong cười nhạt, đột nhiên đứng lên.
- Ta còn có việc, đi trước.
Nghe thấy Thạch Phong muốn đi, không có ý giao dịch, sắc mặt của phật Di Lặc đột nhiên biến đổi, trong nụ cười hiền lành lộ ra một tia lo lắng, nhất là nhìn thấy Thạch Phong đã đứng lên chuẩn bị rời đi.
- Hắc Viêm đại sư đừng gấp như vậy, tuy Thủy Sắc tiểu thư không tới, nhưng Hoàng Hôn Hồi Hưởng (tiếng vọng hoàng hôn) chúng ta cũng mang theo thành ý mà tới, giá đưa ra tuyệt đối là cao hơn trước kia 30%.
Thư Sinh Đàm Tiếu cũng vội vàng đứng lên giữ Thạch Phong lại.
- 30%, xem ra thành ý của các ngươi thật sự rất đủ.
Thạch Phong dừng chân, quay đầu nhìn về phía phật Di Lặc đang lo lắng này, cười nói.
- Ngươi đã nói như vậy, chúng ta cứ dựa theo lời nói lúc trước mà bàn giá đi.
- Đương nhiên, đương nhiên.
Thư Sinh Đàm Tiếu liên tục gật đầu, lại nở một nụ cười thân thiết.
Lập tức hai người lại ngồi xuống bắt đầu bàn giao dịch.
- Thứ lần trước ta bảo Thủy Sắc tiểu thư mang tới không biết ngươi có mang đến không?
Thạch Phong hỏi.
- Hắc Viêm đại sư, ngươi xem.
Thư Sinh Đàm Tiếu lấy ra túi khoáng thạch, bên trong tuyệt đại bộ phận đều là Kiên Cố Thạch, còn có không ít tài liệu rèn hiếm có.
Hơn nữa Thư Sinh Đàm Tiếu trừ lấy ra năm túi khoáng thạch dung lượng lớn nhất cũng phải bốn trăm mét vuông ra, còn có một ba lô bằng da màu đen, ngoài mặt ba lô khắc rất nhiều phù văn, nhìn một cái làm biết không phải phàm phẩm.
- Không hổ là Hoàng Hôn Hồi Hưởng, không ngờ ngay cả Ma Văn Khoáng Thạch Bao cũng có thể lấy ra.
Thạch Phong thầm giật mình.
Ma Văn Khoáng Thạch Bao là túi khoáng thạch phẩm chất huyền thiết, lớn hơn túi khoáng thạch phẩm chất bình thường rất nhiều, bởi vì bên trong tương đương với một không gian chứa đựng cực lớn, dung lượng đơn thuần chính là gấp bốn túi khoáng thạch bình thường, cao tới một ngàn hai trăm vuông.