Sau khi trải qua nửa ngày tuyển nhận, nhân số của Linh Dực Công Hội đang điên cuồng gia tăng, từ mấy trăm người trong nháy mắt đã tăng trưởng đến hơn ba nghìn người, hơn nữa còn không có xu thế giảm bớt.
- Thủy Sắc tỷ, người muốn gia nhập công hội căn bản không giảm, cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng tuyển nhận tám chín ngàn người cũng được, năm ngàn người dự định là thừa sức, chúng ta có cần mở rộng số lượng nhân viên không?
- Cứ dựa theo kế hoạch đã định ra mà làm, hiện tại chúng ta không thể lập tức tiêu hóa được nhiều người như vậy, ngược lại sẽ khiến công hội lâm vào thời kỳ đình trệ, phát triển bị hạn chế, đề thăng điều kiện tiến vào công hội, từ cấp 11 thành cấp 12.
Dưới sự quản lý của Thủy Sắc Sắc Vi, người chơi mới tiến vào công hội bắt đầu làm nhiệm vụ công hội, còn có rất nhiều người chơi dưới sự dẫn dắt của Thủy Sắc Sắc Vi bắt đầu hạ phó bản nhỏ để đề thăng trang bị, tất cả đều được tiến hành một cách ngay ngắn trật tự, nhìn qua thì hoàn toàn không giống như là một công hội mới mở.
Trong bất tri bất giác, Thần Vực cũng tiến vào ban đêm, Thạch Phong sau khi chế tác không ít Ma Năng Hộ Giáp Phiến sơ cấp và ba kiện Hồ Quang Chi Thuẫn cấp Tinh Kim thì trực tiếp logout.
Bởi vì hôm nay là ái hữu hội Kim Hải mà Thạch Phong chờ mong đã lâu, ít nhiều cũng phải chuẩn bị một chút.
Tia nắng đầu tiên của buổi sáng xuyên qua cửa sổ, chiếu lên trên người Thạch Phong đang rèn luyện thân thể trong phòng khách.
Lúc này Thạch Phong không còn vận động cơ nhục kịch liệt giống như trước kia nữa, mà là đứng yên một chỗ, làm trung bình tấn, hai mắt khép hờ, cả người tất nhiên là thả lỏng, lồng ngực đột nhiên phồng lên, lập tức từ trong miệng thở ra một dòng khí trắng như khói.
Khí tráng này giống như súng bắn nước, không ngờ có thể bay ra hơn hai mét mới dần dần tản đi.
Người thường nhìn thấy nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc, rõ ràng là mùa hè là xuất hiện hiện tượng chỉ xuất hiện ở mùa đông.
Sau khi trải qua một giờ thổ tức, Thạch Phong ngừng thổ tức có quy luật này.
- Hiệu quả của Bát Đoạn Cẩm này không tồi, chỉ luyện tập một giờ, lại cảm thấy toàn thân thoải mái, đầu óc tỉnh táo ra không ít.
Thạch Phong nắm chặt quyền đầu, cảm thấy toàn thân âm ấm, ngũ cảm cũng nhạy bén hơn bình thường.
Bộ Bát Đoạn Cẩm này là Thạch Phong mua được trong một cửa hàng lỗi thời sau khi trở thành hội trưởng của U Ảnh ở đời trước.
Vốn là tính luyện thử một chút, có điều về sau có Võ Học Đại Sư được công ty chuyên môn mời tới chỉ đạo, cho nên liền bỏ đi.
Khi đó tất cả mọi người đều cảm thấy điên cuồng vì Thần Vực, để khiến kỹ xảo thực chiến có thể đề thăng, tu luyện đối với võ thuật cũng càng lúc càng điên cuồng, Thạch Phong tất nhiên không ngoại lệ, có điều khi đó tuổi tác hơi lớn, hơn nữa tố chất thân thể cũng không được tốt, cái có thể làm được cũng có hạn, cũng chính là đánh Thái Cực Quyền và Bát Quái Chưởng, gia tăng kỹ xảo huấn luyện.
Có điều hiện tại lại khác, Thạch Phong không chỉ bắt đầu uống dược tề dinh dưỡng từ sớm, hơn nữa sau khi trải qua mấy lần rèn luyện, tố chất thân thể đã vượt xa trước kia, trong võ học cũng chú trọng ngoài luyện gân xương da, trong luyện hít thở, cho nên Thạch Phong nghĩ tới Bát Đoạn Cẩm.
Chỉ không ngờ hiệu quả lại tốt như vậy.
Tuy không đạt tới hiệu quả gia tăng lực lượng thân thể, nhưng thần thanh khí sảng, tùy thời có thể bảo trì bình tĩnh, cái này cũng coi như là thu hoạch ngoài ý muốn.
Sau khi Thạch Phong ăn sáng xong, nhận được điện thoại của Triệu Nhược Hi, đón hắn cùng tới ái hữu hội của trường học.
Thạch Phong đi đến dưới lầu, phát hiện Triệu Nhược Hi mặc váy dài màu trắng tuyền, tết tóc đuôi ngựa, thanh thuần tịnh lệ đang đứng trước một chiếc xe đua màu lam, hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người mới đi ngang qua, nước miếng chảy ròng ròng.
- Chúng ta đi thôi.
Triệu Nhược Hi thấy Thạch Phong đi tới, cười ngọt ngào nói.
- Đây là xe của ngươi à?
Thạch Phong nhìn xe đua màu lam trước mắt, hơi giật mình, cũng có nghi hoặc không nhỏ đối với thân phận của Triệu Nhược Hi.
Chiếc xe đua màu lam này không tầm thường, là Ferrari Z75 bản hạn chế, giá bán cũng phải sáu trăm vạn điểm tín dụng, toàn bộ thành phố Kim Hải cũng không có bao nhiêu chiếc, Triệu Nhược Hi không ngờ có thể có một chiếc.
- Đương nhiên, sao, giật mình à? Bình thường ta không thích lái ở trường học mà thôi, hôm nay là trường hợp đặc biệt, cho nên muốn làm long trọng một chút.
Triệu Nhược Hi hơi gật đầu nói.
- Còn không lên xe đi, nơi này cách ái hữu hội cũng không gần đâu.
Tuy Thạch Phong kinh ngạc, có điều cũng không hỏi tới cùng, mỗi người đều có bí mật của mình, thế là liền ngồi lên ghế phụ, theo Triệu Nhược Hi giẫm chân ga, chỉ nghe vù một tiếng, chiếc Ferrari Z75 này đã lao đi hơn mười mét, lướt nhanh trên đường cái của khu nhà.
Nhìn Ferrari Z75 lao nhanh trên đường cái, rất nhiều người đi đường đều hâm mộ không thôi, mơ ước mình có một ngày cũng có thể được lái xe đua như vậy.
Lộ trình vốn phải đi mất hơn một giờ, lại bị Triệu Nhược Hi hơn nửa giờ đã tới nơi.
- Sao, ngươi say xe à?
Triệu Nhược Hi nhìn Thạch Phong sau khi xuống xe thì sắc mặt lộ ra vẻ tái nhợt, kinh ngạc hỏi.
Nói như thế nào thì Thạch Phong cũng là cao thủ cách đấu trong trường học, một chiêu có thể đánh ngã cường giả Chu Ngọc Hổ, không ngờ lại say xe, sợ rằng có nói ra cũng không có ai tin.
- Không có gì, chỉ là thân thể có chút không thoải mái, có thể là bữa ăn sáng có vấn đề.
Thạch Phong nói một câu cho có lệ, kỳ thật Thạch Phong rất muốn nói, đây là lái xe à? Quả thực là muốn lấy mạng người, có điều Triệu Nhược Hi đã hảo tâm đưa hắn đến đây, hắn đương nhiên không thể nói như vậy.