- Ta đương nhiên là tới thăm ngươi, một mực ở trường học không chịu về nhà.
Triệu Kiến Hoa rất cưng chiều cười nói.
- Nhị thúc, ngươi là tài trợ tài trợ của cuộc tụ hội này, ta có một bằng hữu cũng muốn tham gia, ngươi có thế để hắn vào không?
Triệu Nhược Hi lắc lư cánh tay của Triệu Kiến Hoa, ngọt ngào nói.
- Ngươi là nói Thạch Phong đó à?
Triệu Kiến Hoa chau mày, sắc mặt lập tức trầm xuống.
- Nhị thúc, sao ngươi biết?
Triệu Nhược Hi kỳ quái nói.
- Là ta an bài người phía dưới không cho hắn vào, một người bình phàm xuất thân từ gia đình bình thường mà thôi, ngươi lại cứ muốn tiếp xúc với người như vậy, ngươi là người thừa kế của tập đoàn Triệu thị chúng ta, phần tử tinh anh đỉnh cao nhất trên Kim Tự Tháp của xã hội, đi lại cùng một chỗ với người như vậy sẽ khiến người khác gièm pha.
- Người như Thạch Phong đó là ta hiểu nhất, một lòng muốn trở thành nhân thượng nhân, hơn nữa còn không từ thủ đoạn, hoa ngôn xảo ngữ gì cũng nói ra được, hắn căn bản không phải là thích ngươi, chỉ là vì thèm muốn tài sản của tập đoàn Triệu thị, ta cũng không thể để ngươi làm bừa nữa, về phần bên Thạch Phong, ta sẽ tự mình nói với hắn.
Triệu Kiến Hoa lạnh lùng răn dạy khiến Triệu Nhược Hi trầm mặc cả nửa ngày.
Triệu Nhược Hi chưa từng nghĩ tới nhị thúc một mực vô cùng cưng chiều nàng lại nói ra những lời này, hơn nữa còn nói Thạch Phong không ra gì như vậy, rõ ràng là có hiểu lầm rất sâu, nhất định là có người ở giữa gây khó dễ.
- Nhị thúc, ngươi là nghe ai nói?
Triệu Nhược Hi không lập tức phản bác, muốn làm rõ rốt cuộc là có chuyện gì.
- Ai nói đều không quan trọng, Nhược Hi, sau này ngươi không được phép tiếp xúc với loại người như Thạch Phong nữa, đây cũng là ý tứ của đại ca.
Triệu Kiến Hoa biết Triệu Nhược Hi hiện tại đã bị ma xui quỷ khiến, nói gì cũng sẽ không nghe, cho nên phải dao sắc chặt đay rối, sau đó hắn sẽ đi gặp Thạch Phong, khiến Thạch Phong triệt để rời xa Nhược Hi.
Triệu Nhược Hi dở khóc dở cười, nàng biết nhị thúc là muốn tốt cho nàng, nhưng nàng và Thạch Phong rõ ràng là không phải quan hệ như vậy, chỉ là bạn học mà thôi, lại nói cứ như nàng và Thạch Phong cả ngày dính lấy nhau như keo như sơn vậy, không khỏi cười nói:
- Nhị thúc, từ lúc nào ngươi lại đánh yểm trợ cho người khác, để ta đoán một chút... Người này nhất định là Lâm Phi Long rồi.
- Đúng vậy, đích xác là Lâm Phi Long.
Triệu Nhược Hi đã xác nhận, Triệu Kiến Hoa cũng không phủ định, ngược lại thẳng thắn thừa nhận nói.
- Thạch Phong chỉ là hạng người bình thường, ta lại cảm thấy đứa nhỏ Phi Long này không tồi, không chỉ tướng mạo đường đường, lòng tiến thủ cũng mạnh, thân thủ cũng không tồi, hiện tại Thần Vực đang hot, ta nghe nói tiểu tử Phi Long đó còn là cao tầng của U Ảnh Công Hội, hắn cũng rất tinh mắt với tiền cảnh tương lai, thanh niên tốt như vậy lại không cần, cứ muốn tìm một người vô năng, trên chuyện này, cho dù nhị thúc cũng sẽ đứng ở bên đại ca.
- Nhị thúc, ngươi thực sự hiểu lầm rồi, hai ta thực sự không có gì.
Triệu Nhược Hi cười khổ, ngược lại là hành động của Lâm Phi Long khiến nàng cảm thấy rất tức giận, có điều cũng rất may mắn là có Thạch Phong xuất hiện, nàng cuối cùng mới thấy rõ bộ mặt thật của Lâm Phi Long.
- Hiểu lầm, nhị thúc ngươi chính là hoả nhãn kim tinh, nhìn rất rõ, tóm lại muốn cho tiểu tử đó vào là tuyệt đối không thể, chút quyền lực này thì ta vẫn có.
Triệu Kiến Hoa không tin lời nói của Triệu Nhược Hi, hắn biết Triệu Nhược Hi từ nhỏ đã nghịch ngợm, trên chuyện này hắn cũng sẽ không để bị lừa.
Triệu Kiến Hoa cũng không phải thương nhân khôn khéo gì, cũng không quản lý tập đoàn, mà là một người đam mê võ thuật, về sau mới bắt đầu quản lý bộ phận bảo vệ của tập đoàn, thực sự quản lý toàn bộ tập đoàn đều là phụ thân của Triệu Nhược Hi, Triệu Kiến Hiên.
Cho nên Triệu Kiến Hoa một mực thích tuyển thủ cách đấu tương lai như Lâm Phi Long, bởi vì chỉ có nam nhân cường đại mới có thể bảo vệ tốt nữ nhân của mình, nhưng Thạch Phong là cái gì, hắn đã điều tra rõ ràng, chỉ là một con gà ốm yếu, thường xuyên bị người ta bắt nạt, người như vậy quá không đáng tin, cho nên lần này Triệu Kiến Hoa mới kiên quyết phản đối.
Ngay khi Triệu Kiến Hoa và Triệu Nhược Hi đang nói chuyện, Lâm Phi Long nghe lén ngoài cửa lại mừng thầm trong lòng.
Ngoài sáng không đánh lại Thạch Phong, có điều hắn lại có thể ở trong tối chơi chết Thạch Phong, có Triệu Kiến Hoa ra sức phản đối, cộng thêm hắn cũng nói chuyện này với Triệu Kiến Hiên trước rồi, hai người đều cực lực phản đối, cho dù Thạch Phong khiến Triệu Nhược Hi say mê tới thần hồn điên đảo, hai người bọn họ cũng vẫn vĩnh viễn không thể đến bên nhau, chỉ cần chờ chúng phát triển lên ở U Ảnh, trở thành nhân vật hạch tâm, có lẽ hai người Triệu Kiến Hiên và Triệu Kiến Hoa sẽ tán thành hắn với Triệu Nhược Hi.
Có được tài lực của tập đoàn Triệu thị, hắn hoàn toàn có thể nắm giữ toàn bộ U Ảnh, khi đó thì Thạch Phong có tính là gì, Trương Lạc Uy có tính là gì, Lam Hải Long lại tính là gì.
- Hữu Tài, lần này ngươi làm không tồi, ta sẽ ở trước mặt Trương ca nói tốt vài câu cho ngươi, chờ ngươi vừa tốt nghiệp thì tới U Ảnh chúng ta đi.
Lâm Phi Long vỗ vỗ Hà Hữu Tài cung kính có thừa ở bên cạnh, hài lòng nói.
- Đây chỉ là việc rất nhỏ mà thôi, sau này phải dựa vào sự dẫn dắt của Long ca ngươi.
Hà Hữu Tài cười nói.
Hội trưởng Hội học sinh đích xác rất trâu bò ở đại học Kim Hải, nhưng sau khi rời khỏi Kim Hải thì chính là cái lông, căn bản không có ai quan tâm, Hà Hữu Tài vì suy nghĩ cho tương lai, mới chịu đáp ứng yêu cầu của Lâm Phi Long, không báo danh cho Thạch Phong, hơn nữa Triệu Kiến Hoa cũng hạ chỉ thị không cho phép Thạch Phong tiến vào, vừa hay nhất tiễn song điêu, cớ sao mà không làm?