Trọng Sinh Chi Tối Cường Kiếm Thần (Dịch Full)

Chương 279 - Chương 279: Ngũ Ma Tướng (1)

Trọng Sinh Chi Tối Cường Kiếm Thần Chương 279: Ngũ Ma Tướng (1)

- Có công hội lợi hại như vậy xuất hiện ở thành phố Kim Hải chúng ta, lão đầu tử ta lại vẫn chưa biết, một khi đã như vậy, mời đại biểu của Linh Dực Công Hội lên ngồi một chút đi, lão đầu tử ta cũng muốn gặp một lần xem rốt cuộc là ai.

Hơn nữa lần ái hữu hội này có không ít người đợi ở dưới lầu thì cũng không hay, dứt khoát để người của Linh Dực Công Hội đi lên, như vậy tân khách của studio khác cũng có thể tham gia ái hữu hội này.

Mọi người nghe thấy Hứa lão gia tử không ngờ muốn mời một đại biểu công hội không có tên tuổi, đều giật mình.

Mà ở dưới lầu, những bảo tiêu này đã đi tới trước mặt Thạch Phong, nói chuyện này với Thạch Phong, mời Thạch Phong lên lầu.

Có điều khiến những bảo vệ này kinh ngạc là Thạch Phong trực tiếp cự tuyệt.

- Thạch Phong tiên sinh, Hứa lão gia tử là thật tâm mời ngươi đi lên, bảo đảm sẽ không khiến ngươi thất vọng.

Bảo tiêu Dẫn đội tận tình khuyên bảo.

- Ta hiểu rồi, có điều người nơi này chưa nhận xong, cho dù ta đáp ứng, ngươi đi hỏi xem những người xếp hàng này có chịu đáp ứng không.

Thạch Phong cười cười, chỉ chỉ một hàng dài hờ hững ngàn người trước mặt.

- Hơn nữa cho dù ta nguyện ý đi lên, cũng sẽ có người đuổi ta ra, con người ta nhát gan lắm, người đó từng uy hiếp ta, không cho ta bước vào khách sạn đó nửa bước, ta còn phải phỏng vấn, xin ngươi đừng làm khó ta.

Bảo tiêu của Hứa Văn Thanh trực tiếp nghẹn lời rồi, đây không phải là qua quít cho xong với bọn họ à, có điều bọn họ cũng chỉ có thể báo cáo chuyện này cho Hứa Văn Thanh.

- Gì cơ? Có người uy hiếp hắn không được phép tiến vào.

Sau khi Hứa Văn Thanh nghe được thì không khỏi bật cười.

- Ngươi cứ nói với hắn là không sao, chỉ cần có lão đầu tử ta đây, ta bảo đảm hắn sẽ không xảy ra chuyện trong ái hữu hội, cũng không có ai dám đuổi hắn ra cả.

- Nhưng hắn vẫn nói là không dám, hắn không muốn bị đuổi ra lần thứ hai.

Bảo tiêu bất đắc dĩ nói.

- Đuổi ra lần thứ hai? Như vậy hắn vốn là tân khách của ái hữu hội lần này à?

- Vâng.

Hứa Văn Thanh không khỏi sửng sốt, có điều rất nhanh liền có phản ứng, lập tức một cỗ lửa giận xộc lên trong lòng, không ngờ có người dám đuổi khách của hắn ra, đây không phải là đánh vào cái mặt già của hắn sao.

- Là ai? Là ai dám đuổi người ta mời tới ra?

Lúc này thanh âm của Hứa Văn Thanh cực to, hơn nữa là cực lạnh, tuy không phải người luyện võ, nhưng khí thế kinh người khiến rất nhiều người ở đây đều cảm thấy sợ hãi.

Vị bảo tiêu đó cũng giật bắn người, cả nửa ngày sau mới nói ra:

- Hà Hữu Tài.

- Được, tốt lắm, rất tốt.

Tuy Hứa Văn Thanh vẫn cười, nhưng lời nói ra lại giống như gió lạnh tháng mười hai, khiến người cảm thấy lạnh buốt xương.

Lúc này cho dù là kẻ ngốc cũng nhìn ra được, Hứa Văn Thanh đang vô cùng phẫn nộ.

Có điều bởi vì là đang trò chuyện, người khác cũng không nghe thấy bảo tiêu nói gì, có điều căn cứ vào lời nói của Hứa Văn Thanh, biết là có người đang làm ra chuyện rất không tốt ở trước mặt Hứa Văn Thanh.

Đuổi khách ra, bất kể là Trần Vũ hay là Triệu Kiến Hoa đều không có lá gan như vậy, người sống một đời đều muốn giữ thể diện, làm như vậy hoàn toàn là đang đánh vào mặt của Hứa lão gia tử, mà đã dám đánh vào mặt Hứa lão gia tử, chẳng lẽ còn muốn Hứa lão gia tử tươi cười đón chào sao.

Lúc này đám người Trần Vũ và Triệu Kiến Hoa rất đồng tình với người dám chọc giận Hứa lão gia tử đó.

Đây chính là động thủ trên đầu thái tuế, không biết sống chết.

Có điều bọn họ cũng rất hiếu kỳ đối với người dám đuổi khách mời, muốn biết đây là dạng người gì.

- Hà Hữu Tài, ngươi tới đây.

Hứa Văn Thanh nhìn về phía Hà Hữu Tài vẫn không hay biết gì ở bên cạnh.

Hà Hữu Tài không hiểu gì, còn tưởng rằng Hứa Văn Thanh có gì phân phó, không hề phát hiện ra hàn ý của Hứa Văn Thanh là đang hướng về phía hắn.

- Ngươi đi xuống lầu, đón người lên, nếu hắn không muốn lên, ngươi cũng không cần lên nữa.

Hứa Văn Thanh lạnh lùng nói.

- Hiệu trưởng, cái này...

Hà Hữu Tài hoàn toàn không rõ đây là có ý gì.

- Sau khi xuống lầu ngươi tự nhiên sẽ biết.

Hứa Văn Thanh lại nhìn bảo tiêu bên cạnh, bảo tiêu đó ngầm hiểu, lập tức tóm Hà Hữu Tài đi tới chỗ thang máy.

- Hứa hiệu trưởng, trong đây nhất định là có hiểu lầm, thật đó, ta không làm gì cả.

Thân thể to lớn của Hà Hữu Tài run lên, liên tục hô, giống như oán bị oan, hắn thực sự không biết hắn đã làm sai chuyện gì.

Đuổi tân khách ra, cho dù cho hắn một trăm lá gan hắn cũng không dám, hắn chỉ là một đệ tử, trong tân khách được mời không có một ai là hắn có thể đắc tội, sao hắn lại dám làm như vậy.

Nếu thực sự có đuổi ai... Cũng chính là Thạch Phong.

Nhưng Thạch Phong chỉ là một học sinh không đáng nhắc tới, căn bản không phải là tân khách gì cả, nghĩ như thế nào thì chuyện này cũng không thể có bất kỳ liên quan gì tới Thạch Phong.

- Gan của tiểu tử này cũng to thật.

Ngữ khí của Triệu Kiến Hoa cũng không biết là khen ngợi hay là châm biếm, có điều những lời này khiến những người khác đều rất đồng ý.

Người bàng quan cũng nhìn ra, Hà Hữu Tài chính là người làm chuyện này.

Mà điều này cũng khiến bọn họ cảm thấy rất khiếp sợ, chỉ là một hội trưởng hội học sinh không đáng nhắc tới, cho hắn một chút quyền lực lại muốn tìm chết như vậy, nếu không giải quyết hoàn mỹ chuyện này, lựa chọn tốt nhất của hắn chỉ sợ cũng là rời khỏi thành phố Kim Hải, bằng không kết cục sẽ rất bi thảm.

Mà chỗ chiêu tân của Linh Dực, đã thành tuyến phong cảnh của đường cái, Thạch Phong trong bất tri bất giác đã nhận được không ít người, trong đó có đủ studio nổi danh của thành phố Kim Hải, thực lực của bản thân thành viên trong những studio này không tồi, nhưng thiếu sự dẫn dắt của cao thủ đỉnh cấp, muốn thu hoạch trang bị ở Thần Vực là rất khó.

Bình Luận (1)
Comment
Vanvuqwert 4
Vanvuqwert
Reader
3 Tháng Trước
Ko thấy ai bình luận
Trả lời
| 0