Trọng Sinh Chi Tối Cường Kiếm Thần (Dịch Full)

Chương 284 - Chương 284: Yêu Quái

Trọng Sinh Chi Tối Cường Kiếm Thần Chương 284: Yêu quái

Thủ đoạn của Lam Hải Long quả thực là tâm ngoan thủ lạt, giết người không thấy máu.

Ngay khi mọi người đang hoan hô thảo luận, nhân viên công tác đã bắt đầu chuẩn bị sân đấu.

- Ngươi nói ai sẽ thắng?

- Đương nhiên là Trương Lạc Uy, hắn chính là thần tượng của ta, lúc trước hắn chính là rất mạnh, giành được đệ nhất toàn trường, không có một ai có thể chống đỡ được ba chiêu, tuy Thạch Phong đả bại Chu Ngọc Hổ xếp thứ ba, thực lực cũng rất mạnh, nhưng hắn nhìn qua thì căn bản là không có khí thế gì, mà Trương Lạc Uy thì ngược lại, nếu ta và hắn đứng gần hơn một chút, toàn thân đều sẽ cảm thấy cảm giác áp bức rất lớn, nếu như bị hắn nhìn chằm chằm, lưng ta sẽ lạnh toát, giống như bị một con dã thú hung tàn nhìn chằm chằm vậy, cảm thấy sợ hãi từ sâu trong lòng, Thạch Phong thì lại không được, ta ngay cả một chút cảm giác cũng không có, giống như hắn không tồn tại vậy.

- Ta cũng cảm thấy vậy, Thạch Phong ở trong Thần Vực chắc là cao thủ, có điều đây là luận võ trong thực tại, có thể đỡ được hơn mười chiêu của Trương Lạc Uy đã là không tồi rồi, nếu là ở trong Thần Vực, nói không chừng sẽ là một hồi quyết đấu đặc sắc.

Ngay khi tất cả mọi người đều không đánh giá cao Thạch Phong, Chu Ngọc Hổ ngồi nghỉ ngơi trong góc lại cố ý đi đến bên cạnh Trương Lạc Uy.

- Trương ca, ngươi phải cẩn thận Thạch Phong đó, ta từng giao thủ với hắn, tuy lực lượng của hắn yếu kém, thể lực cũng không ra gì, nhưng kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú, các phương diện như thời cơ xuất thủ cũng nắm rất chuẩn, giống như quyền cước đánh ra đều là vật sống vậy, nắm giữ rất tự nhiên.

Chu Ngọc Hổ cẩn thận nói.

- Tiểu Hổ ngươi lo xa quá rồi, cho dù Thạch Phong đạt tới trình độ chuyên nghiệp, ta cũng vậy có thể đánh bại hắn, mặt mũi ngươi mất đi, ta sẽ tìm lại cho ngươi.

Trương Lạc Uy cười vỗ vai Chu Ngọc Hổ, căn bản sẽ không bởi vì hai ba câu nói của Chu Ngọc Hổ mà dao động, đến trình độ này của hắn, ý chí sớm đã cứng như sắt đá.

Đương nhiên, không phải nói Trương Lạc Uy khinh thị Thạch Phong, mà là ngạo khí của cao thủ, đối mặt với bất kỳ địch nhân đều nào cũng có lòng tin chiến thắng.

- Trương ca...

Chu Ngọc Hổ biết không khuyên được, nhưng chỉ có hắn từng thực sự giao thủ với Thạch Phong mới biết sự đáng sợ chân chính của Thạch Phong.

Nếu nói Trương Lạc Uy là mãnh thú đáng sợ, như vậy Thạch Phong giống như núi cao biển lớn, bất kể là lực lượng mạnh tới mấy, ở trước mặt thiên nhiên đều là vô lực.

Kỳ thật ý tứ Chu Ngọc Hổ thực sự muốn biểu đạt là không nên luận võ với Thạch Phong, có điều cân nhắc tới mặt mũi của Trương Lạc Uy, hắn mới nói phải cẩn thận, có điều rõ ràng là không có bất kỳ tác dụng gì.

Sân đấu võ dưới sự trợ giúp của nhân viên công tác rất nhanh được chuẩn bị xong, tuy nhỏ hơn sân bãi chính quy một chút, có điều cũng có một trăm thước vuông, đủ cho hai người triển khai quyền cước.

Đám danh nhân có uy tín danh dự của thành phố Kim Hải như Hứa Văn Thanh, Triệu Kiến Hoa, Trần Vũ đều ngồi ở nơi gần sân đấu võ, người khác chỉ có thể xem từ ngoại vi cách năm sáu mét.

Trong sân đấu võ, Thạch Phong và Trương Lạc Uy đứng cách nhau năm mét, người trước thì bình thường không có gì đặc biệt, không hề có khí thế, người sau lại khí thế bức người, giống như hung thú đang đói khát tùy thời sẽ cắn nuốt người ta.

Đại chiến chạm cái là nổ ngay.

Mà người xem ở đây cũng đều trở nên khẩn trương, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của hai người.

Cao thủ so chiêu, đều là chuyện một cái nháy mắt, căn bản không giống người thường vừa đánh là đánh rất lâu, lại không tạo thành thương tổn hữu hiệu gì, cho nên bọn họ rất sợ bỏ lỡ một thoáng phấn khích khi hai người giao thủ.

Trái lại đám người Hứa Văn Thanh thì có nói có cười.

- Trần quán chủ, ngươi là nhân sĩ chuyên nghiệp, lại là đại sư võ thuật, ngươi xem trong hai người bọn họ ai sẽ thắng?

Hứa Văn Thanh vuốt râu, nhẹ giọng cười nói.

- Khó nói lắm, loại chuyện luận võ này, thực lực và vận khí đều rất quan trọng, có điều với khí thế và tố chất thân thể mà nói, Trương Lạc Uy rõ ràng là hơn một bậc, có điều ta chưa từng thấy Thạch Phong thân thủ, cho nên ta cũng không tiện phán đoán.

Trần Vũ lắc đầu, không đưa ra đáp án cụ thể gì.

Nếu là người khác, cho dù trước kia chưa từng thấy, hắn cũng có thể từ khí thế phát ra trên người và cảm giác để phán đoán mạnh yếu, lại từ những phương diện như tố chất thân thể, đưa ra một suy đoán đại khái, nhưng Trần Vũ lại không cảm thấy bất kỳ khí thế gì trên người Thạch Phong, thậm chí cảm giác tồn tại cũng bạc nhược đến trình độ có thể bỏ qua.

Nếu Thạch Phong chỉ là một người bình thường, chưa từng đánh bại hảo thủ cách đấu như Chu Ngọc Hổ, Trần Vũ sẽ phán đoán Thạch Phong chỉ là một con thỏ vô hại, căn bản không đáng nhắc tới, nhưng một con thỏ như vậy không ngờ lại đánh bại mãnh hổ như Chu Ngọc Hổ, điều này khiến Trần Vũ không thể không coi trọng.

Vừa nghĩ tới một con thỏ có thể diệt được một con hổ hung mãnh, nếu này đây còn là con thỏ thì ai sẽ tin?

Cho dù là thỏ trắng nhỏ, cũng là một con thỏ thành tinh có khả năng diệt lão hổ.

Nếu quả thật là đã tu luyện thành tinh, như vậy cái gọi là khí thế cũng chỉ là biểu hiện giả dối, không thể coi là thật.

Một người tu luyện thành yêu, một người vẫn là động vật bình thường, hai người căn bản không phải là cùng một cấp bậc.

Có điều loại cao thủ tu luyện thành yêu này là vô cùng hiếm thấy, cái gọi là tu luyện thành yêu, không phải ám chỉ trên thân thể, mà là ám chỉ trên tinh thần, cũng chính là minh trí, võ thuật không còn là chết mà là sống, mà cảnh giới như vậy không thể xuất hiện ở trên người một tiểu tử trẻ tuổi.

Cho nên Trần Vũ không xác định được Thạch Phong rốt cuộc là trình độ gì?

Bình Luận (1)
Comment
Vanvuqwert 4
Vanvuqwert
Reader
2 Tháng Trước
Ko thấy ai bình luận
Trả lời
| 0