- Trần quán chủ, ngươi hoả nhãn kim tinh, sao lại không thể phán đoán, Thạch Phong và Trương Lạc Uy đều là người trẻ tuổi, cho dù hiện tại không được tốt lắm, như vẫn có không gian đề thăng rất lớn, đáng để chờ mong.
Triệu Kiến Hoa không tin Trần Vũ thật sự không biết ai mạnh ai yếu, bởi vì độ mạnh yếu của hai người căn bản là nhìn cái rõ ngay, chỉ cho rằng Trần Vũ là lưu lại mặt mũi cho Thạch Phong mà thôi.
Có điều Triệu Kiến Hoa không biết, người luyện võ người theo tính mà làm, mà Trần Vũ lại là đại sư võ thuật, trực lai trực vãng, căn bản sẽ không làm ra chuyện quanh co lòng vòng, sẽ chỉ có gì nói đó.
Ngay khi mấy người đang đàm tiếu nhân gian.
Bàn tay giơ một chút Thạch Phong và Trương Lạc Uy của trọng tài trong sân cũng đột nhiên hạ xuống, hét lớn một tiếng:
- Bắt đầu.
Theo hiệu lệnh của trọng tài, Trương Lạc Uy động rồi, trực tiếp lao về phía Thạch Phong.
So với người bình thường xông tới thật nhanh, Trương Lạc Uy lại không phải, bởi vì công kích kiểu thẳng tắp thì quá đơn điệu, mà là lách trái lượn phải, bộ pháp thay đổ liên tục, giống như viên hầu, nhanh như kình phong, khiến người ta không bắt được thân hình, cấp tốc tiếp cận Thạch Phong.
Nếu là người thường thì căn bản còn chưa biết phải ứng đối thế nào, đã bị thân pháp mơ hồ bất định này tiến sát người.
La Hán Quyền trừ chú trọng bộ pháp, xuất thủ lại nhanh, chuẩn, độc, vô cùng cương mãnh, nếu ngăn cản chậm, sẽ bị đánh trúng ngực, như vậy chiến đấu cũng kết thúc.
Với thể chất của người hiện đại, làm tuyển thủ chuyên nghiệp, lực đạo ít nhất cũng phải 200 cân trở lên, bị đấm trúng ngực không thua gì dùng thiết chùy đập vào ngực, con người cũng không phải khối sắt, cho dù là khối sắt, bị thiết chùy đập lên mấy chục cái, cũng sẽ trở thành sắt vụn, huống chi là thân thể máu thịt, với thể chất của Trương Lạc Uy, lực đạo khẳng định còn hơn như vậy, nếu như bị đấm trúng, lập tức sẽ là xương sườn gãy hơn nửa, bay ra ngoài hơn hai mét.
Nhưng Thạch Phong lại không phải người thường, không lùi mà tiến, dưới chân bước ra Du Long Bộ, giống như dưới mặt đất không có chút lực ma sát nào, trực tiếp trượt về phía Trương Lạc Uy, khiến Trương Lạc Uy không kịp trở tay, không ngờ Thạch Phong lại biết bộ pháp linh hoạt như vậy, căn bản không thể bổ trúng ngực Thạch Phong.
Thạch Phong chinh chiến ở Thần Vực mười năm, kinh nghiệm giao thủ đối chiến đã hơn xa tưởng tượng của người thường, trong đó có đủ đại sư võ thuật, cũng có BOSS cao cấp lợi hại hơn những đại sư võ thuật này, Trương Lạc Uy so với Thạch Phong, thậm chí ngay cả một phần ngàn cũng không bằng, tuy thể chất của Thạch Phong không bằng Trương Lạc Uy, không thể lấy cứng chọi cứng, nhưng Thạch Phong linh hoạt hơn, phản ứng ý thức mau lẹ hơn, bởi vì trong chiến với BOSS, hơi có chút sai lầm sẽ có khả năng đi đời nhà ma, rất nhiều lúc đã không phải dựa vào mắt để đưa ra phán đoán, mà là một loại phản ứng tự nhiên của bản thân thân thể.
Loại phản ứng bản năng của thân thể này, hoàn toàn là một loại trạng thái vô thức, muốn luyện đến như vậy luyện đến, cần trải qua rất nhiều chiến đấu, thường xuyên rơi vào một đường sinh tử, chuyện như vậy ở trong thực tại cho dù là tuyển thủ thường xuyên cách đấu cũng không có điều kiện đó, bởi vì thực sự gặp phải một đường sinh tử, phần lớn có thể chính là đi đời nhà ma, căn bản không sống được tới lần tiếp theo.
Mà ở Thần Vực lại có thể làm được, vô số lần chiến đấu, cho dù chết cũng có thể làm lại, cho nên mới khiến rất nhiều tuyển thủ cách đấu đều mê muội đối với Thần Vực.
Bởi vì trong một đường sinh tử là dễ bùng nổ tiềm lực nhất, chỉ cần có thể sống sót, cảm ngộ đối với chiến đấu sẽ khiến thực lực đề thăng không ít.
Vì sao rất nhiều cao thủ đều luyện võ bên cạnh vách núi?
Chính là để thể nghiệm cảm giác mạng như chỉ mành treo chuông, dùng sinh tử để kích phát tiềm lực của mình, có điều làm như vậy là vô cùng nguy hiểm, bình thường chỉ có cao thủ mới dám làm, nếu là người thường đi làm, như vậy khẳng định là thập tử vô sinh.
Mà trong chiến đấu ở Thần Vực, cho dù chết cũng có thể phục sinh.
Cao thủ bách chiến, ý tứ này chính là trải qua một trăm trận chiến đấu, cho dù người thường cũng sẽ trở thành cao thủ chiến đấu, chiến đấu như vậy đối với Thạch Phong, là nhiều tới không thể đếm được, cho dù là đầu heo, cũng phải thành tinh, huống chi Thạch Phong còn từng học rất nhiều võ thuật, lại là Kiếm Vương đỉnh cấp, cách Kiếm Đế bậc bốn chỉ còn một bậc.
Sở dĩ không thể trở thành Kiếm Đế, đã không phải là vấn đề kỹ thuật, bởi vì kỹ xảo chiến đấu của Thạch Phong đã lô hỏa thuần thanh, bất kỳ kỹ xảo nào cũng có thể tiện tay dùng ra, không câu nệ ở chiêu thức.
Tuy bộ pháp của Trương Lạc Uy linh hoạt, nhưng so với Thạch Phong thì rõ ràng là kém hơn không chỉ một bậc, liên tục xuất thủ, một quyền nối một quyền, đập, bổ, đấm, nhất là công phu pháo chùy vô cùng hung mãnh, cho dù một con trâu, bị đấm như vậy, cũng phải ngã xuống đất không dậy nổi, có điều mỗi một chiêu của Trương Lạc Uy đều sượt qua chéo áo của Thạch Phong.
Liên tục giao thủ hơn mười chiêu, Thạch Phong luôn mơ hồ bất định bên cạnh Trương Lạc Uy, giống như một con Chân Long quay chung quanh Trương Lạc Uy, bất kể Trương Lạc Uy động thế nào đều không thoát được thân ảnh của Thạch Phong.
Trương Lạc Uy càng đánh càng kinh hãi, không ngờ Thạch Phong cũng là cao thủ võ thuật, một bộ Du Long Bộ, thật sự là nhất tuyệt, tiến thối tự nhiên, ngao du cửu thiên, có điều hắn cũng biết, Thạch Phong không dám lấy cứng chọi cứng với hắn, nhưng liên tiếp ra quyền, luôn sẽ có lúc kiệt lực, cứ tiếp tục như vậy, hắn khẳng định sẽ bại.
- Cút.