Mộc Thanh Chanh vừa nghe vậy cũng không khỏi giật mình.
Thực lực của nàng đặt vào bảng chiến lực tổng của Ám Dạ Đế Quốc, chắc cũng chỉ miễn cưỡng có thể đạt tớitop 100 mà thôi, thực lực này đặt vào trong một vương quốc hoặc là một đế quốc tất nhiên rất lợi hại, nhưng so với cả Thần Vực Đại Lục mà nói, thực lực ấy lại không tính là gì.
Tuy Phong Vân Cao Thủ Bảng không phải bảng chiến lực, không thể nói rõ thực lực chân chính của một người chơi, nhưng cũng có thể phản ánh ra một bộ phận thực lực.
Top 50 trên bảng tổng, đặt vào trong Ám Dạ Đế Quốc sợ rằng cũng là tồn tại số một số hai.
Thần Huy rất mạnh mà không sai, nhưng luận thực lực khẳng định vẫn chưa đạt tới mức là số một số hai trong Ám Dạ Đế Quốc.
Nếu lúc này Thần Huy biết suy nghĩ trong lòng Mộc Thanh Chanh, chắc sẽ hộc máu mất.
Chỉ là top 50 trên Phong Vân Cao Thủ Bảng mà thôi, nếu có thể khiến hắn cảm thấy kiêng kị mới là lạ, nếu thực sự là cao thủ khác trong top 50 trên Phong Vân Cao Thủ Bảng, lúc này hắn có lẽ đã cao hứng muốn chết.
- BOSS này và rương báu ám kim ta muốn.
Thạch Phong nhìn BOSS điểm sinh mệnh đã giảm xuống đến 8% và rương báu được kết giới thủ hộ phía sau, bình thản nói.
Người của đoàn mạo hiểm Tử Ảnh nghe thấy Thạch Phong nói như vậy, thiếu chút nữa thì mắt lồi ra.
- Người này điên rồi à?
Một mình lại dám cướp BOSS và rương báu, quả thực quá kiêu ngạo, hơn nữa còn là ở trước mặt Thần Huy, phó hội trưởng của Tinh Hoàn nói ra câu đó.
Chẳng lẽ người này không biết kiêng kị cũng chỉ là kiêng kị, bình thường có lẽ sẽ nể tình, nhưng dính dáng đến bảo vật, vậy thì lại khác, dẫu sao đều là người chơi cao thủ, ai sợ ai, lấy được bảo vật mới là vương đạo, một điểm quan trọng nhất là nơi này chính là địa bàn của Tinh Hoàn, sợ rằng chỉ hạ lệnh một tiếng, sẽ có rất nhiều cao thủ hội tụ tới, hơn nữa khẳng định còn có thể có cao thủ hàng đầu khác tới đây.
Có lẽ một mình Thạch Phong thì lợi hại hơn Thần Huy, nhưng đối mặt với vài ba cao thủ hàng đầu thì sao?
- Người này cũng quá hồ đồ rồi, nơi này chính là Mê Huyễn Sâm Lâm, cứ điểm của Tinh Hoàn cách nơi này không xa, vạn nhất thực sự chọc giận Thần Huy, khiến hắn gọi cứu viện tới, đến lúc đó muốn chạy cũng không được.
Thâm Thu Minh Đông nhìn Thạch Phong không khỏi nghẹn lời.
Cứ điểm cũng có năng lực truyền tống cự ly xa, cho dù là ở Vong Linh Cổ Quốc cũng có thể làm được, nhưng người chơi muốn sử dụng quyển trục trở về thành thì lại không thể, trừ khi có thể có được quyển trục trở về thành loại hình cường hóa của cứ điểm, trực tiếp truyền tống về cứ điểm, bằng không người chơi chỉ có thể dựa vào hai chân mà chạy.
Mê Huyễn Sâm Lâm cách cứ điểm của Tinh Hoàn cũng không xa, chỉ cần truyền tống là có thể trực tiếp tới ngoại vi Mê Huyễn Sâm Lâm, lại thêm xung quanh còn có không ít đoàn đội cao thủ của Tinh Hoàn, nếu thực sự chọc giận Tinh Hoàn, chỉ sợ cũng chỉ sợ cũng rất khó sống sót rời khỏi Mê Huyễn Sâm Lâm.
Lúc trước bọn họ đã làm tốt chuẩn bị đoàn diệt mới BOSS BOSS với Thần Huy, chỉ cần có thể lấy được đồ BOSS rơi ra và rương báu, chết cũng đáng, nhưng Thạch Phong căn bản là không cần thiết, chỉ là một đại lĩnh chủ cao cấp và một rương báu cấp Ám Kim mà thôi, thân là cao thủ hàng đầu trong Thần Vực, nếu chết một lần, tổn thất sợ rằng sẽ lớn hơn.
Ngay khi đoàn mạo hiểm Tử Ảnh cảm thấy hai bên sắp giương cung bạt kiếm, Thần Huy đột nhiên thu hồi bạch cốt đại kiếm trong tay.
- Hắc Viêm hội trưởng đã nói như vậy, ta cũng nể mặt ngươi, chúng ta đi.
Thần Huy nói xong xoay người rời khỏi, giống như BOSS và rương báu trước mắt là trước giờ chưa hề tồn tại vậy.
Mà người của Tinh Hoàn sau khi có được mệnh lệnh của Thần Huy, cũng đều nhao nhao lui lại, không tiến hành bất kỳ dây dưa gì với đoàn mạo hiểm Tử Ảnh nữa.
Không đến mười lăm giây sau, lại thấy người của Tinh Hoàn đã biến mất trong tầm nhìn của mọi người, hành động nhanh chóng quả thực khiến người ta líu lưỡi.
- Sao có thể như vậy được?
Mộc Thanh Chanh nhìn đám người Thần Huy đã biến mất, không khỏi đờ đẫn.
Mà Thâm Thu Minh Đông ở cách đó không xa lại choáng váng.
Không rõ từ lúc nào Thần Huy này lại dễ nói chuyện như vậy, một đại lĩnh chủ cao cấp và một rương báu cấp Ám Kim, cứ vậy nhường ra à?
Trong Mê Huyễn Sâm Lâm theo Thần Huy kéo giãn cự ly với Thạch Phong, tuy không ít cao thủ Tinh Hoàn đều thở phào nhẹ nhõm, không cần khai chiến với Thạch Phong, nhưng trong lòng mỗi người đều nghẹn một cỗ một cỗ.
- Phó hội trưởng, chúng ta thật sự cứ vậy rời khỏi à?
Một vị Thích Khách cấp 67 mặc bì giáp đen có chút không phục nói,
- Hắc Viêm đó có lẽ lợi hại, nhưng nơi này chính là địa bàn của Tinh Hoàn chúng ta, chỉ cần phó hội trưởng ngươi hạ lệnh một tiếng, không cần hơn mười phút là có thể tụ tập được ba đoàn đội, đến lúc đó dựa vào lực lượng của bốn đoàn đội, hạ hắn còn không phải là dễ như trở bàn tay sao?
Tinh Hoàn bọn họ chính là chúa tể của Vong Linh Cổ Quốc, cho dù là hai thế lực siêu cấp của Ám Dạ Đế Quốc hiện tại cũng phải cúi đầu với bọn họ, càng đừng nói là một Hắc Viêm.
Hắc Viêm mạnh lại có thể mạnh hơn hai thế lực siêu cấp à?
Phải biết rằng cao thủ hàng đầu và quái vật trong hai thế lực siêu cấp căn bản không phải là công hội phổ thông có thể tưởng tượng, nhưng không phải vẫn bị Tinh Hoàn bọn họ đánh bại sao?
Hơn nữa nếu chuyện này truyền ra ngoài, đối với thanh danh của Tinh Hoàn bọn họ cũng không dễ nghe.
- Hạ hắn? Ngươi cho rằng ta không muốn à?