Thần Huy hung hăng lườm Thích Khách này một cái,
- Nếu chỉ là cao thủ nắm giữ vực bình thường thì cũng thôi, nhưng hắn chính là từng tiêu diệt Kiếm Ma, đừng nói là bốn đoàn cao thủ, cho dù là mười đoàn cao thủ tới đây cũng vô dụng, ngươi biết không? Nếu hắn muốn, chúng ta một người cũng đừng hòng chạy thoát.
- Tức nhất là Hắc Viêm đó căn bản chính là đang trêu chọc chúng ta, chỉ cần ta nói không đồng ý, hắn sẽ lập tức động thủ, khiến cho ta biết lựa chọn của mình là ngu xuẩn cỡ nào.
Hắn biết rõ bất kể hắn lựa chọn thế nào, Thạch Phong cuối cùng cũng sẽ đả kích khí thế của Tinh Hoàn bọn họ ở Vong Linh Cổ Quốc, một khi đã như vậy hắn thà lựa chọn cách tổn thất ít nhất, dẫu sao ở đây đều là thân tín của hắn, những người này mà bị tiêu diệt, chỉ là tổn thất của bản thân hắn mà thôi, đến lúc đó mặt mũi cũng không có, ngay cả người của mình cũng xong rồi, vậy sẽ chỉ thảm hại hơn.
- Hắn mạnh như vậy à?
Thích Khách Cấp 67 vừa nghe vậy, cũng không khỏi kinh hãi.
Quái vật nắm giữ vực ở dã ngoại đánh bại đoàn cao thủ trăm người bọn họ là rất bình thường, nhưng loại đánh bại này phần lớn là du kích chiến, tiêu hao bọn họ từng chút một.
Nếu bọn họ một lòng muốn trốn, bỏ chạy tứ tán cho dù là cao thủ nắm giữ vực sợ rằng cũng hữu tâm vô lực.
Nhưng dựa theo ý của phó hội trưởng Thần Huy, chỉ cần Thạch Phong muốn, bọn họ không ngờ ngay cả một mình cũng không thoát được, cái này thực sự quá khủng bố.
Phải biết rằng đoàn đội hoạt động trong Mê Huyễn Sâm Lâm, bình thường đều do cao thủ hàng đầu dẫn đội, hơn nữa phó hội trưởng Thần Huy chính là có xưng hào Vong Giả Chi Kiếm, thực lực đặt vào trong cao thủ hàng đầu cũng là trình độ đứng đầu, cách nắm giữ vực chỉ thiếu một bước, bằng không cũng sẽ không trở thành một trong ba trụ cột lớn của Chiến Hồn Bất Lạc.
Bọn họ cũng đều là thân vệ đội của phó hội trưởng Thần Huy, thực lực đặt vào trong các đoàn đội lớn cũng là cấp bậc đứng đầu, như vậy cũng không thoát được, sao có thể chứ?
- Những quái vật đó không đơn giản như ngươi nghĩ, bằng không ngươi cho rằng vì sao các thế lực siêu cấp lại rất đau đầu với những quái vật nắm giữ vực? Nhất là trò chơi thực cảnh ảo Thần Vực này, lại phát huy ra hết ưu thế của bọn họ, biến thành khó đối phó hơn.
Thần Huy hậm hực nói,
- Có điều chuyện này sẽ không kết thúc như vậy, chúng ta không làm gì được hắn, có điều chúng ta báo cáo chuyện này cho hội trưởng, hội trưởng tất nhiên sẽ sai người tới thu thập hắn.
Quái vật nắm giữ vực tất nhiên đáng sợ, nhưng quái vật trong những thế lực siêu cấp như bọn họ cũng không ít, hơn nữa hiện tại bên trong Thần Vực đã có thủ đoạn đối phó với người chơi quái vật, chỉ xem các thế lực siêu cấp có nguyện ý trả cái giá đó hay không mà thôi.
Mà Thần Huy gửi tin tức Thạch Phong xuất hiện Mê Huyễn Sâm Lâm về công hội, đồng thời, người của đoàn mạo hiểm Tử Ảnh đang triền đấu với BOSS trong nhất thời vẫn chưa hồi thần, không biết nên làm gì?
- Đoàn trưởng hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ?
Mộc Thanh Chanh không khỏi hỏi Thâm Thu Minh Đông.
Tất cả biến hóa thật sự đến quá nhanh, một giây trước bọn họ suýt chút nữa thì bị Tinh Hoàn tiêu diệt, nhưng một giây sau lại xuất hiện Thạch Phong điểm danh đòi BOSS và rương báu, mà Tinh Hoàn lại rất bất khả tư nghị xoay người rời đi.
- Cái này...
Thâm Thu Minh Đông nhìn nhìn Thạch Phong, trong nhất thời cũng không biết nên làm gì.
Đánh hay không đánh?
Đi hay không đi?
Đánh là rõ ràng không được rồi, ngay cả Tinh Hoàn mạnh hơn bọn họ cũng phải tránh, đủ có thể chứng tỏ sự cường đại của Thạch Phong, về phần bọn họ rời đi, nhưng Thạch Phong không cho bọn họ đi, nếu bọn họ đi mà khiến Thạch Phong mất hứng, không cẩn thận thuận tay diệt cả bọn họ và BOSS, bọn họ cũng là không có chỗ mà khóc.
Đột nhiên, Thâm Thu Minh Đông cảm thấy đoàn mạo hiểm Tử Ảnh mà hắn lấy làm kiêu ngạo lại nhỏ bé như vậy.
Ở trước mặt loại đại nhân vật và thế lực siêu cấp này, bọn họ không ngờ ngay cả một chút năng lực để lựa chọn cũng không có, sự hưng vong chỉ là chuyện một câu nói của đối phương.
Hắn cũng hoài nghi Ám Dạ Đế Quốc chỗ bọn họ thực sự là đế quốc sao?
Bọn họ có nói như thế nào cũng là đoàn mạo hiểm đứng trong top 10 ở Ám Dạ Đế Quốc, tuyệt đối là đoàn mạo hiểm đứng đầu rồi, khiến các công hội nhất lưu cũng muốn mời chào, hơn nữa còn kính nhường bọn họ ba phần, nhưng ở chỗ Tinh Hoàn và Thạch Phong lại trở nên bất lực như vậy.
Ngay khi Thâm Thu Minh Đông vẻ mặt muốn nói lại thôi muốn nói lại thôi, Thạch Phong cũng hướng ánh mắt tới Thâm Thu Minh Đông.
- Người của Tinh Hoàn đã đi rồi, BOSS này giao cho các ngươi, có điều ta muốn lấy một kiện vật phẩm từ trong rương báu ám kim này, các ngươi có ý kiến gì không?
Thạch Phong mở miệng hỏi.
Đối với vẻ lúng ta lúng túng của Thâm Thu Minh Đông, hắn ở đời trước cũng từng thể hội đầy đủ rồi.
Đối mặt với những cao thủ cường đại đó, nghề nghiệp bậc bốn còn có thể ở dã ngoại mượn lực lượng của đoàn đội miễn cưỡng chống lại, nhưng gặp phải nghề nghiệp bậc năm, cho dù là U Ảnh nắm giữ mười thành phố lớn, xem như là một phương chư hầu trong vương quốc cũng vô cùng bất đắc dĩ, bảo vật gì đó cũng chỉ có thể nhường ra, bằng không ngay cả mạng cũng phải bồi vào.
Chỉ là hắn hiện tại đã không phải cao thủ bình thường, mà là nhân vật có thể đứng vào hàng đỉnh phong của Thần Vực.
- Chỉ lấy kiện vật phẩm kiện vật phẩm thôi à? Không, đương nhiên không.
Thâm Thu Minh Đông đầu tiên là sửng sốt, rất nhanh liền có rất nhanh, liên tục gật đầu.