- Đừng càn quấy! Với thiên phú của ngươi, không bao lâu nữa sẽ có thể trở thành phó hội trưởng thương hội, sau này trở thành nguyên lão thương hội cũng không có bất kỳ vấn đề gì, như thế tốt hơn là ở một Linh Dực chỉ là chuẩn thế lực siêu cấp rất nhiều.
Bàng Hạng Long có chút tức giận nói,
- Ngươi làm như vậy sẽ chỉ hủy chính ngươi.
Ngay khi Diệu Vô Âm vẫn muốn giải thích, một đạo thanh âm lại đột nhiên vang vọng bên tai tất cả mọi người.
- Bàng trưởng lão, ngươi nói Diệu Vô Âm là thiên tài ta thừa nhận, nhưng nếu ngươi nói Vô Âm phát triển ở Linh Dực chúng ta là hủy nàng, ta không thể đồng ý được.
Ngay tức khắc toàn trường đều yên tĩnh, không rõ ai mà lớn mật như vậy, dám nói Bàng Hạng Long không cho dù, ánh mắt ai nấy đều không khỏi hướng tới chỗ thanh âm truyền đến, chỉ thấy nói ra những lời này chính là Thạch Phong đang chậm rãi đi tới.
- Sao hắn dám?
Ánh mắt nhìn Thạch Phong của mọi người giống như là nhìn đồ ngốc, không rõ sao Thạch Phong lại dám phản đối Bàng Hạng Long.
Bàng Hạng Long là ai?
Đó người nổi bật trong đợi thứ hai của Bàng gia, đồng thời cũng là một vị có thực lực mạnh nhất, cao thủ có thể so sánh với Ẩn Giả, hiện giờ Bàng gia chủ đạo Bích Lam Thương Hội, trên thân phận cho dù là Ẩn Giả và Đoạn Hàn Sơn cũng phải thua một bậc.
Có thể nói hiện tại các thế lực siêu cấp đều muốn giao hảo với Bàng Hạng Long, nhưng Thạch Phong thì ngược lại, vất vả lắm mới giúp Diệu Vô Âm giành chiến thắng, khiến Bàng gia có một chút hảo cảm, không nghĩ cách làm thế nào để lôi kéo thì cũng thôi, hiện tại ngược lại còn làm ngược lại.
- Thiến Lâm tỷ, người này khẳng định đầu óc không bình thường, tài nguyên tốt của Bích Lam Thương Hội lại không cần, không ngờ muốn tham gia vào chuyện của Bàng gia, lần này tài nguyên của Bích Lam Thương Hội khẳng định là không liên quan gì tới hắn nữa rồi.
Thích Khách áo lam ở cách đó không xa nhìn thấy cũng có cảm giác sắp sụp đổ rồi.
Bàng Hạng Long chính là nhân vật số hai trong đời thứ hai của Bàng gia, một câu có thể quyết định rất nhiều chuyện, cho dù Linh Dực giúp Bàng gia, Bàng Hạng Long sẽ không làm gì Linh Dực, nhưng tài nguyên của Bích Lam Thương Hội khẳng định sẽ không có phần của Linh Dực, chẳng khác nào nói tất cả nỗ lực của Linh Dực lúc trước đều thành uổng phí.
- Hắn rốt cuộc đang nghĩ gì?
Thiến Lâm nhìn Thạch Phong cũng thiếu chút nữa thì tức tới bật cười,
- Chắc hắn sẽ không cho rằng giúp Diệu Vô Âm giành được thắng lợi thì có thể cùng ngồi cùng ăn với Bàng Hạng Long chứ.
Lúc trước sở dĩ Đoạn Hàn Sơn gọi Bàng Hạng Long là Bàng điên, không chỉ là bởi vì Bàng Hạng Long là một võ si, nguyên nhân lớn hơn là vì chuyện Bàng Hạng Long đã quyết định, ai khuyên cũng vô dụng, làm việc gì cũng hoàn toàn là bất chấp tất cả.
Dám làm trái ý Bàng điên, kết cục là không cần nghĩ cũng biết.
Rõ ràng những tài nguyên phong phú đó của Bích Lam Thương Hội, Thạch Phong đã lấy được tới tay, nhưng Thạch Phong hiện tại lại ném đi, chuyện như vậy cho dù là đồ ngốc cũng rất khó làm được, nhưng Thạch Phong lại không chút do dự mà làm.
Nàng vừa báo cáo xong chuyện nơi này với Minh chủ, đồng thời kiến nghị với Minh chủ hợp tác cùng Linh Dực.
- Ta biết tiểu tử này không phải một người an phận, giờ có trò hay để xem rồi.
Đoạn Hàn Sơn vừa đi đón Nguyên Tiểu Thiến không khỏi mỉm cười.
Tuy hắn ở Bích Lam Thương Hội rất bao che khuyết điểm cũng vô cùng tàn nhẫn, nhưng ít nhiều vẫn còn phải phân trường hợp và nặng nhẹ.
Nhưng Bàng Hạng Long thì khác, căn bản không phân nặng nhẹ và trường hợp, đây cũng là nguyên nhân hắn không muốn chấp nhặt với Bàng Hạng Long.
Ngay khi mọi người đang âm thầm nghị luận, ánh mắt Bàng Hạng Long lại chuyển tới trên người Thạch Phong.
- Sao, ngươi cảm thấy ta nói không đúng à?
Bàng Hạng Long khi nói với Thạch Phong, thanh âm không khỏi trở nên trầm thấp thêm mấy phần.
Ngay tức khắc tất cả người ở đây cảm thấy rùng mình, tuy Bàng Hạng Long không nói gì, nhưng tất cả mọi người có thể cảm nhận được rõ ràng lửa giận và cảnh cáo trong lời nói của Bàng Hạng Long, nếu lúc này ai dám nói một chữ không, mọi người không chút nghi ngờ Bàng Hạng Long sẽ lập tức xuất thủ.
Mà Phần Hào đứng ở bên cạnh nhìn thấy Bàng Hạng Long lên tiếng cảnh cáo, cũng thầm lau mồ hôi trán, thở phào nhẹ nhõm.
- Cũng may không trực tiếp xuất thủ, chắc Hắc Viêm này cũng biết tiến thối.
Phần Hào biết rất rõ tính cách của Tam thúc, đối với điều này hắn cũng rất đau đầu, vừa rồi hắn thiếu chút nữa cho rằng Tam thúc muốn xuất thủ, cũng may Tam thúc chắc là nể mặt mặt Vô Âm mà khắc chế một chút.
Mà đối mặt với sát khí khủng bố của Tam thúc, lúc này cho dù là cao thủ bình thường cũng biết ý của Tam thúc là gì, Thạch Phong chỉ cần không ngu ngốc, chắc cũng biết nên nói gì.
Nhưng một giây tiếp theo, bất kể là Phần Hào, hay là cao tầng của các thế lực lớn ở đây, ai nấy đều đờ đẫn.
- Đúng vậy, ngươi nói không đúng.
Thạch Phong cơ hồ là không chút do dự nói,
- Có lẽ Vô Âm ở Bích Lam Thương Hội có thể phát triển tốt, nhưng ở Linh Dực chúng ta phát triển cũng sẽ không kém.
Thiên phú của Diệu Vô Âm tất nhiên là không cần nói, đời trước không chỉ là một trong Thập Đại Luyện Kim Tông Sư, đồng thời cũng là cường giả bậc năm đỉnh phong, cao thủ Thần cấp bậc sáu không ra, các thế lực siêu cấp căn bản không có biện pháp gì với Diệu Vô Âm.
Mà Bích Lam Thương Hội trên truyền thừa tất nhiên không kém hơn công hội siêu cấp, nhưng Linh Dực hiện tại cũng có sự tự tin của mình.
Đó chính là Siêu Phàm Chi Tháp!