Mà các nghề nghiệp hệ ma pháp ở cách đó không xa cũng bắt đầu nhao nhao thi pháp, chỉ cần Thạch Phong bị Minh Sát ngăn lại một chút, Thạch Phong sẽ phải đối mặt với mấy trăm đạo ma pháp oanh tạc, cho dù là Thủ Hộ Kỵ Sĩ Khả Nhạc cũng phải đi đời nhà ma, càng đừng nói là Kiếm Sĩ như Thạch Phong.
Nhưng Thạch Phong lại giống như không nhìn thấy, vẫn tiến thẳng tới, không có ý định dừng bước.
Mắt thấy sắp bị Minh Sát xông tới, đại kiếm sắp chém tới người Thạch Phong.
Vào lúc Chỉ mành treo chuông, cả người Thạch Phong đột nhiên biến mất, Toái Cốt Đại Kiếm của Minh Sát cũng theo đó mà vung hụt, làm cuốn lên một trận gió mạnh.
Mà Nguyên Tố Sư, Chú Thuật Sư, Triệu Hoán Sư thi pháp ở xa xa, tất cả sắp lên người Thạch Phong mất đi mục tiêu, gián đoạn thi pháp.
- Người đâu rồi?
Minh Sát phát hiện trước mắt căn bản không có thân ảnh của Thạch Phong, không khỏi nhìn ra xung quanh, đột nhiên Minh Sát phát hiện phía sau truyền đến một cỗ hàn ý, quay đầu lại nhìn một cái, Thạch Phong đã xuất hiện ở phía sau Duy Ngã Độc Cuồng, giống như u linh, vô thanh vô tức, nếu không phải trực giác của hắn nhạy bén, căn bản là không phát hiện được Thạch Phong.
Thạch Phong dùng Vô Thanh Bộ đi tới phía sau Duy Ngã Độc Cuồng, lập tức mở ra thời gian tuyệt đối, phạm vi 50 mét lấy hắn làm trung tâm, tất cả mọi người đều không thể sử dụng kỹ năng và đạo cụ, lập tức vung Thâm Uyên Giả dùng ra Thâm Uyên Thúc Phược.
Mà Duy Ngã Độc Cuồng chỉ cảm thấy phía sau gió lạnh vu vít, đợi cho tới lúc Thạch Phong vung Thâm Uyên Giả tới mới giật mình phát hiện phía sau có người, vội vàng phải tung người nhảy về phía trước, muốn né tránh công kích phía sau, để bảo đảm, Duy Ngã Độc Cuồng còn muốn mở ra Bảo Hộ Chúc Phúc.
Có điều tốc độ của Thạch Phong quá nhanh, thời gian tuyệt đối và Thâm Uyên Thúc Phược cơ hồ đồng thời được dùng ra, Bảo Hộ Chúc Phúc của Duy Ngã Độc Cuồng không có tác dụng, trong lòng lo lắng như có lửa đốt, lập tức đã bị chín sợi xích đen xì trói chặt cho không thể động đậy.
Mà các trị liệu ở xa xa cũng chỉ có thể ủng hộ Duy Ngã Độc Cuồng trên tinh thần.
- Đáng giận.
Nhìn thấy bên cạnh Duy Ngã Độc Cuồng chỉ có một mình Thạch Phong, Minh Sát biết mình bị lừa rồi, hắn không ngờ lại bị Thạch Phong lừa cho rời xa bên cạnh Duy Ngã Độc Cuồng, lập tức có một loại cảm giác bị người ta tùy tiện trêu đùa, đây vẫn là lần đầu của hắn từ lúc chào đời tới nay.
Hiện tại bên cạnh Duy Ngã Độc Cuồng đã không có ai bảo hộ lại bị khống chế, hơn nữa không hề có sức phản kích, nếu hắn ở bên cạnh Duy Ngã Độc Cuồng, cho dù Duy Ngã Độc Cuồng bị khống chế, hắn cũng có thể thủ hộ Duy Ngã Độc Cuồng được chu toàn, nhưng hiện tại lại cách nhau tới tám chín mét.
Nếu là bình thường, kỹ năng xung phong hắn cố ý giữ lại vẫn có thể bắt kịp, nhưng hiện tại lại đột nhiên không thể sử dụng, muốn cứu cũng không cứu được, chỉ có thể đứng nhìn.
Có điều cự ly tám chín mét, chạy tới chỉ cần một hai giây mà thôi, chỉ cần Khả Nhạc kháng được một hai giây, Minh Sát có tự tin cản được Thạch Phong, không thể để Thạch Phong thương tổn tới Duy Ngã Độc Cuồng nửa phần.
Duy Ngã Độc Cuồng tất nhiên cũng cân nhắc được, đối mặt với Thâm Uyên Giả và Luyện Ngục Chi Ảnh trong tay Thạch Phong, còn lộ ra vẻ mặt xem ngươi làm gì được ta.
Hắn là Thủ Hộ Kỵ Sĩ với 3700 điểm sinh mệnh, muốn trong một hai giây tiêu diệt hắn, đó là chuyện không có khả năng.
Nhưng thực tại lại tát vào mặt Duy Ngã Độc Cuồng một cách vô tình.
Một chiêu trảm kích của Thạch Phong, đối mặt với Duy Ngã Độc Cuồng phòng ngự giảm xuống 100%, trực tiếp bắn ra hơn một ngàn năm trăm điểm thương tổn.
Một kiếm này giống như tước đoạt đi tất cả sự tự tin của Duy Ngã Độc Cuồng, khiến Duy Ngã Độc Cuồng cảm thấy sợ hãi, Duy Ngã Độc Cuồng muốn giãy ra khỏi Thâm Uyên Thúc Phược, nhưng bất kể có nỗ lực thế nào, sợi xích lạnh như băng cũng không có một chút biến hóa.
Duy Ngã Độc Cuồng lần đầu cảm thấy bất lực như vậy, rõ ràng bên cạnh có hơn một ngàn thủ hạ, cũng có cao thủ bảo hộ, nhưng lại bị Thạch Phong coi như vô vật, tùy ý chém giết hắn, mà hắn ngay cả năng lực phản kháng cũng không có.
Thạch Phong giơ cao Thâm Uyên Giả, lập tức Thâm Uyên Giả được hồ quang màu xanh bao bọc hạ xuống người Duy Ngã Độc Cuồng, ba đạo lôi quang xuyên qua thân thể của Duy Ngã Độc Cuồng.
- 984, -1370, -1892.
Sau Phong Lôi Thiểm, Duy Ngã Độc Cuồng cũng nằm trên mặt đất.
Thạch Phong tiêu diệt Duy Ngã Độc Cuồng, từ đầu tới cuối chỉ hai kiếm, thời gian tiêu tốn lại không đến một giây, lực công kích kinh người này khiến tất cả người của Ám Tinh Công Hội kinh hãi.
Biểu hiện của Thạch Phong quá kinh người, đối mặt với hơn một ngàn tinh anh của Ám Tinh, vẫn có thể trảm sát hội trưởng Duy Ngã Độc Cuồng.
Minh Sát cũng sửng sốt, không ngờ Duy Ngã Độc Cuồng lại chết dứt khoát như vậy.
- Đều lên cho ta, tuyệt đối không thể để hắn chạy thoát.
Minh Sát cảm thấy khuất nhục chưa từng có, lớn tiếng hét to.
Thạch Phong nhìn chung quanh, ánh mắt lạnh như băng, khiến tất cả mọi người không khỏi dừng động tác, không dám nhìn vào hai mắt Thạch Phong, giống như vương giả quân lâm thiên hạ, bất kỳ ai cũng không dám tranh phong với hắn.
Đối mặt với Minh Sát hầm hầm nhìn mình, Thạch Phong vươn ngón trỏ chỉ về phía Minh Sát, lập tức lắc lắc ngón trỏ, nhẹ giọng cười.
Khiêu khích như vậy, Minh Sát đột nhiên giận dữ, rút kiếm xông tới.
Thạch Phong cũng nhẹ nhàng vung Thâm Uyên Giả, chậm rãi đi đến, giống như vương giả đối mặt với sự khiêu chiến của con kiến, thoải mái tự nhiên.
Hai kiếm va chạm, tia lửa văng khắp nơi.
Minh Sát lui liền mấy bước mới đứng vững, Thạch Phong lại không lui tới nửa bước, chênh lệch lực lượng giữa hai người là nhìn cái rõ ngay.
Thạch Phong không cho bất kỳ cơ hội nào, liên tục xông lên, vung chém.