Tuy Thạch Phong cứu tiểu đội bọn họ, nhưng điều kiện Đoàn trưởng Tử Vi đưa ra là không thể thay đổi, bởi vì việc này liên quan tới sự tồn vong của đoàn mạo hiểm.
- Ta hiểu, sự tồn vong của đoàn mạo hiểm mới là số một, Tử Vi Đoàn trưởng đưa ra điều kiện như vậy cũng là phán đoán sáng suốt.
Thạch Phong rất hiểu suy nghĩ của Thương Khung Chi Nhận, cười cười nói,
- Có điều ta có thể hỏi một chút không? Là chỉ cần người của Linh Dực chúng ta tới chỗ Đoàn trưởng của các ngươi cứu được người trước, Đoàn trưởng của các ngươi sẽ nguyện ý giao dịch cành chính cho chúng ta đúng không.
Phạm Mộc Nhiên nghe mà vẻ mặt ngỡ ngàng, không rõ vì sao Thạch Phong phải hỏi như vậy.
- Ta nghĩ chắc không sai.
Phạm Mộc Nhiên vẫn gật đầu, cảm thấy những gì Thạch Phong nói chắc là đúng.
- Cái này thì đơn giản.
Thạch Phong không khỏi cười cười,
- Không biết Phạm đội trưởng có thể ký kết khế ước giao dịch với Linh Dực chúng ta không?
- Đơn giản á?
Phạm Mộc Nhiên hoàn toàn không rõ Thạch Phong đang nghĩ gì, có điều vẫn lựa chọn ký kết khế ước với Thạch Phong, nói chung đây là Đoàn trưởng nói, nàng cũng không đại biểu cho gì cả.
Lập tức Phạm Mộc Nhiên ký kết khế ước giao dịch với Thạch Phong, đồng thời báo chuyện này cho Đoàn trưởng.
- Đã ký kết khế ước rồi, vậy chúng ta cũng đi thôi.
Thạch Phong nhìn khế ước đã được ký kết, rất hài lòng.
- Đi á? Đi đâu?
Phạm Mộc Nhiên nhìn Thạch Phong, tuy trong lòng cũng hiểu được một chút, nhưng vẫn không quá xác định, dẫu sao Linh Dực căn bản không thể tới trước được Thập Tam Vương Đình, so với mạo hiểm tiến vào hành lang gấp khúc khu nội bộ, còn không bằng an tâm tìm kiếm trứng của Giác Ưng Thú.
- Đương nhiên là tới chỗ Đoàn trưởng của các ngươi rồi.
Thạch Phong cười cười từ trong ba lô lấy ra Lôi Ưng Triệu Hoán Địch, trực tiếp kêu gọi ra Lôi Ưng, ngay tức khắc một con Lôi Ưng to lớn cánh dài hơn hai mươi mét xuất hiện trên vùng trời rừng rậm, phát ra tiếng gáy điếc tai, vang vọng toàn bộ Dung Hỏa Hạp Cốc.
Trong nháy mắt Lôi Ưng xuất hiện liền dẫn tới sự chú ý của người chơi xung quanh.
- Tọa kỵ phi hành.
- Tọa kỵ phi hành lợi hại quá, uy áp này tuyệt đối có thực lực của đại lĩnh chủ cấp 100.
- Quá đẹp! Lúc nào thì ta mới có thể có một con tọa kỵ phi hành như vậy.
Đối với sự xuất hiện đột nhiên của Lôi Ưng, thành viên của các thế lực lớn đều nhao nhao nghị luận, trong ánh mắt đầy vẻ hâm mộ.
Nếu không phải còi kêu gọi của người chơi đặt ở trong không gian ba lô là rất khó rơi ra, sợ rằng bọn họ đã đều sẽ đoạt con tọa kỵ phi hành này rồi.
- Đây là con Lôi Ưng trong lời đồn đó à?
Phạm Mộc Nhiên nhìn Lôi Ưng hạ xuống làm cuốn lên một trận cuồng phong, trong lòng kinh thán không thôi.
Tuy hiện tại thành viên của các thế lực lớn đều đang tìm kiếm trứng của tọa kỵ phi hành, đoàn mạo hiểm của Thương Khung Chi Nhận bọn họ cũng vậy, nhưng đối với tọa kỵ phi hành này là vẫn chưa có khái niệm gì, tối đa cũng chỉ là từng thấy trong video.
Hiện giờ tận mắt nhìn thấy Lôi Ưng cành dài hơn hai mươi mét, quả thực là còn đồ sộ hơn cả phi cơ cỡ nhỏ.
- Đi lên đi, quái vật trên đường quá nhiều, chúng ta bay qua sẽ nhanh hơn.
Thạch Phong nhảy đến lưng Lôi Ưng, nhìn Phạm Mộc Nhiên nói.
Tuy Toàn bộ Dung Hỏa Đại Hạp Cốc rất nguy hiểm, nhưng không cấm bay.
Chỉ là Lôi Ưng quá bắt mắt, rất dễ khiến người ta biết hướng đi của Hội trưởng Linh Dực này, cho nên trên đường đi hắn mới không kêu gọi, có điều hiện tại để có được cành chính của Sinh Mệnh Chi Thụ, chỉ có kêu gọi Lôi Ưng cấp tốc tới động quật của Dung Hỏa Di Tích, hơn nữa lúc này Dung Hỏa Đại Hạp Cốc đã bị phong tỏa, rất khó liên hệ được với ngoại giới, hắn cũng không cần lo lắng.
Đám người Phạm Mộc Nhiên nhìn Lôi Ưng soái khí uy võ, đều không khỏi kích động ngồi lên Lôi Ưng, lập tức hai cánh Lôi Ưng chấn động, trực tiếp bay lên trời cao mấy trăm mét, bay thẳng đến Dung Hỏa Di Tích.
Chỉ thấy rừng rậm và người chơi dưới đất cấp tốc lướt qua trước mắt bọn họ, tốc độ cực nhanh căn bản không phải là tọa kỵ trên lục địa có thể sánh bằng.
- Đội trưởng, tọa kỵ phi hành này quả thực quá lợi hại, nếu Thương Khung Chi Nhận chúng ta có thể có được mấy con, sau này tốc độ thăng cấp của chúng ta tuyệt đối có thể đề thăng rất nhiều, thậm chí là bỏ xa đoàn mạo hiểm khác.
Thích Khách cấp 101 ngồi bên cạnh Phạm Mộc Nhiên líu lưỡi nói.
- Đích xác, nếu có thể có tốc độ di chuyển như vậy, sau này tới bản đồ cấp 100 xa xôi chính là dễ dàng hơn rất nhiều, thời gian tiết kiệm được đủ cho chúng ta nghỉ ngơi khôi phục.
Phạm Mộc Nhiên nhìn quái vật cấp 100 trên lục địa hoàn toàn không nhìn thấy bọn họ, cuối cùng cũng hiểu được lợi ích của tọa kỵ phi hành là to lớn cỡ nào, còn có căn nguyên khiến Linh Dực trở nên cường đại.
Thời gian mà tọa kỵ phi hành tiết kiệm được chính là có thể giúp bọn họ một ngày tới bản đồ cấp 100 hai lần để thăng cấp thu hoạch tài nguyên, thời gian nhiều thêm gần gấp đôi, chẳng trách Linh Dực lại sớm có nhiều nghề nghiệp bậc ba như vậy.
Chỉ thấy lộ trình mà các nàng vốn phải tiêu tốn khoảng hai tiếng, lúc này Lôi Ưng chỉ mất hơn mười phút đã tới trước động quật Dung Hỏa Di Tích.
Thời gian hơn mười phút này, thậm chí khiến đám người Phạm Mộc Nhiên có một loại cảm giác giống như đang nằm mơ.
Phải biết rằng bọn họ chính là vất vả một đường chém giết đến cửa ra của Dung Hỏa Đại Hạp Cốc, nhưng hiện tại không trải qua bất kỳ chiến đấu gì, lại dễ dàng quay lại như vậy, thậm chí ngồi trên tọa kỵ phi hành, thể lực của bọn họ còn khôi phục một chút, giống như một đường liều chết chiến đấu lúc trước đều là một giấc mộng. . .