Muốn đạt tới uy lực bậc năm biến đổi về chất, chắc chỉ có nắm giữ kiếm thứ hai Thánh Phệ mới được.
Đương nhiên hiện tại hắn chật vật như vậy, nguyên nhân rất lớn vẫn là vì hắn sử dụng một kiếm Quang Ảnh này vẫn chưa đủ hoàn mỹ, không thể sử dụng tùy tâm như Thương Lam Thánh Giả, phát huy uy lực của chiến pháp ma lực đến cực hạn, bằng không cũng có thể phát huy ra uy thế bậc năm, cho dù vẫn sẽ bị thương, cũng chỉ là thương nhẹ, không đáng nhắc tới.
Có điều ở nghề nghiệp bậc ba chỉ là có thể sử dụng ra Quang Ảnh đã là cực hạn của hắn rồi, muốn phát huy ra hoàn mỹ, trên cơ bản là không thể.
Chiến pháp ma lực không như chiến kỹ, là vận dụng đối với kỹ xảo ma lực.
Chiến kỹ là tố chất thân thể càng tốt, vận dụng càng thoải mái, mà chiến pháp ma lực thì ngược lại, theo cấp bậc không ngừng đề thăng, ma lực có thể khống chế càng lúc càng nhiều, độ khó sử dụng cũng lại càng lớn.
Lúc trước chỉ dùng Quang Ảnh một lần, đã tiêu hao hơn nửa tinh thần lực của hắn, hiện tại lại muốn dùng một lần nữa sợ rằng là không thể, càng đừng nói sử dụng hoàn mỹ hoặc là dùng ra Thánh Phệ.
- Chư Thiên đoàn trưởng, ngươi đã ra chiêu xong rồi, như vậy tiếp theo cũng nên tới phiên ta
Thạch Phong hít sâu một hơi, ánh mắt lập tức nhìn về phía Chư Thiên Loạn Thế đang sững sờ cách đó không xa, chậm rãi nói.
Lúc này tuy thanh âm của Thạch Phong không lớn, hơn nữa đã lâm vào trạng thái trọng thương, chiến lực giảm xuống trên diện rộng thì không nói, ngay cả hoạt động thân thể cũng rất gian nan, nhưng tất cả mọi người của Tiếu Binh Tí Hộ Sở ai nấy lại cảm thấy da đầu ngứa ran, trong lòng sợ hãi chưa từng có.
Thậm chí Chư Thiên Loạn Thế nhìn Thạch Phong chậm rãi bước ra một bước, theo bản năng không khỏi lui lại một bước.
Bởi vì quá cường đại!
Đón đỡ Ma Vương Chi Thủ bậc năm cũng không chết, rất khó tưởng tượng còn có thứ gì có thể đối kháng với Thạch Phong, tuy Chư Thiên Loạn Thế cũng hiểu rằng, Thạch Phong lúc này vì đối kháng Ma Vương Chi Thủ, đã đến lúc dầu hết đèn tắt, chỉ cần bổ thêm một kích, là có thể tiêu diệt Thạch Phong.
Nhưng hắn. . . Không dám, thật sự không dám đi thử.
Bởi vì không ai có thể bảo đảm Thạch Phong có còn át chủ bài và thủ đoạn khác chưa sử dụng hay không, nếu người chơi ác ma bọn họ chết một lần, cái giá phải trả là lớn hơn người chơi bình thường rất nhiều, nhất là tử tước có ác ma tử tước như hắn.
Mà mọi người ở đây nhìn Thạch Phong cũng không nhịn được hít một hơi lạnh.
- Thế mà vẫn có thể tái chiến à?
Quân Nhã nhìn Thạch Phong tức không ngừng giảm xuống, nhưng vẫn mang tới cho người ta cảm giác còn cường đại hơn, trong lòng rung động không sao diễn tả được.
Chư Thiên Loạn Thế đã ác ma hóa, cho dù là nàng cũng nắm chắc kích sát được Thạch Phong.
Chỉ là đối mặt với Thạch Phong từng bước tiến về phía Chư Thiên Loạn Thế, nàng không ngờ có một loại cảm giác không thể sánh bằng, chỉ muốn trốn. . .
- Hắc Viêm xem như ngươi lợi hại! Có điều ngươi đừng tưởng rằng Tiếu Binh Tí Hộ Sở chúng ta sẽ dừng ở đây, không bao lâu nữa, nơi ẩn núp số một vẫn sẽ thành vật trong lòng bàn tay của chúng ta.
Chư Thiên Loạn Thế nhìn Thạch Phong đi tới, không nhịn được nói.
Một tấm quyển trục ma pháp màu bạc cổ xưa, trực tiếp không nói hai lời mở ra, ngay tức khắc không gian xuất hiện một kẽ nứt, trong kẽ nứt không phải là hư không vô tận, mà là một mảng rừng rậm bốc cháy, lờ mờ có thể nhìn thấy một tòa thành thị bị hắc ám bao phủ trong rừng rậm.
- Quyển trục phá giới à?
Thạch Phong nhìn đường rạn không gian, hơi kinh ngạc.
Không ngờ Chư Thiên Loạn Thế còn có vật phẩm quý giá như vậy.
Quyển trục phá giới có thể nói là quyển trục ma pháp cổ đại siêu hi hữu hiếm có trong Thần Vực, chỉ cần tỏa định tọa độ trước, là có thể trực tiếp qua lại Vị Diện Thế Giới và Thần Vực Đại Lục, cho dù là không gian bị đóng băng cũng không thể ngăn cản, bởi vì đây là đạo cụ quý giá cho dù đối mặt với quái vật bậc năm cũng có thể bình yên thoát đi.
Ở trên thị trường để có thể có được một tấm, thậm chí không tiếc bỏ ra giá trên trời năm ngàn kim tệ, nhưng cho dù là vậy, vẫn không có người chơi nào nguyện ý bán ra.
- Hắc Viêm, ngươi chờ đó, lần sau khi gặp lại, chính là lúc nơi ẩn núp số một các ngươi bị tiêu diệt.
Chư Thiên Loạn Thế liếc Thạch Phong một cái, cười khẽ trực tiếp chui vào trong đường rạn không gian, biến mất khỏi Hắc Ám Động Quật.
Mà theo Chư Thiên Loạn Thế đào tẩu, người của nơi ẩn núp Cực Quang và đám người Thanh Sương cũng đều đờ đẫn.
Không ngờ chiến thần vô địch của Tiếu Binh Tí Hộ Sở chỉ bỏ lại một câu hăm dọa, không ngờ không chiến mà chạy!
Hơn nữa còn chạy dứt khoát lưu loát như vậy.
Phải biết rằng Chư Thiên Loạn Thế ở trong Hắc Ám Động Quật chính là nổi tiếng dũng mãnh, chỉ cần có một chút cơ hội, tuyệt đối sẽ tử chiến tới cùng, hiện tại lại. . .
- Người đó đúng là Chư Thiên Loạn Thế sao?
- Cũng đúng, nếu đổi thành ta, ta cũng không dám, ngay cả Ma Vương Chi Thủ cũng không làm gì được Hắc Viêm hội trưởng, huống chi là chúng ta chỉ có bậc ba.
- Hắc Viêm hội trưởng này quả thực quá lợi hại! Nếu trong công hội có hội trưởng như vậy, thực sự là không thể không phát triển.
- Không biết Linh Dực của nơi ẩn núp số một còn nhận người không, nếu có nhận thì ta nhất định phải tới báo danh.
...
Đối với điều này toàn bộ nơi ẩn núp Cực Quang cũng biến thành một trận xôn xao, ai nấy nhìn Chư Thiên Loạn Thế thoát đi mà nhao nhao nghị luận, đồng thời cũng vô cùng sùng bái Thạch Phong, thậm chí một số người chơi đã phát triển ở nơi ẩn núp Cực Quang rất lâu cũng không nhịn được muốn tới nơi ẩn núp số một phát triển, xem có thể gia nhập công hội Linh Dực này không.