Nếu những công hội lớn này toàn bộ liên hợp lại, cho dù là Lục cường công hội của Bạch Hà Thành muốn liên thủ, cũng vẫn không phải là đối thủ.
Trước mắt có nhiều công hội như vậy liên hợp lại với nhau, Linh Dực Công Hội làm sao dám đối nghịch?
Nghĩ đến đây, nữ Kỵ Sĩ Ban Cưu cảm thấy lo lắng.
- Ban Cưu, chuyện này là vì ta cân nhắc không chu toàn, chờ một lát nữa ta sẽ cầm chân bọn họ, ngươi thừa cơ chạy ra, chỉ cần ra khỏi đại sảnh truyền tống, những công hội này sẽ không làm gì được.
Cuồng Chiến Sĩ Kiếm Ảnh nhỏ giọng nói.
- Không, cùng lắm thì chúng ta cùng chết, không phải là rơi trang bị à, ta cũng không phải chưa từng trải qua.
Nữ Kỵ Sĩ Ban Cưu lắc đầu, tay nắm trường đao siết chặt hơn mấy phần.
- Dũng khí có thừ, đáng tiếc các ngươi đến không đúng lúc, các huynh đệ lên, cho những người này thấy sự nhiệt tình của chúng ta.
Nam Thích Khách đó vẫy vẫy tay, khóe miệng nhếch lên một độ cong châm biếm.
Nhưng ba gã người chơi thị dân nhất đẳng chưa đi đến trước mặt Kiếm Ảnh và Ban Cưu, một đạo hắc ảnh đã làm sao ra, cản ba người lại.
Người này chính là Thạch Phong mặc áo choàng màu đen.
- Toàn dân giai địch?
- Ám Tinh dám nói mạnh miệng như vậy, không sợ bị cắt đầu lưỡi à?
- Thực sự coi Bạch Hà Thành là do Ám Tinh lấy thúng úp voi sao?
Sự xuất hiện của Thạch Phong khiến thành viên của các công hội lớn đang chặn cửa không khỏi sửng sốt.
Thiên hạ còn có người ngu như vậy à.
- Tiểu tử ngươi cũng mới tới à.
- Ở trong Bạch Hà Thành chúng ta chính là trời, cho dù là Linh Dực như mặt trời ban trưa cũng phải quỳ xuống đất.
- Thấy ngươi cũng là mới tới, ta cho ngươi một lời khuyên, hiện tại gia nhập chúng ta, việc gì phải tới loại công hội không có tiền đồ như Linh Dực gì?
- Đương nhiên, nếu ngươi không muốn gia nhập cũng được, chỉ cần thanh toán 5 ngân tệ, chúng ta sẽ cho ngươi đi.
Thành viên của các công hội không khỏi cười nói.
- Chẳng lẽ, các công hội lớn các ngươi cũng chỉ có chút tiền đồ này thôi à, không dám đi gây sự với Linh Dực Công Hội, chặn ở đại sảnh truyền tống đối phó người chơi muốn gia nhập, nói ra những lời này mà không sợ bị chê cười sao?
Thạch Phong cũng không để ý đến sự cười đùa và châm chọc của những người này.
- Tiểu tử, sao, ngươi muốn đối nghịch với chúng ta à?
Tên nam Thích Khách của cười lạnh nói.
Ngay khi nam Thích Khách này vừa nói xong, công hội khác cũng phái ra mấy thị dân nhất đẳng đi tới.
Những người này là thị dân nhất đẳng, chỉ cần không tạo thành thương tổn cho người chơi không có uy tín, cho dù phát sinh một số ma sát cũng sẽ không sao, đến lúc đó dẫn toàn bộ ra khỏi Bạch Hà Thành, muốn giết muốn chém không phải là mặc bọn họ ư.
Nếu dám phản kháng thì càng tốt, chỉ cần dám, bọn họ có thể hoàn thủ, lập tức kích sát.
Chẳng khác nào là nói, bất kể phản kháng hay là không phản kháng đều không có kết quả tốt.
Lúc này Kiếm Ảnh nhỏ giọng nói với Thạch Phong:
- Vị huynh đệ này, đa tạ ngươi đã đứng ra, một lúc nữa ta xông lên, ngươi thừa cơ đào tẩu, chỉ cần ra ra khỏi đại sảnh truyền tống, cho dù bọn họ muốn bắt người cũng sẽ trở nên khó khăn, còn trốn vào khu thành thị cao cấp thì cho dù bọn họ muốn phát sinh va chạm cũng không thể.
Khu vực trong thành thị vẫn tồn tại khác biệt, loại như khu bình thường, vệ binh sẽ không quản va chạm giữa người chơi, nhưng tiến vào khu cao cấp hoặc là khu mậu dịch thì lại rất khác, ngoài ra tiến vào cửa hàng nhà ăn trong thành thị cũng vậy, cho dù là thị dân nhất đẳng cũng sẽ bị đuổi ra, thậm chí là bị bắt giam.
Thạch Phong cười cười không nghe theo ý kiến của Kiếm Ảnh, ngược lại bước về phía nam Thích Khách của Ám Tinh Công Hội đó.
- Người này làm sao vậy.
Nữ Kỵ Sĩ Ban Cưu vốn đang có chút hảo cảm với Thạch Phong gặp chuyện bất bình ra tay giúp đỡ, nhưng nhìn thấy Thạch Phong không ngờ không thèm để ý tới Kiếm Ảnh, không khỏi kém đi mấy phần.
- Ban Cưu
Kiếm Ảnh nhìn về phía Ban Cưu, trầm giọng nói.
- Hừ, không nghe lời khuyên của người tốt thì sẽ phải chịu thiệt, chờ lát nữa xem hắn làm thế nào.
Ban Cưu nhìn bóng lưng đơn bạc của Thạch Phong, hừ khẽ một tiếng.
Có điều Kiếm Ảnh lại im lặng không lên tiếng, lẳng lặng nhìn Thạch Phong, bởi vì hắn lờ mờ cảm thấy Thạch Phong không đơn giản, tuy dùng áo choàng đen che đi dung mạo, cấp bậc, tên, nhưng sự trầm ổn của cao thủ lại không phải là có thể ẩn tàng, hơn nữa nhìn bộ dạng thấy biến mà không sợ hãi của Thạch Phong, trong lòng lại càng nhận định Thạch Phong là một cao thủ thâm tàng bất lậu, cho nên hắn mới ngăn hành động của Ban Cưu lại.
Có điều đánh giá cao thì đánh giá cao, nơi này là Bạch Hà Thành, tuyệt đối không thể động thủ, cho dù cao thủ cũng không ngoại lệ.
- Ừm, đúng là không muốn sống nữa rồi, vậy để chúng ta chơi với ngươi một chút.
Sáu gã người chơi là thị dân nhất đẳng bao vây Thạch Phong, hiển nhiên là muốn bắt lấy Thạch Phong, chuẩn bị kéo Thạch Phong đi.
- Ơ, có chuyện gì thế?
Một người trong đó kinh ngạc nói.
Bọn họ có sáu người, nhưng bất kể bọn họ dùng sức thế nào, Thạch Phong vẫn không nhúc nhích, không có một chút phản ứng gì.
Mấy người các ngươi làm gì vậy, không phải là đối phó một người mới tới à, sao vẫn không tống đi được?
Nam Thích Khách Tửu Hậu Điên Cuồng nhíu mày nói.
Hắn được Duy Ngã Độc Cuồng an bài tới đây để đối phó với những người chơi ngoại thành muốn tiến vào Linh Dựcnày.
Bởi vì Linh Dực Công Hội càng lúc càng nổi danh, trên diễn đàn chính thức đã có không ít người đều nói muốn tới Bạch Hà Thành gia nhập Linh Dực Công Hội.
Hành động này khiến các công hội lớn của Bạch Hà Thành đều không thể ngồi yên được nữa, nhất là Ám Tinh và Hùng Bá Thiên Hạ.