Linh Dực Công Hội hiện tại đã đủ phiền, nếu để cao thủ ngoài Bạch Hà Thành tiến vào Linh Dực Công Hội, như vậy Linh Dực Công Hội càng là không thể cản, cho nên rất nhiều công hội đều liên hợp lại, phái ra một số thành viên có uy tín cao tới chặn đường.
Nhiều công hội như vậy liên hợp cùng một chỗ, cho dù chiến lực của Linh Dực cường đại, khẳng định cũng không dám lực địch.
Không chỉ có thể giảm bớt thành viên tương lai của Linh Dực, còn có thể hạ chút uy phong của Linh Dực, chính là nhất cử lưỡng tiện.
Có điều trả lời nam Thích Khách Tửu Hậu Điên Cuồng này lại là một đạo kiếm quang.
Liệt Địa Trảm cấp 9.
Những người này chỉ là cấp mười sáu, điểm sinh mệnh khoảng hai ngàn, căn bản không chịu nổi một kiếm này, dưới một kiếm sáu người toàn bộ đều ngã xuống đất không dậy nổi, chết tới không thể chết thêm được nữa.
- Ngươi... Không ngờ ngươi lại dám động thủ!
Tửu Hậu Điên Cuồng nhìn Thạch Phong với vẻ không thể tin được, có thế nào cũng không nghĩ ra được vì sao Thạch Phong lại dám động thủ, nơi này chính là Bạch Hà Thành, bọn họ lại có nhiều người như vậy, Thạch Phong không phải nên quỳ xuống xin tha, mặc cho bọn hắn giày xéo sao?
Ban Cưu ở phía sau Thạch Phong há to miệng, nhìn Thạch Phong chằm chằm, không khỏi nói nhỏ:
- Hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Lúc này sắc mặt Kiếm Ảnh cũng trở nên ngưng trọng.
Đối với việc Phong xuất thủ, bọn họ không khiếp sợ, nhưng một kiếm tiêu diệt sáu người chơi tinh anh của công hội, lực công kích này căn bản chính là cấp BOSS.
Sau khi Thạch Phong tiêu diệt sáu người chơi, quay đầu nhìn về phía Tửu Hậu Điên Cuồng, mỉm cười nói:
- Ta động thủ thì ssao?
Thạch Phong là tử tước của Bạch Hà Thành, đại quý tộc hàng thật giá thật, dám chơi thủ đoạn nát bét này ở trước mặt hắn, quả thực chính là ngựa không biết mặt dài, trâu không biết sừng cong.
Thị dân nhất đẳng chỉ là cách gọi dễ nghe một chút, kỳ thật vẫn là dân thường.
Một dân thường dám động tay động chân với đại quý tộc, hoàn toàn là không biết chữ chết viết như thế nào.
- Ngươi... Tiểu tử ngươi tự tìm chết
- Dám giết người ở Bạch Hà Thành chúng ta, trong toàn bộ Bạch Hà Thành không ai có thể bảo vệ được ngươi, cho dù Hắc Viêm ở đây cũng vậy.
- Các huynh đệ lên, tiêu diệt hắn.
Tửu Hậu Điên Cuồng chỉ bị Thạch Phong nhìn một cái, lập tức cảm thấy cả người lạnh toát, giống như Thạch Phong trước mắt chính là một cự nhân che trời, một cước là có thể giẫm chết hắn, thân thể hắn không kìm được mà lùi ra sau một bước, nhưng nghĩ đến phía sau có nhiều bang thủ, trong lòng mới có thêm mấy phần dũng khí, chỉ vào Thạch Phong trâng tráo quát.
Lập tức mấy chục thành viên Ám Tinh chuẩn bị giết tới Thạch Phong, xa xa cũng có hơn mười công kích hệ ma pháp bắt đầu ngâm xướng ma pháp.
Nhưng rất nhanh bọn họ liền phát hiện, bọn họ không ngờ không thể sử dụng kỹ năng.
Ngay sau đó Thạch Phong vung Thâm Uyên Giả, ba đạo lôi quang màu xanh lướt qua mọi người, trên đầu những người này bắn ra từng mảng hơn một ngàn thương tổn, liên tục xuất hiện ba lần, dưới lôi quang không có một người còn sống.
Lúc này cho dù là kẻ ngốc cũng nhìn ra, Thạch Phong tuyệt đối không phải một nhân vật đơn giản.
Thành viên của các công hội lớn tới đây vốn đang muốn cười nhạo Thạch Phong, hiện tại lại không cười nổi.
Dưới một kiếm giết sáu người trước, sau đó một kiếm giết mấy chục người, chấn nhiếp tất cả mọi người không dám động đậy, rất sợ động đây một chút thì người tiếp theo phải chết chính là mình.
Chỉ lẳng lặng chờ vệ binh tới, người chơi quái vật như Thạch Phong, cũng chỉ có vệ binh mới có thể thu thập.
- Ngươi... Rốt cuộc là... Ai?
Tửu Hậu Điên Cuồng liên tục lui về phía sau, nói chuyện cũng run rẩy.
Quá mạnh!
Đây vẫn là lần đầu hắn cảm nhận được loại uy thế không nhìn thấy này.
Tuy bên cạnh không có gì, nhưng thân thể lại nặng như đổ chì, hô hấp cũng trở nên trầm trọng.
- Lúc trước ngươi nói cho dù Hắc Viêm ở đây cũng vô dụng, như vậy hiện tại ta đang đứng ở chỗ này, không biết ngươi có thể làm gì?
Thạch Phong trực tiếp cởi áo choàng đen, lại nhìn về phía Tửu Hậu Điên Cuồng, từng bước chậm rãi đi tới.
Thạch Phong không có áo choàng ẩn tàng, dung mạo của Hắc Viêm lộ ra trước mặt mọi người.
Sau khi dung mạo của Hắc Viêm lộ ra, chỉ cần là người chơi của Bạch Hà Thành, vốn không có một ai là không nhận ra.
- Hội trưởng Linh Dực Hắc Viêm.
- Sao lại là hắn?
- Chẳng trách lại mạnh như vậy.
Thành viên của Các công hội lớn đều không khỏi trở nên khẩn trương.
Nếu chỉ là một cao thủ ngoại thành, bọn họ cùng lắm là kinh thán một chút, nhưng muốn lật trời ở Bạch Hà Thành là không có khả năng, nhưng Hắc Viêm thì khác, không chỉ thực lực mạnh đến đáng sợ, phía sau còn có một công hội.
- Ngươi...
Tửu Hậu Điên Cuồng nhìn Thạch Phong từng bước chậm rãi đi tới, mắt thiếu chút nữa thì lồi ra, cả nửa ngày cũng không nói ra được một câu.
Hắn chỉ là nhận sai khiến của hội trưởng Duy Ngã Độc Cuồng tới đây dọn dẹp dọn dẹp người chơi tán nhân, có thế nào cũng không ngờ được lại gặp phải Hắc Viêm không ai không biết không ai không hiểu của Bạch Hà Thành.
Trước đó không lâu mới ở trong quân tiêu diệt hội trưởng Ám Tinh Duy Ngã Độc Cuồng, hiện tại bên cạnh hắn chỉ có mấy trăm người, trên kỹ thuật chiến đấu cũng không bằng Duy Ngã Độc Cuồng, bảo hắn làm sao mà sống được?
- Hội trưởng, lần này ngươi hại ta đến khổ rồi.
Trong lòng Tửu Hậu Điên Cuồng cười khổ.
Về phần muốn đào tẩu từ trong tay Thạch Phong, tuy Tửu Hậu Điên Cuồng kiêu ngạo nhưng không ngu xuẩn, một kiếm lúc trước của Thạch Phong vốn có thể lấy mạng hắn, nhưng lại không làm.
Đây là vì sao?
Không phải là đang nói, muốn lấy tính mạng của hắn là dễ lấy đồ trong túi, tùy thời có thể làm được à.