Loại không gian thần bí này không thể phân tích, không ít người đều cho rằng đây là một bug hệ thống của Thần Vực mới dẫn tới.
Mà mỗi một người chơi tiến vào không gian thần bí này, đều sẽ tiến vào một thế giới vô cùng đặc thù, không ai biết đây là một thế giới gì, ở thế giới này cũng không khái niệm thời gian, giống như là nằm mơ vậy.
Nếu có thì chỉ có một.
Giết chóc!
Bị đuổi giết vô tận.
Hoặc là đuổi giết người khác.
Lại hoặc là chiến trường vô tận!
Giống như vô số mảnh vỡ của ký ức trong Thần Vực đan vào nhau trong thế giới đặc thù này.
Cho dù là người chơi bị kích sát cũng không thể tử vong chân chính, ở thế giới này, cảm giác đau của người chơi sẽ không bị cắt giảm, chỉ từ sau khi chết ở một mộng cảnh sẽ tiến vào một mộng cảnh khác, không ngừng tuần hoàn lặp đi lặp lại.
Thậm chí nghe đồn thời gian ở đó sẽ là hoàn toàn mơ hồ.
Giống như một câu lưu truyền trong thế gian, một khi mộng tỉnh, trên đời đã là ngàn năm.
Ở thế giới đặc thù này vừa hay ngược lại.
Thời gian này đều chỉ là người chơi tự mình cảm nhận, không phải thời gian chân thực, mà thời gian của người chơi bị nhốt ở bên trong sẽ khác nhau, thời gian bản thân cảm nhận được sẽ từ một năm đến năm sáu năm, nhưng ở ngoại giới chỉ mới mấy tiếng hoặc là mấy ngày.
Mà thời gian là thứ đáng sợ nhất trên thế giới này, bởi vì thời gian có thể xóa bỏ bằng tất cả, càng đừng nói là con người
Bị nhốt ở ngay trong rồi đi ra, đối với Bạch Khinh Tuyết và Thủy Sắc Sắc Vi mà nói, sợ rằng đã qua thời gian rất dài, dài tới ký ức sẽ có một chút mơ hồ, phát sinh các loại thay đổi, có thể nói là chuyện rất bình thường.
Trước mắt chỉ là không biết Bạch Khinh Tuyết và Thủy Sắc Sắc Vi rốt cuộc đã ở trong đó bao nhiêu năm.
Căn cứ vào kinh nghiệm đời trước thống kê ra, thời gian ở thế giới đặc thù đó càng dài, ảnh hưởng lại càng lớn. . .
..
Phòng họp ở tầng đỉnh của Linh Dực Trú Địa
Trong phòng họp to bằng nửa sân bóng lúc này đã ngồi đầy cao tầng và người dẫn đội hạch tâm của Linh Dực, trong những người này yếu nhất cũng là nghề nghiệp bậc ba cấ 116, mạnh nhất phải kể tới hai người Tử Yên Lưu Vân và Hỏa Vũ, đều đạt tới cấ 121, chỉ với so sánh với cấp 125 của Thạch Phong thì vẫn có một chút chênh lệch.
Trong đó Hỏa Vũ đã thay một thân bì giáp màu đỏ sậm, ma văn khắc trên bì giáp rõ ràng đã tự thành một thể, hơn nữa còn tỏa ra hiệu quả vầng sáng cấp Sử Thi, trên đầu thắt dây tơ rực rỡ giống như tinh không, tạo cho người ta một loại cảm giác sắc bén không sao diễn tả được, giống như nữ hoàng trong trời đêm, khiến người ta không nhịn được mà say mê.
- Xem ra Hỏa Vũ ở trong mê cung thời không cũng có thu hoạch tương đối.
Thạch Phong nhìn bên hông Hỏa Vũ đeo một thanh chủy thủ phong cách cổ xưa, hơi kinh thán.
Chủy thủ lờ mờ tỏa ra một cỗ lệ khí không sao diễn tả được, thậm chí khiến ma lực chung quanh biến thành có chút cuồng bạo, nếu chủy thủ ra khỏi vỏ, không dám tưởng tượng sẽ tạo thành dạng ảnh hưởng gì.
Những tàn phiến vật phẩm cấp Truyền Thuyết đó chẳng qua cũng thế mà thôi.
Có điều khi ánh mắt của Thạch Phong quét qua Bạch Khinh Tuyết và Thủy Sắc Sắc Vi ngồi hai bên bàn hội nghị, cả người đều ngây ra một lúc.
- Sao có thể?
Thạch Phong thiếu chút nữa thì nói không ra lời.
Sau khi hắn nghe Lương Tĩnh nói, đã có chuẩn bị tâm lý tương đối, thậm chí đã coi Bạch Khinh Tuyết và Thủy Sắc Sắc Vi như người xa lạ..
Nhưng hiện tại chính mắt thấy hai người, vẫn vượt ngoài dự đoán của hắn.
Thủy Sắc Sắc Vi và Bạch Khinh Tuyết lúc này bất kể là vũ khí trang bị, hay là cấp bậc đều giống như khi truyền tống từ tây đại lục trở vè, vẫn chỉ là cấp 117, nhưng hai người lại mang tới cho người ta cảm giác khác biệt nghiêng trời lệch đất
Biểu hiện của Bạch Khinh Tuyết trước kia khá là cao ngạo, nhưng không phả loại bất tận nhân ý, cũng giống như tên, là một đóa tuyết liên trên núi băng Thủy Sắc Sắc Vi lại là một nữ tử cởi mở có chủ kiến trong ánh mắt lộ ra cơ trí và dã tâm.
Hai người hiện tại căn bản đã không thể gọi là người.
Cảm giác trên người bọn họ không hề có sinh khí, giống như thực vật vô hỉ vô bi, mặc dù đang ở đó trao đổi với người khác trong lời nói lại không hề có dao động cảm xúc
Ở trên người hai người có thể cảm nhận được chỉ có tĩnh mịch, có điều loại cảm giác tĩnh mịch này hơi khác.
Bạch Khinh Tuyết tĩnh mịch giống như xương trắng trên chiến trường, Thủy Sắc Sắc Vi thì tĩnh mịch giống như ánh lửa trong bóng tối, tử vong và hy vọng cùng tồn tại. . .
Mà biến hóa của Bạch Khinh Tuyết và Thủy Sắc Sắc Vi người trong phòng họp đều có thể cảm nhận được, nếu không phải Bạch Khinh Tuyết và Thủy Sắc Sắc Vi vẫn giữ lại ký ức liên quan, mọi người thậm chí đều có một loại xung động muốn rời khỏi hiện trường
- Hội trưởng, có phải hai vị phó hội trưởng đã xảy ra chuyện gì không?
U Lan nhìn Thạch Phong ngồi xuống, cũng nhỏ giọng truyền âm hỏi Thạch Phong
Loại biến hóa này đối với người không quen thuộc thì cũng thôi, nhưng đối với người đã quen thuộc với Bạch Khinh Tuyết và Thủy Sắc Sắc Vi mà nói, quả thực này quá đáng sợ, thậm chí là khiến người ta sởn gai ốc
- Hiện tại xem ra, chắc là bọn họ có một chút vấn đề rồi.
Thạch Phong cũng không giấu diếm, dẫu sao loại chuyện này là người thì đều có thể nhìn ra.
Khi người của Linh Dực nhỏ giọng nghị luận về biến hóa của Bạch Khinh Tuyết và Thủy Sắc Sắc Vi, Thạch Phong cũng hướng ánh mắt tới trên người bọn họ.
- Hai người các ngươi rốt cuộc đã sinh hoạt ở thế giới đó bao lâu?
Thạch Phong nhỏ giọng truyền âm cho hai người, hỏi.