Lời nói của Thạch Phong giống như là một giọt nước rơi vào trong biến lặng, tuy không thể dẫn tới trên biển lặng nổi lên nhấp nhô gì, nhưng gợn sóng mà giọt nước khuếch tán ra lại vang vọng trên mặt nước.
Chỉ thấy trong nháy mắt Thạch Phong nhỏ giọng hỏi xong, bất kể là Bạch Khinh Tuyết hay là Thủy Sắc Sắc Vi, trong ánh mắt không hề có không một gợn sóng của hai người đều lóe lên một tia dị sắc.
Cỗ dị sắc này không phải kích động hoặc là hưng phấn, cũng không phải tâm tình tìm được người lý giải,
Chỉ thấy trong nháy mắt Thạch Phong nhỏ giọng hỏi xong, bất kể là Bạch Khinh Tuyết, hay là Thủy Sắc Sắc Vi, trong ánh mắt không một gợn sóng của hai người đều lóe lên một tia dị sắc.
Cỗ dị sắc này không phải là là kích động hoặc là hưng phấn, cũng không phải tâm tình tìm được người thấu hiểu.
Chỉ đơn thuần là có một tia kinh ngạc
Cảm thấy kỳ quái vì sao Thạch Phong lại sẽ biết chuyện này mà thôi.
Rất nhanh cỗ dị sắc này đã biến mất trong mắt hai người, khôi phục lại đen xì và tĩnh mịch trước kia
Thủy Sắc Sắc Vi và Bạch Khinh Tuyết chỉ nhìn nhau một cái, Thủy Sắc Sắc Vi quay đầu nhìn về phía Thạch Phong, trên khuôn mặt tuyệt mỹ hiện ra một nụ cười.
- Quả nhiên chuyện gì cũng không thể giấu được hội trưởng, hai người chúng ta cụ thể đã sinh hoạt ở thế giới đó bao lâu thì không rõ
- Có điều dựa theo suy tính của chúng ta, chắc là tám mươi năm.
..
- Tám mươi năm?
Thạch Phong không khỏi hít một hơi lạnh, thậm chí đại não cũng có chút tê dại
Hắn đã nghĩ tới Thủy Sắc Sắc Vi và Bạch Khinh Tuyết chắc đã sinh hoạt ở thế giới đặc thù đó trong thời gian khá dài, mười năm, hai mươi năm cũng không phải không có khả năng.
Nhưng tám mươi năm. . .
Rất nhiều người cũng chỉ sống được tám mươi năm, mà trong tám mươi năm này Thủy Sắc Sắc Vi và Bạch Khinh Tuyết lại không ngừng vượt qua trong chiến đấu chém giết, chỉ là nghĩ một chút thôi này cũng khiến người ta sởn gai ốc rồi
Đơn độc một mình vượt qua tám mươi năm, sự cô độc trong đó đã không thể tưởng tượng, người bình thường sợ rằng đều sẽ điên mất.
Nhưng lời nói của Thủy Sắc Sắc Vi lại rất bình thản, giống như đang kể chuyện của người khác, không hề liên quan gì tới cùng.
- Tám mươi năm...
Thạch Phong lẳng lặng nhìn Thủy Sắc Sắc Vi và Bạch Khinh Tuyết, trong ánh mắt đầy phức tạp,
- Chẳng trách ta nhìn các ngươi lại cảm thấy giống như nhìn quái vật.
Vừa nhìn thấy Thủy Sắc Sắc Vi và Bạch Khinh Tuyết, hắn cảm thấy hai người đã không thuộc về con người.
Hiện tại nghe Thủy Sắc Sắc Vi nói vậy, hắn đã hoàn toàn hiểu rõ.
Tám mươi năm như một ngày điên cuồng chém giết và chiến đấu, kinh nghiệm chiến đấu này nói là số một thế giới cũng không quá, so với kinh nghiệm chiến đấu ở Thần Vực mười năm của hắn, căn bản là không đáng nhắc tới, càng đừng nói hai người còn là thiên tài.
Hắn Hiện giờ,chỉ luận trình độ chiến đấu so sánh với Thủy Sắc Sắc Vi và Bạch Khinh Tuyết, có lẽ đã giống như trẻ con.
Một đứa trẻ muốn nhìn thấu tâm tư và trình độ của người lớn, căn bản chính là chuyện cười, càng đừng nói hai người còn là tông sư chiến đấu trong người lớn.
Điều này khiến Thạch Phong cũng không biết nên cao hứng, hay là nên bất đắc dĩ. . .
- Hội trưởng, Mộ Tâm của Sương Thiên Chi Kiếm vừa liên hệ tới
Ngay khi Thạch Phong đang sững sờ, Lương Tĩnh ở bên cạnh đột nhiên mở miệng nói,
- Mộ Tâm nói hôm nay bảo cho Linh Dực chúng ta tới đế đô của Hỏa Long Đế Quốc để tập hợp, nhân số tối đa chỉ cho phép dẫn theo hai mươi người.
- Xem ra bọn họ cuối cùng muốn bắt đầu hành động rồi Thạch Phong cũng không quá bất ngờ, bởi vì lúc trước Đoạn Hàn Sơn đã từng nói Sương Thiên Chi Kiếm rất nhanh sẽ bắt đầu hành động,
- Bọn họ có cho ngươi kế hoạch cho ngươi không?
- Có
Lương Tĩnh gật đầu, sắc mặt hơi có chút âm trầm nói,
- Hội trưởng, chúng ta thật sự phải tham gia lần hành động này của Sương Thiên Chi Kiếm à?
- Nếu có thể ta cũng không muốn, nhưng cái giá Thiên Chi Kiếm đưa ra khiến người ta thật sự rất khó cự tuyệt
Thạch Phong cười khổ nói.
Ba danh ngạch bảo lưu của khu thượng tầng, đây không phải là mỹ sự mỗi ngày đều có thể gặp được, cho dù thế lực siêu cấp gặp được sợ rằng cũng sẽ liều mạng.
Càng đừng nói danh ngạch khu thượng tầng lần này còn có một tác dụng lớn khác.
Bạch Khinh Tuyết và Thủy Sắc Sắc Vi nhìn thì đạt được kinh nghiệm chiến đấu tám mươi năm trong thế giới đặc thù đó khiến hai người có trình độ chiến đấu không phải thuộc về con người, nhưng cũng có tệ đoan rất lớn. Ngoài mặt nhìn thì hai người đã sinh hoạt tám mươi năm ở thế giới đặc thù, nhưng tình huống chân thực thì mới chỉ qua mấy ngày ở ngoại giới mà thôi, không phải là kinh lịch chân thực.
Trong nháy mắt bọn họ rời khỏi thế giới đặc thù đó, đại não của bọn họ giống như một hơi ghi lại ký ức của tám mươi năm, một phát toàn bộ đều ùa vào chỗ sâu nhất trong đại não, điều này bất kể là đối với đại não hay là đối với thân thể đều mang tới gánh nặng vượt xa tưởng tượng
Đời trước những người chơi sinh hoạt hai ba năm sau khi trở về, chính là từ từ sẽ xuất hiện một số vấn đề, sau đó thì phải nằm trong bệnh viện một tháng không thể động đậy.
Bởi vì muốn tiêu hóa những ký ức này cực kỳ hao tổn tinh thần của người chơi, không phải là chuyện tốt như vậy
Mà Bạch Khinh Tuyết và Thủy Sắc Sắc lại sinh hoạt tám mươi năm ở bên trong, hắn đã không dám tưởng tượng sau này sẽ có phản phệ lớn cỡ nào.
Vì cân nhắc tới sự an toàn của hai người, hắn phải dẫn hai người tới khu thượng tầng một chuyến