Vật phẩm mà Thạch Phong lấy được thật sự quá nhiều, dê béo như vậy sau này sợ rằng là không tìm thấy nữa, đồ rơi ra mà mấy công hội bọn họ cộng lại cũng không nhiều bằng một mình Thạch Phong lấy được, cho dù hiện tại khai chiến với hơn trăm người của Linh Dực, bọn họ cũng sẽ không tiếc.
- Ha ha ha, quá tốt, lúc trước một mực làm bình vôi ở Khê Lưu Trấn, hiện tại cuối cùng cũng có thể động thủ rồi.
Hắc Tử nhìn mọi người đang xông tới, vui vẻ nói.
- Hắc Tử, ngươi đừng giết quá nhiều, để lại một chút cho người khác luyện tập, loại đại chiến này này là không có cơ hội gặp nhiều đâu.
Hỏa Vũ rút ra chủy thủ bên hông, cười nhạt lẻn tới.
Người khác trong đoàn sau khi nghe được cũng cảm thấy nghẹn lời.
Ở Linh Dực ai chẳng biết có hai Sát Thần, một là Hắc Tử một chính là Hỏa Vũ, lần trước trong khi giao chiến nếu không phải Hắc Tử có ma pháp cỡ lớn như Quang Chi Tinh Thần, số lượng người Hỏa Vũ kích sát có lẽ đã vượt quá Hắc Tử.
- Mọi người cẩn thận một chút, những người này có thể sống đến bây giờ, chiến lực đều cũng không.
Thủy Sắc Sắc Vi trực tiếp bỏ qua hai người Hắc Tử và Hỏa Vũ, công kích của hai người này quá mạnh, người khác ư học được.
- Thủy Sắc tỷ, ngươi cứ yên tâm đi, hiện tại trang bị của hiện tại chúng ta đã đề thăng nhiều như vậy, vừa hay có thể dùng bọn đó để thử xem chúng ta đã đề thăng được bao nhiêu.
Những người khác đều mỉm cười.
Sau khi Cơ Giới Đồ Lục Giả tử vong, ma pháp trận thủ hộ của Khê Lưu Trấn cũng biến mất, bảo tàng của Huyết Thủ Hội khiến mọi người đại khai nhãn giới, chỉ là thu hoạch cấp huyền thiết đã có mấy trăm kiện, càng có không ít vũ khí trang bị cấp Tinh Kim và cấp Bí Ngân, lập tức khiến cho trình độ trang bị của mọi người đề thăng một mảng lớn.
Hiện tại đối mặt với hơn vạn người chơi, tuy nhân số địch quân đông đúc, nhưng bọn họ ở trên trang bị và cấp bậc là hoàn toàn nghiền ép, lại chiếm địa lợi, cửa lớn của đại sảnh truyền tống lớn như vậy, không thể đồng thời ùa tới quá nhiều người, bọn họ không phải không có khả năng đánh một trận.
Lúc này Thạch Phong đứng ở cửa đại sảnh truyền tống, cũng không chạy nữa, ngược lại xoay người nhìn các công hội lớn đang truy sát.
Rõ ràng một bên là hơn vạn người, một bên khác chỉ có hơn trăm người, nhân số chênh lệch trăm lần, nhưng sau khi các công hội lớn xông tới còn cách 50 mét thì đều ngừng lại.
- Hắc Viêm, đừng tưởng rằng ngươi có những bang thủ này thì chúng ta không thể làm gì ngươi, hôm nay nếu ngươi giao ra tất cả đồ rơi ra, chúng ta có thể cân nhắc tha cho ngươi một mạng, nếu không giao, hôm nay chính là ngày thần thoại của ngươi bắt đầu bị phá diệt.
- Giao ra đồ rơi, chúng ta tạm tha cho ngươi một mạng, bằng không ngươi và đoàn đội của ngươi đều phải chơi hết.
Hội trưởng của các công hội lớn lúc này hai mắt đỏ rực, nhìn chằm chằm Thạch Phong, hận không thể nuốt sống hắn, lúc trước bởi vì Thạch Phong dẫn dắt Cơ Giới Đồ Lục Giả đại sát tứ phương, khiến bọn họ tổn thất thảm trọng, sau có lại bởi vì Thạch Phong giả chết, lại khiến bọn họ không ngừng chém giết, nhân viên lại giảm mạnh, hiện tại đột nhiên xuất hiện nhiều hậu viện như vậy, không ai biết Thạch Phong còn có hậu thủ gì không.
Hiện tại Thạch Phong đột nhiên quay về phía bọn họ, còn mặt mày tươi cười, khiến bọn họ không khỏi lo lắng, cho nên đều ngừng lại, không trực tiếp xông lên nữa.
Vạn nhất bọn họ tùy tiện xông lên lại trúng bẫy thì sao?
Cho nên không ai dám xông lên đầu tiên.
- Nói nhiều như vậy làm gì? Các ngươi đã đuổi giết lâu như vậy, hiện tại cũng nên tới phiên ta rồi.
Thạch Phong rút ra Thâm Uyên Giả, mặt mày tươi cười lẳng lặng nhìn đại quân vạn người.
Sự bình tĩnh của Thạch Phong khiến các công hội lớn đều không nắm chắc.
Bất kỳ ai đối mặt với hơn vạn kẻ địch, cho dù là cao thủ nhất lưu, ít nhiều đều sẽ khẩn trương, nhưng bọn họ quan sát cả nửa ngày cũng không thể từ trên mặt Thạch Phong nhìn thấy vẻ khẩn trương.
Chẳng lẽ hắn thực sự có hậu thủ gì, có thể dùng trăm người ngăn cản bọn họ?
- Xích Vũ ca, chuyện này có tuyệt đối có vấn đề, vì sao Hắc Viêm đã đến đại sảnh truyền tống, tùy thời có thể đào tẩu, hắn lại không trốn, ngược lại có ý tứ muốn đánh một trận.
Mày nguyệt của Liễu Thiên Thiên nhíu chặt lại.
Xích Vũ cũng gật đầu, cảm giác chuyện đích xác không đúng.
Lúc trước rõ ràng có thể trốn vào khu an toàn của Bạch Hà Thành, được vệ binh bảo hộ, đến lúc đó muốn kích sát để cướp đi đồ rơi ra thì chính là rất khó khăn.
Nhưng lại thay đổi phương hướng dẫn mọi người tới đại sảnh truyền tống, đây là vì sao?
- Không tốt, chúng ta bị lừa rồi, Hắc Viêm là muốn kéo dài thời gian.
Xích Vũ lập tức quýnh lên, vội vàng mở biểu hiện thành viên đoàn đội, muốn xem khu an toàn của Bạch Hà Thành có đội viên an toàn không.
- Xích Vũ ca, rốt cuộc có chuyện gì vậy?
Liễu Thiên Thiên có chút không rõ.
- Hắc Viêm là muốn điệu hổ ly sơn, Linh Dực Công Hội có khoảng hơn năm ngàn người, nhưng nhân số mà đây lại chỉ có hơn trăm người, hắn đã có thể phái ra hơn trăm người tới đây, vậy vì sao không phái ra nhiều người hơn?
Xích Vũ giải thích.
- Sở dĩ hắn không phái nhiều người hơn tới đây là vì để nhiều người hơn đi chặn giết người bảo quản vật phẩm rơi ra của chúng ta, hơn nữa bọn họ chặn đại sảnh truyền tống, tiến có thể công lui có thể thủ, chỉ cần người khác của Linh Dực cướp được vật phẩm, bọn họ cũng có thể rời đi.
Xích Vũ nói chuyện không sử dụng trò chuyện đoàn đội, hơn nữa thanh âm cũng không nhỏ, các công hội lớn đều nghe rất rõ ràng, lập tức hội trưởng của các công hội lớn biến sắc, âm trầm như nước, còn thiếu mỗi ứa ra nước.
Thế là bắt đầu nhao nhao liên hệ với người mang vật phẩm rơi ra đi.