Chỉ là bày ra tư thế nghênh chiến, đã khiến cho tất cả mọi người trong sân thi đấu đều cảm thấy uy hiếp, tim đập kinh hoàng không ngừng, toàn trường tĩnh mịch, giống như toàn bộ sân thi đấu đều bị cắn nuốt vậy.
Mà Đằng Xà đối mặt với sự uy hiếp của Thạch Phong, giống như chim sợ cành cong, đột nhiên dừng chân.
Về phần vì sao Đằng Xà lại dừng chân, ngay cả bản thân Đằng Xà cũng không biết.
Sau khi có phản ứng, lập tức lại lao về phía Thạch Phong.
- Dũng khí cao đấy.
Sau khi Thạch Phong nhìn thấy hành động của Đằng Xà, gật đầu, cười khẽ.
Tuy Thanh âm của Thạch Phong rất nhỏ, nhưng Đằng Xà có ngũ cảm nhạy bén lại nghe thấy rõ ràng, lập tức trong lòng giận dữ, dùng ra Truy Phong Kiếm, tốc độ lại tăng mạnh, một kiếm chém tới.
Có điều sau khi Đằng Xà tiến vào cự ly công kích, Thạch Phong lại dùng tốc độ nhanh hơn vung ra một kiếm.
Một kiếm này nhanh như điện quang, chợt lóe rồi biến mất.
Thâm Uyên Giả trực tiếp hướng tới cổ Đằng Xà, nhưng một màn kỳ quái đã xảy ra, một kiếm vốn có thể chém trúng Đằng Xà, lại đánh hụt, nửa người trên của Đằng Xà, hoàn toàn biến mất trong mắt Thạch Phong.
Nhìn kỹ sẽ phát hiện, Đằng Xà hoàn toàn là ngửa thân thể về phía sau, mượn điều này để né tránh một kích trí mạng của Thạch Phong.
- Đáng tiếc.
Đằng Xà cười dữ tợn.
Câu này của Đằng Xà còn chưa nói hết, không biết từ lúc nào hai thanh lợi kiếm trong tay Đằng Xà đã đâm về phía sườn của Thạch Phong, góc độ công kích vô cùng xảo quyệt, khiến người ta muốn tránh cũng không thể tránh.
Thạch Phong đành phải mở ra Ngự Kiếm Hồi Thiên, chặn hai đòn này, kéo giãn cự ly.
- Thế này rốt cuộc là sao? Đằng Xà không ngờ ngay cả một kiếm nhanh như vậy cũng có thể né tránh được ư?
Triệu Nguyệt Như cũng tự nhận là cao thủ, động thái thị lực cũng vô cùng tốt, theo nàng, một kiếm lúc trước Thạch Phong vung ra, có thể nói là hoàn mỹ, nhanh đến đỉnh phong, căn bản không thể né tránh, nhưng lại không đánh trúng Đằng Xà, ngược lại là Thạch Phong bị đánh trúng hai kiếm, quả thực quá quỷ dị.
Thạch Phong ở trong sân thi đấu nhìn nhìn vị trí lúc trước mình bị đánh trúng, lại nhìn nhìn Đằng Xà lộ ra nụ cười đắc ý, không nhanh không chậm nói:
- Không ngờ ngươi ẩn tàng sâu như vậy, có tốc độ phản ứng nhanh đến thế.
- Ta chính là đệ nhất nhân trong Thập Nhị Sứ Đồ, lại là Kiếm Sĩ, tốc độ phản ứng của ta sao có thể chậm được.
Đằng Xà cười nói:
- Có điều khiến ta bất ngờ lại là ngươi, ngươi cũng không đơn giản, không ngờ có thể ngay lập tức dùng ra Ngự Kiếm Hồi Thiên, phản ứng của ngươi cũng không chậm.
- Không, ý ta nói không phải như vậy.
Thạch Phong lắc đầu nói:
- Nói một cách chính xác hơn thì tốc độ phản ứng thần kinh của ngươi quá nhanh, cho nên mới có thể tránh được một kiếm đó của ta, đúng không?
- Ừm, ngươi nhanh như vậy đã phát hiện rồi à?
Đằng Xà hơi kinh ngạc, cười nói:
- Có điều ngươi phát hiện thì sao? Chẳng lẽ ngươi có thể phá giải ư?
- Khinh Tuyết, hai người bọn họ nói gì vậy?
Trong Thính phòng, không ít người đều nghe thấy đối thoại của hai người, Triệu Nguyệt Như hoàn toàn là hồ đồ đối với đối thoại của hai người, nhìn về phía Bạch Khinh Tuyết đang lộ ra vẻ mặt giật mình, tò mò hỏi.
- Một kiếm lúc trước Thạch Phong chém ra ngươi cũng thấy rồi, có thể nói là hoàn mỹ, nhưng Đằng Xà lại né được, ngươi biết đó là vì sao không?
Bạch Khinh Tuyết nói với vẻ rất ngưng trọng:
- Chẳng lẽ không phải Đằng Xà đã nhận ra công kích của Thạch Phong, cho nên mới né tránh được à?
Triệu Nguyệt Như hoàn toàn nghe không hiểu.
- Cũng có thể nói là như vậy.
- Có điều phát hiện là một chuyện, né tránh lại là một chuyện khác, với tốc độ xuất kiếm của Thạch Phong, và ở cự ly gần như vậy, cho dù là Thích Khách đỉnh cấp nhất cũng không tránh được một kiếm đó, nhưng Đằng Xà lại làm được.
- Nguyên nhân chính là tốc độ phản ứng thần kinh của Đằng Xà, người thường khi tiến hành hành động, đại não đều sẽ có ba quá trình nhận thức, lý giải, đối ứng, trọn bộ quá trình này cần thời gian, căn cứ vào tốc độ phản ứng thần kinh của người thường thì là khoảng 0.3 giây, vận động viên chạy nhanh hàng đầu trải qua huấn luyện vất vả cũng cần khoảng 0.15 giây.
- Loại tốc độ truyền tín hiệu thần kinh này bất luận là người thường rèn luyện thế nào, cũng không thể thấp hơn 0.1 giây, đương nhiên đây là thường thức, có điều căn cứ vào tốc độ phản ứng lúc trước của Đằng Xà, lại là ở khoảng 0.07 giây thậm chí chỉ có 0.06 giây, vượt quá người thường rất nhiều, nói cách khác người thường có thể ở trong 1 giây làm ra ba bốn động tác, như vậy Đằng Xà có thể làm ra hơn mười động tác.
- Bởi vậy, Đằng Xà không chỉ tránh được một kiếm của Dạ Phong, còn đồng thời đâm ra kiếm về phía Dạ Phong.
- Đây đã không phải là vấn đề mà kỹ xảo và nỗ lực có thể giải quyết, mà là thiên phú...
- Có thể nói Đằng Xà là thiên tài chiến đấu chân chính.
Sau khi nghe Bạch Khinh Tuyết giải thích, Triệu Nguyệt Như cũng nửa ngày không nói ra được một câu, sững sờ nhìn Đằng Xà trong sân thi đấu.
Đằng Xà trước kia là không mạnh như vậy.
Đằng Xà có thiên phú như vậy, trước kia bọn họ không ngờ lại một mực không biết, không ngờ Đằng Xà ẩn tàng sâu đến thế, nếu vậy cận chiến thì còn ai có thể là đối thủ?
Cùng một thời gian người khác tối đa chỉ phát động được ba bốn lần công kích, nhưng Đằng Xà lại có thể chém ra mười bốn mười lăm lần, quả thực là vô địch.
Sợ là chỉ có kéo giãn cự ly, tiến hành công kích tầm xa, mới có khả năng giành chiến thắng, nghề nghiệp cận chiến căn bản không có cơ hội qua chiến thắng.
- Ha ha ha, có thể đoán ra năng lực của Đằng Xà, đích xác rất giỏi, có điều trận tỷ thí này Đằng Xà là không thể thua được.
Trên khuôn mặt uy nghiêm của Tào Thành Hoa nở một nụ cười.