- Lần tỷ thí này, là ta sơ xuất, không ngờ bên cạnh Tào Thành Hoa còn có quái vật như vậy, không chỉ thực lực bản thân kinh người, còn khiến thực lực của Đằng Xà và Linh Xà đề thăng rất nhiều.
- Về phần tổn thất tạo thành đối với các ngươi, ta nguyện ý thanh toán năm trăm vạn điểm tín dụng.
Theo Bạch Khinh Tuyết, thực lực của Dạ Phong khẳng định là trên Đằng Xà, hiện tại biết Đằng Xà nay đã hơn xưa, Bạch Khinh Tuyết tự nhận cũng không nắm chắc mấy phần có thể thắng được, Dạ Phong có thể mạnh hơn được bao nhiêu?
- Ước định là ước định, Bạch tiểu thư đã tìm ta tới, ta cũng đáp ứng rồi, sao có thể không chiến mà chạy?
Thạch Phong cười khẽ, bước cái gì sân thi đấu.
- Sao Dạ Phong này lại ngu như vậy!
Lúc này Triệu Nguyệt Như thở phì phì nói:
- Hắn không nhìn thấy Thương Lang Chiến Thiên lúc trước là lợi hại thế nào à?
- Đằng Xà cũng được Thương Lang Chiến Thiên chỉ đạo, cho dù thực lực không bằng Thương Lang Chiến Thiên, chỉ sợ cũng không chênh lệch quá xa, hiện tại xông vào, không phải là chịu chết ư?
- Được rồi, Nguyệt Như, mỗi người đều có điểm mấu chốt và phong cách hành sự của mình, bảo Dạ Phong không chiến mà chạy đích xác là ta không đúng.
Bạch Khinh Tuyết nói với Triệu Nguyệt Như xong, lập tức nhìn về phía Thạch Phong đã đứng trong sân thi đấu, cảm giác trong lòng rất phức tạp.
Có điều khi Bạch Khinh Tuyết và Triệu Nguyệt Như đang lo lắng, Tử Yên Lưu Vân ở bên cạnh lại cười hì hì nói:
- Dạ Phong đại ca đã đáp ứng, nhất định sẽ hoàn thành, các ngươi cứ yên tâm đi.
Bạch Khinh Tuyết và Triệu Nguyệt Như quay đầu nhìn về phía tiểu nha đầu Tử Yên Lưu Vân này, vẻ mặt khó hiểu, vì sao Tử Yên Lưu Vân lại tự tin với Dạ Phong như vậy?
Có điều Tử Yên Lưu Vân chỉ cười không nói gì.
Bởi vì chỉ có nàng mới biết, người thực sự phải đau đầu là bên đối diện, chứ không phải bên bọn họ, bởi vì Đằng Xà đang phải đối mặt với đệ nhất cường giả Tu La Nhất Kiếm của Tinh Nguyệt Vương Quốc.
Nhìn nụ cười tự tin của Tử Yên Lưu Vân, lại không nói gì, lại khiến Triệu Nguyệt Như lo lắng, nhưng không làm được gì, chỉ có thể nhìn về phía sân thi đấu.
Chỉ có Bạch Khinh Tuyết vẫn rất lạnh lùng bình tĩnh, ngược lại lẳng lặng quan sát Tử Yên Lưu Vân.
Lúc trước Bạch Khinh Tuyết bởi vì chuyện Linh Xà, chỉ nhìn lướt qua Tử Yên Lưu Vân, không quan sát nghiêm túc.
Lúc này vừa nhìn một cái, phát hiện tiểu nha đầu Tử Yên Lưu Vân này tuy nhìn qua thì hoạt bát thông minh, cả người lẫn vật đều vô hại, nhưng lờ mờ có một loại cảm giác áp bức nói rõ, loại cảm giác áp bức này hoàn toàn khác với Thương Lang Chiến Thiên.
Thương Lang Chiến Thiên giống như sói đói đang ngủ say, mang theo vẻ lạnh lùng, bạo ngược, sắc bén.
Mà đối với Tử Yên Lưu Vân, Bạch Khinh Tuyết cũng không biết hình dung thế nào, bởi vì loại cảm giác này, nàng là lần đầu tiên gặp được.
Giống như tinh không ban đêm, yên tĩnh, bao la, thâm thúy.
- Tiểu nha đầu mà Dạ Phong mời đến này rốt cuộc là ai?
Bạch Khinh Tuyết vô cùng tự tin với giác quan thứ sáu nhạy bén của mình, chưa từng xảy ra sai lầm, nhất là sau khi chơi Thần Vực này, càng lúc càng nhạy bén.
Tử Yên Lưu Vân tất nhiên phát hiện Bạch Khinh Tuyết đang quan sát nàng, chỉ gật đầu với Bạch Khinh Tuyết một cái, cười khẽ.
Trong sân thi đấu, Thạch Phong và Đằng Xà nhìn nhau, đều đang quan sát đối phương.
Hai người đều là nghề nghiệp Kiếm Sĩ, chênh lệch duy nhất chính là cấp bậc, Thạch Phong chỉ có cấp 22, Đằng Xà lại là cấp 24, chênh lệch hai cấp, cộng thêm Đằng Xà nắm giữ kỹ xảo chiến đấu Quan Chi Nhãn, trên phương diện quan sát là hơn xa người thường, nhìn thế nào cũng là thế cục nghiêng về bên Đằng Xà.
Nhưng tín hiệu chiến đấu đã vang lên, Đằng Xà vẫn không nhúc nhích, giống như lão tăng nhập định, không chủ động xông về phía Thạch Phong.
- Đằng Xà, ngươi làm gì thế?
- Sao lại bất động?
Đám người Tào Thành Hoa cảm thấy rất kỳ quái trước hành động của Đằng Xà, bình thường Đằng Xà này chính là cuồng chiến đấu, lúc vừa chiến đấu đã giống như phát điên, căn bản sẽ không giống như vậy.
Hôm nay đúng là kỳ quặc.
- Đằng Xà quả nhiên có thiên phú cực cao.
Thương Lang Chiến Thiên nhìn Đằng Xà không nhúc nhích, cười khẽ.
- Thương Lang đại ca, đây là có ý gì?
Linh Xà rất khó hiểu nói.
- Chiến đấu không chỉ là nhìn trạng thái thân thể, còn cả trạng thái tâm lý, bảo trì bình tĩnh và hưng phấn thích hợp trên tinh thần, mới là trạng thái chiến đấu tốt nhất, Đằng Xà làm như vậy chính là đang điều chỉnh tâm thái của mình.
Thương Lang Chiến Thiên chậm rãi giải thích.
Ngay khi Thương Lang Chiến Thiên đang giải thích, Đằng Xà trong sân thi đấu cũng không còn hưng phấn nữa, trong ánh mắt mang theo một tia tỉnh táo, rõ ràng là đang làm chuẩn bị chiến đấu tốt nhất.
Lập tức Đằng Xà rút ra song kiếm, một cước dùng sức đạp xuống, lao thẳng tới Thạch Phong.
Đằng Xà là đệ nhất Sứ Đồ của Phệ Thân Chi Xà, một thân trang bị tất nhiên không cần nói, hai thanh trường kiếm, một thanh là cấp Ám Kim, một thanh là cấp Tinh Kim, một thân trang bị phần lớn đều là cấp Tinh Kim, tuyệt đối là trang bị đỉnh cấp nhất ở Thần Vực hiện tại.
Cự ly hơn 20 mét, giây lát đã tới, lập tức bắt đầu tốc công (tấn công nhanh).
Căn bản không định chậm rãi chơi đùa với Thạch Phong.
Nhưng Thạch Phong đối mặt với tốc công của Đằng Xà, chỉ thản nhiên rút ra Thâm Uyên Giả và Luyện Ngục Chi Ảnh, thân thể nghiêng về phía trước, song kiếm nhẹ nhàng vung lên, bay xong tư thế nghênh chiến.
Đột nhiên không khí của toàn bộ sân thi đấu đều thay đổi, cơ hồ tất cả mọi người đều cảm thấy tóc gáy dựng đứng.
- Đây là... Chuyện gì?
Bạch Khinh Tuyết rõ ràng cảm thấy, cảm giác này đến từ Thạch Phong trong sân thi đấu.
- Dạ Phong này rốt cuộc là ai? Vì sao ta chỉ nhìn tư thế hắn bày ra, đã cảm thấy không rét mà run rồi.
Tào Thành Hoa nhìn Thạch Phong với vẻ khiếp sợ.