Hỏa diễm giống như bạch ngân bốc cháy hừng hực trên một cột đá, hoàn toàn là bao bọc cả cột đá to lớn, phạm vi 10 mét chung quanh hỏa diễm đều bị đốt thành một mảng xám trắng.
- Hội trưởng, ám môn này ở ngay trong hỏa diễm.
Hỏa Vũ chỉ về phía hỏa diễm màu trắng bạc, nói.
Thạch Phong vừa muốn đi vào nhìn kỹ một chút, Hỏa Vũ lập tức giữ Thạch Phong lại, mở miệng nói
- Hội trưởng cẩn thận, nhiệt độ của hỏa diễm màu bạc đó rất cao, vừa rồi ta chỉ bước vào khu vực bị đốt thành màu trắng liền giảm xuống 2000 điểm sinh mệnh.
- Thương tổn hỏa diễm cao thế à?
Tuy Thạch Phong đã nhìn ra hỏa diễm màu bạc không đơn giản, nhưng không ngờ lại lợi hại như vậy.
Có thể mỗi giây tạo thành 2000 điểm thương tổn cho người chơi, như vậy như vậy hắn có 70 điểm kháng lửa, cũng sẽ phải chịu thương tổn không thấp, nếu thời gian dài thì có thể còn chết.
- Tử Yên, trị liệu cho ta, ta đi xem thử.
Thạch Phong nói xong liền bước vào phạm vi 10 mét của hỏa diễm màu bạc.
Lập tức trên đầu Thạch Phong bắn ra gần 500 điểm thương tổn hỏa diễm
- Quả nhiên là rất nóng.
Thạch Phong giẫm lên mặt đất máu xám trắng, cảm thấy hai chân như đang ngâm trong suối nước nóng.
Đây còn là hắn đi Liệt Diễm Chi Ngoa, nhiệt độ cảm nhận được mới thấp đi một chút, nếu đổi thành giầy khác, sợ rằng đã phải nhảy cẫng lên rồi.
Sau đó Thạch Phong bước về phía cột đá đang bốc cháy, càng tới gần cột đá to lớn, nhiệt độ lại càng cao, thương tổn phải chịu cũng cao, ở chỗ cách cột đá một hai mét, trên đầu Thạch Phong đã là mỗi giây giảm hơn 1000 điểm sinh mệnh, cho dù Thạch Phong sớm đã giải trừ trạng thái yếu ớt, điểm sinh mệnh khôi phục hơn 8400, cũng không chống đỡ được 9 giây.
Có điều có trị liệu cường lực như Tử Yên Lưu Vân, tùy tiện một khôi phục cộng thêm Chân Ngôn Thuẫn là có thể miễn cưỡng chống đỡ được.
- Quả nhiên có ám môn.
Thạch Phong phát hiện trên cột đá bốc cháy có một cửa đá đóng chặt, mà chỗ cách cửa đá không xa còn có một cái xích sắt màu xanh nước biển.
Thạch Phong cầm xích sắt màu xanh nước biển, muốn thử xem xích sắt này có thể mở ám môn không.
Nhưng trong nháy mắt nắm lấy xích sắt, Thạch Phong không còn cảm thấy bất kỳ sức nóng gì trên xích sắt màu lam, ngược lại bởi vì cầm xích sắt màu lam này mà một cỗ hàn ý lan khắp toàn thân, thương tổn hỏa diễm phải chịu lập tức giảm mạnh, từ hơn 1000 điểm thương tổn trực tiếp giảm đến hơn 600 điểm.
- Xích sắt này đúng là đặc biệt, không biết là chất liệu gì, nếu có thể mang đi thì tốt quá.
Thạch Phong nhìn xích sắt màu xanh nước biển, có chút động lòng.
Nếu có thể mang đi xích sắt này, như vậy sau này đi hạ phó bản loại hỏa diễm, hoặc là đối phó BOSS loại hỏa diễm chính là thoải mái có thừa, chỉ là cầm ở trong tay cũng có thể gia tăng gần bốn năm chục điểm kháng lửa, so với dược tề kháng lửa trung cấp thì còn trâu hơn, dược tề kháng lửa trung cấp chỉ có thể kéo dài 1 tiếng, xích sắt này là chỉ cần cầm vào, không biết có thể bớt được bao nhiêu tiền dược tề kháng lửa.
Theo xích sắt màu lam bị kéo, cửa đá trong cột đá cũng chậm rãi mở ra, trong cửa đá là một thông đạo u ám, hoàn toàn không nhìn thấy đi thông tới đâu.
Sau khi mở cửa đá, hỏa diễm màu trắng bạc cũng chậm rãi dập tắt, cuối cùng thì biến mất, đại địa nóng rực cũng từ từ nguội đi, có thể khiến người chơi tùy tiện đi qua.
- Hội trưởng, cũng là ngươi lợi hại, không ngờ có kháng lửa cao như vậy, nếu đổi thành người khác, cho dù biết có ám môn, cũng không thể mở ra.
Hắc Tử cười bảo.
Tuy bọn họ ở Tinh Thần Vẫn Lạc Chi Địa này đã có hoạch không nhỏ, nhưng không ra được thì cũng không phải chuyện tốt, hiện tại có thể ra ngoài là không thể tốt hơn, như vậy bọn họ có thể đề thăng độ hoàn thành kỹ năng.
- Đi thôi.
Thạch Phong từ bên hông rút ra Thâm Uyên Giả và Luyện Ngục Chi Ảnh, chậm rãi đi vào trong ám môn.
Trong thông đạo vô cùng chật hẹp, trên vách tường hai bên đều khắc các loại văn tự và đồ án cổ xưa, niên đại khá xa xưa, ngay cả người đã rất quen thuộc với Thần Vực như Thạch Phong cũng không nhận ra là văn tự gì.
Trong thông đạo tối đa chỉ cho ba người đi sóng vai, chiến đấu rất không tiện, có điều cũng may trên đường đi không gặp phải một con quái vật nào.
Mọi người dọc theo thông đạo đi được hơn nửa tiếng, tới một tế đàn nguy nga.
Hai bên tế đàn là hai bức tượng đầu sói thân người cao chót vót, trên tế đàn bốc cháy hỏa diễm màu bạc, chính là hỏa diễm mà bọn Thạch Phong đã nhìn thấy ở chỗ ám môn.
Cách bên phải hỏa diễm màu bạc không xa có một tòa ma pháp trận truyền tống, mà cách bên trái không xa thì là một khay đá lóe lên hoa quang màu vàng, trên khay đá khắc đầy thần văn và đồ án, nhìn một cái là biết không phải phàm vật.
Mọi người đi đến trước tế đàn, đột nhiên cảm thấy trong lòng vô cùng dị thường, giống như có người cầm thiết chùy một mực gõ vào ngực.
- Hội trưởng, ngươi xem... Nơi đó...
Hắc Tử chỉ về phía trên tế đàn, sợ hãi nói.
Mọi người cũng nhìn tới.
Ở trên tế đàn, một thân ảnh bồng bềnh, có điều bởi vì ánh sáng của tế đàn tia sáng, cho nên không nhìn rõ, nhưng từ thân ảnh thân ảnh đó mọi người đã cảm thấy uy hiếp tử vong to lớn.
Thạch Phong cũng nhìn không rõ được thân ảnh, có điều Thạch Phong lại cảm thấy đạo thân ảnh đó đang nhìn xuống bọn họ.
Thạch Phong lập tức mở ra Toàn Tri Chi Nhãn để tra xét.
Lập tức có được một số liệu khiến người ta giật mình.
Người trông cửa của Anubis, đại lĩnh chủ, cấp 30, điểm sinh mệnh 1000 vạn.
- Đại lĩnh chủ?
Thạch Phong thầm lẩm bẩm.
Đại lĩnh chủ mạnh thế nào, người khác của Thần Vực không biết, nhưng Thạch Phong thì biết rất rõ, đám người bọn họ căn bản không đủ cho vị lang huynh này nhét kẽ răng.