Lam Thục Vân không thích nợ nhân tình, nếu không trao đổi, luôn cảm thấy trong lòng không thoải mái, thế là nhìn về phía Thạch Phong nhỏ giọng hỏi:
- Hắc Viêm... Hội trưởng, ta có chuyện tình muốn nhờ ngươi giúp được không?
- Được.
Thạch Phong rất sảng khoái đáp ứng.
Có thể gom đủ Chiến Hỏa Nhất Sáo cũng là nhờ có Lam Thục Vân, giúp chút chuyện tất nhiên là không thành vấn đề.
- Mấy người chúng ta đều là người chơi tự do, muốn có được trang bị không tồi là không dễ dàng, chỗ ta còn có một kiện rời chiến hỏa, không biết có thể đổi sáu kiện trang bị Bí Ngân cấp 20 không.
Lam Thục Vân có chút ngượng ngùng mở miệng nói.
Kiện rời chiến hỏa trên thị trường là tám kim tệ một kiện, về phần trang bị Bí Ngân cấp 20, mấy ngày trước một kiện trang bị Bí Ngân ở khoảng một hai kim tệ, nhưng theo cấp bậc của người chơi đề thăng, cộng thêm phó bản đoàn đội hai mươi người cấp 20 lần lượt bị công chiếm, cho nên hiện tại giá trị giảm mạnh, một kiện khoảng tám chín mươi bạc, cho dù mua sáu kiện cũng phải hơn năm kim tệ, căn bản không có giá trị bằng một kiện rời chiến hỏa
Thạch Phong vừa nghe vậy lập tức hiểu ý của Lam Thục Vân.
Đây rõ ràng là không muốn nợ nhân tình.
- Cái này thì không có vấn đề, có điều trên người ta không có nhiều trang bị Bí Ngân cấp 20 như vậy, trong kho ngân hàng thì có không ít, vừa hay ta cũng phải đi về, trong các ngươi ai đi theo ta cùng tới kho hàng chọn trang bị?
Thạch Phong cũng không nói nhiều, Lam Thục Vân đã không muốn nợ nhân tình, hắn cũng sẽ không thể ép người khác nhận.
- Vậy ta đưa kiện rời chiến hỏa đó cho ngươi trước.
Lam Thục Vân nghe thấy Thạch Phong đáp ứng, hòn đá trong lòng cũng được bỏ xuống, cao hứng lấy ra một đôi giày chiến hỏa đưa cho Thạch Phong.
Thạch Phong nhìn thấy là giày, tuy trong lòng có chút thất vọng, có điều nói như thế nào thì cũng là kiện rời chiến hỏa, vẫn tốt hơn là không có.
Sau đó đám người Thạch Phong dọc theo đại lộ đi tới cửa ra của Bạch Vụ Hạp Cốc.
Người chơi ở trong Bạch Vụ Hạp Cốc là không thể sử dụng quyển trục trở về thành, chỉ có rời khỏi khu vực của Bạch Vụ Hạp Cốc, người chơi mới có thể sử dụng quyển trục trở về thành, cho nên đám người Thạch Phong cần phải đi bộ ra.
Lần này đến Bạch Vụ Hạp Cốc, thu hoạch Thạch Phong có được có thể nói là cực lớn.
Không chỉ có được rất nhiều Tinh Hỏa Khoáng Thạch, còn có được không ít kiện rời chiến hỏa, lại cướp được khay đá màu vàng.
Khay đá màu vàng có thể khiến một đại lĩnh chủ trung cấp bậc ba thủ hộ, có thể thấy được là vô cùng quý giá, giá trị không dưới vật phẩm cấp Sử Thi.
Vốn Thạch Phong vẫn muốn lập tức bắt đầu nghiên cứu khay đá màu vàng, có điều nghĩ đến nơi này là Bạch Vụ Hạp Cốc, Người trông cửa Anubis đó vẫn chưa chết, ai biết liệu có truy sát hay không, cho nên Thạch Phong áp chế tâm tình kích động, chuẩn bị sau khi về Bạch Hà Thành thì chậm rãi nghiên cứu.
Đến lúc đó cho dù Người trông cửa Anubis đi tới Bạch Hà Thành, đối với Thạch Phong mà nói cũng không bất kỳ uy hiếp gì, nói không chừng còn có thể mượn chuyện này để làm thịt Người trông cửa Anubis.
Nói như thế nào thì Bạch Hà Thành cũng là do Ma Đạo Sư nghề nghiệp bậc bốn Wiseman trấn thủ, chỉ dựa vào đại lĩnh chủ bậc ba thì vẫn không làm dâng lên được bọt sóng gì.
Ngay khi đám người Thạch Phong sắp đến cửa vào của Bạch Vụ Hạp Cốc, đám người Thạch Phong đột nhiên dừng chân, đám người Lam Thục Vân cũng như lâm đại địch.
- Người đúng là không ít.
Thạch Phong nhìn rừng cây xung quanh, không khỏi cười bảo.
Trong rừng cây hai bên đường khắp nơi đều là người chơi, số lượng vượt quá ngàn người, cho dù trực giác của Thạch Phong trì trệ tới mấy cũng có thể phát hiện
- Hắc Viêm hội trưởng, đã phát hiện rồi thì chúng ta cũng không cần trốn nữa, xuất hiện đi.
U Lan từ trong rừng cây chậm rãi đi ra, nhìn về phía Thạch Phong, cười khẽ.
Sau đó trong rừng cây xuất hiện từng đống người chơi, số lượng vượt quá hai ngàn người, mỗi người đều là người chơi tinh anh của Nhất Tiếu Khuynh Thành.
Hai ngàn người chơi tinh anh đã vây kín cửa ra vào của Bạch Vụ Hạp Cốc, trên người mỗi người đều tỏa ra sát khí lãnh liệt, so sánh với người chơi hồng danh lúc trước, những thành viên tinh anh của công hội này có tố chất cao hơn, trang bị cũng tốt hơn.
- Không biết Nhất Tiếu Khuynh Thành các ngươi tìm ta có chuyện gì?
Thạch Phong nhìn chung quanh một vòng, vừa tìm kiếm khe hở, vừa không nhanh không chậm nói.
Hai ngàn người chơi tinh anh, với thân thể yếu ớt hiện tại của hắn, muốn chạy thoát thì đúng là có chút phiền phức, càng đừng nói là dẫn theo bọn Hỏa Vũ rời khỏi.
- Hắc Viêm hội trưởng nói đùa rồi.
U Lan nhìn kỹ Hắc Viêm một chút, phát hiện Hắc Viêm thực sự rất thú vị, đối mặt với khoảng hai ngàn tinh anh của Nhất Tiếu Khuynh Thành, vẫn có thể mặt không đổi sắc.
- Lúc trước Hắc Viêm hội trưởng kích sát mấy trăm người của Nhất Tiếu Khuynh Thành ta, chuyện này vẫn phải giải thích, nếu truyền ra, chẳng phải là công hội khác sẽ chê cười Nhất Tiếu Khuynh Thành chúng ta vô năng ư, cho nên nữ tử đặc biệt đến hỏi một câu.
Nghe thấy U Lan nói như vậy, cho dù kẻ ngốc cũng nhìn ra, Nhất Tiếu Khuynh Thành là tới đòi lại mặt mũi.
- Nghe ý tứ của U Lan tiểu thư, hai công hội chúng ta là phải khai chiến toàn diện sao?
Thạch Phong trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói.
Về phần chuyện kích sát Đông Phương Nhất Kiếm, nếu không phải Nhất Tiếu Khuynh Thành động thủ trước, Thạch Phong đúng là khinh thường không thèm làm thịt Đông Phương Nhất Kiếm, nói như thế nào thì ở trong Bạch Hà Thành Linh Dực Công Hội cũng có ưu thế tương đối lớn, cho dù thế công kim tiền của Nhất Tiếu Khuynh Thành vô cùng lợi hại, cũng không thể kéo dài quá lâu, cho dù không cần quan tâm tới Nhất Tiếu Khuynh Thành, cuối cùng Nhất Tiếu Khuynh Thành cũng sẽ tự bạo xong đời.