Nhất Tiếu Khuynh Thành cũng cũng biết rõ điều này, mục tiêu của bọn họ cũng chỉ là kéo chậm tốc độ phát triển của Linh Dực Công Hội, chế tạo phiền phức mà thôi, mục đích chân chính của bọn họ là muốn củng cố năm thành thị lớn ở chung quanh Bạch Hà Thành, khiến năm thành thị lớn hoàn toàn rơi vào trong khống chế của Minh Phủ, đến lúc đó thu thập Linh Dực Công Hội chính là đơn giản có thừa.
- Sao Hắc Viêm hội trưởng lại nói như vậy, ta đến đây chỉ là để đòi công đạo cho các huynh đệ trong công hội, sao có thể thừa nhận được kết quả khai chiến toàn diện của hai công hội lớn.
U Lan cười nói.
- Đòi công đạo?
Thạch Phong không khỏi mỉm cười.
- Các ngươi đúng là để mắt tới ta, đòi công đạo với một mình ta không ngờ phái ra hai ngàn người mai phục, ta đáng sợ như vậy sao?
- Người khác thì ta không dám nói, nhưng bản sự bản sự của hội trưởng ngươi, nữ tử biết rất rõ, nếu bên cạnh không có những người này, sao tiểu nữ tử lại dám đứng trước mặt đệ nhất cao thủ của Tinh Nguyệt Vương Quốc như ngươi?
U Lan nhìn về phía Thạch Phong, chớp chớp mắt to, lắc đầu nói.
Nếu lúc này chỉ có một mình Thạch Phong, U Lan cơ hồ có thể xác định khả năng có thể đào tẩu của Thạch Phong là cực lớn, thậm chí có thể sau khi giết nàng rồi trốn đi, dẫu sao loại chuyện này không phải chưa từng phát sinh ở trên người Duy Ngã Độc Cuồng.
Hiện tại đã qua nhiều ngày như vậy, nếu nói thực lực của Thạch Phong không đề thăng, U Lan sẽ không tin.
Trang bị cực phẩm của Linh Dực Công Hội cũng có thể nhiều đến mức để cho thành viên công hội tùy tiện đổi, thân là một hội trưởng, sao có thể không có trang bị tốt hơn?
- Vậy ý của ngươi là gì?
Thạch Phong hỏi.
- Chỉ cần Hắc Viêm hội trưởng ngươi bị chúng ta giết một lần, chuyện này coi như bỏ qua, thế nào?
U Lan chậm rãi nói.
- Nếu hai công hội chúng ta thật sự hoàn toàn khai chiến, đối với hai bên đều không có lợi ích gì, sẽ chỉ tiện nghi cho công hội khác, hy vọng Hắc Viêm hội trưởng ngươi có thể cân nhắc kỹ một chút.
- Phì.
- Các ngươi đừng hòng, cùng lắm thì chúng ta cùng chết, cũng sẽ không để hội trưởng phải chịu khuất nhục như vậy.
Đám người Hắc Tử nhao nhao đứng dậy, đối mặt với tuyệt cảnh hiện tại, mọi người cũng đều làm tốt giác ngộ chết trận
Để một hội trưởng đi chết thay, nếu truyền ra ngoài, sẽ bị tất cả công hội xem thường, một hội trưởng trở thành chuyện cười của Thần Vực, đến lúc đó Linh Dực còn lăn lộn ở Thần Vực thế nào được.
- Chờ lát nữa ta sẽ mở ra một con đường, các ngươi có thể bỏ chạy.
Thạch Phong lập tức rút ra Thâm Uyên Giả và Luyện Ngục Chi Ảnh, trong hai mắt lóe ra một tia hàn quang, lập tức nhìn về phía Lam Thục Vân, đầy áy náy nói.
- Thực sự xin lỗi, cuốn cả các ngươi vào trong phân tranh công hội, có điều người của Nhất Tiếu Khuynh Thành đã nói rõ ràng, chắc sẽ không ra tay với các ngươi, dẫu sao đây là chuyện giữa công hội, người chơi tự do là vô tội.
Tuy hắn hiện tại lâm vào trạng thái yếu ớt, tất cả thuộc tính giảm xuống 80%, cũng không biết hôm nay cuối cùng sẽ biến thành kết quả gì, nhưng huyết cừu này, sau này hắn khẳng định sẽ hoàn trả gấp mười lần.
- Hắc Viêm hội trưởng, ngươi đừng nói vậy, tiểu đội chúng ta đã sớm chết trong tay những người chơi hồng danh lúc trước rồi, hiện tại các ngươi bị vây công, sao chúng ta có thể khoanh tay đứng nhìn?
Lam Thục Vân nói xong giơ thuẫn bài Bí Ngân, đứng ở trước nhất
Người khác trong tiểu đội của Lam Thục Vân cũng gật đầu, nhao nhao lấy ra vũ khí, làm tốt chuẩn bị cùng bọn Thạch Phong đối kháng với hai ngàn công hội công hội.
Hai ngàn người chơi tinh anh.
Chỉ là lẳng lặng đứng xa xa không nhúc nhích, đủ để khiến người thường sợ hãi run rẩy, càng đừng nói những người này còn đằng đằng sát khí.
Đám người Lam Thục Vân nhìn thấy trận thế này, sắc mặt cũng trắng bệch, áp lực phải thừa nhận trong lòng không biết còn trầm trọng hơn lúc trước đối mặt năm mươi người chơi hồng danh bao nhiêu lần.
So sánh với áp lực hiện tại, Lam Thục Vân đột nhiên cảm thấy năm mươi người chơi hồng danh đã chết đó là đáng yêu giống như búp bê cát.
Đối mặt với năm mươi người chơi, bọn họ còn có khả năng đào tẩu, nhưng đối mặt với hai ngàn người chơi, chỉ có một con đường chết.
- Hắc Viêm hội trưởng đã khư khư cố chấp như vậy, thì đừng trách chúng ta không khách khí.
U Lan nhìn đám người Thạch Phong đã bày trận thế chờ quân địch, khóe miệng không khỏi nhếch lên, lập tức vung tay.
- Giết.
Đột nhiên hai ngàn tinh anh công hội ngay ngắn trật tự chậm rãi tới gần đám người Thạch Phong, cùng lúc đó trên bầu trời bắn ra một ma pháp trận màu đen to lớn, lập tức tỏa ra quang mang màu đen che trời phủ đất, bao phủ tất cả mọi người.
Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, không nhìn thấy gì, sau một thoáng tăm tối ngắn ngủi, mọi người lại khôi phục tầm nhìn, không cảm thấy có gì khó chịu.
- Không tốt.
Thạch Phong đột nhiên kinh hãi nói.
- Đây là quyển trục ma pháp bậc ba Cấm Ngôn Tử Vực, phàm là sinh vật bị hắc mang chiếu vào, đều sẽ bị cấm ma hơn nữa cũng cấm chế sử dụng bất kỳ đạo cụ nào, thời gian duy trì năm phút đồng hồ.
Mọi người nghe thấy hai chữ cấm ma, tâm tình biến thành trầm trọng hơn.
Tuy hai bên đều bị cấm ma, nhìn thì Nhất Tiếu Khuynh Thành bất lợi hơn, nhưng bên Thạch Phong lại nắm giữ ma pháp hủy diệt cỡ lớn, như Quang Chi Tinh Thần của Hắc Tử, còn có Viêm Linh Phong Bạo của Thạch Phong.
Chỉ là hai kỹ năng này cũng có thể khiến hai ngàn người của Nhất Tiếu Khuynh Thành không dễ chịu gì, càng đừng nói là trên người đám người Thạch Phong còn có không ít quyển trục ma pháp quần công, cũng có thể khiến người của Nhất Tiếu Khuynh Thành ăn đủ.
Hiện tại lại hoàn toàn không thể sử dụng...