Tử Yên Lưu Vân lập tức kéo Hắc Tử đang có chút xung động lại, cẩn thận nhắc nhở:
- Hắc Tử ca cẩn thận, hắn không đơn giản, chúng ta và hắn không phải cùng một cấp bậc.
Hắc Tử nghe thấy Tử Yên Lưu Vân nhắc nhở, mới bình tĩnh lại, cẩn thận nhìn kỹ Hạ Nhật Dương Quang một phen, lập tức trên đầu túa mồ hôi lạnh.
Lúc trước bị cấm ma khiến cho đầu óc choáng mê muội, không cảm thấy khí trường cường đại của Hạ Nhật Dương Quang, còn cả sát khí như có như không đó
- Ừm, thực lực của các ngươi không tồi, trực giác nhạy bén như vậy, là nhóm thứ hai ta nhìn thấy sau khi đến Tinh Nguyệt Vương Quốc, Bạch Hà Thành này quả nhiên là một nơi thú vị.
Hạ Nhật Dương Quang không khỏi kinh ngạc, cho dù là Minh Sát, đại cao thủ của Minh Phủ cũng không có nhận thấy sự lợi hại của hắn, đám người Thủy Sắc Sắc Vi này không ngờ lại có thể phát hiện, chênh lệch giữa bọn họ đủ để chứng minh Minh Sát mạnh hơn một chút, có điều cũng chỉ là mạnh hơn một chút mà thôi, lập tức lại nói với Thạch Phong.
- Ta không có hứng thú với các ngươi, các ngươi có thể đi, có điều hắn thì phải ở lại.
Ngươi
Hắc Tử vẫn muốn mở miệng mắng to, có điều bị Thạch Phong giữ chặt.
- Các ngươi đi trước đi.
Thạch Phong mở miệng nói.
- Nhưng...
Hắc Tử biết tình huống hiện tại của Thạch Phong, bởi vì phải đối chiến với đại lĩnh chủ Người trông cửa Anubis, Thạch Phong dùng ra kỹ năng bùng nổ, hiện tại đang ở vào trạng thái yếu ớt, thực lực không biết giảm xuống bao nhiêu, nếu hiện tại đơn độc chống lại Hạ Nhật Dương Quang, tuyệt không phải là chuyện tốt.
- Người của chúng ta nhiều chẳng lẽ lại không giết được một mình hắn à?
Lam Thục Vân kinh ngạc hỏi, nàng hoàn toàn không hiểu, những cao thủ lúc trước đánh cho người chơi tinh anh hồng danh thành chó chết này không ngờ lại bị một Thích Khách ngăn cản, hơn nữa biểu hiện như lâm đại địch, hoàn toàn không thể lý giải.
Cho dù hệ ma pháp không thể ra tay, nhưng ba người bọn họ ít nhiều gì cũng là người chơi tinh anh, phối hợp với Hắc Viêm chẳng lẽ vẫn không giết được một Thích Khách cấp 26.
- Được rồi, các ngươi đi đi, còn không đi là người phía sau đuổi kịp đó.
.Thạch Phong xua tay, không chấp nhận đề nghị này, dẫu sao đám người Lam Thục Vân cũng chưa chạm đến trình độ đó, không biết thanh niên trước mắt đáng sợ cỡ nào.
Thủy Sắc Sắc Vi cũng bất đắc dĩ, nếu bọn họ không bị cấm ma, còn có thể triền đấu một phen, nhưng bị cấm ma đối mặt với một Thích Khách, bọn họ chính là bia ngắm sống, cho nên chủ động mở miệng nói:
- Chúng ta đi.
Sau đó Thủy Sắc Sắc Vi dẫn theo người khác rời khỏi.
- Hội trưởng, để ta giúp ngươi.
Hỏa Vũ cũng nhìn thấy đến đột nhiên xuất hiện, nói trong trò chuyện đoàn đội.
- Không cần, ngươi dẫn theo bọn Thủy Sắc mau chóng lui lại, nếu để người phía sau đuổi kịp, muốn đi cũng khó.
Thạch Phong trực tiếp cự tuyệt.
Không phải Thạch Phong không tin thực lực của Hỏa Vũ, nhưng thanh niên trước mắt Hạ Nhật Dương Quang này, không phải đại cao thủ bình thường, mà là đại nhân vật đỉnh phong Hạ Nhật Tử Thần của Thần Vực.
Có thể được gọi là tử thần, là vì Hạ Nhật Dương Quang ở đời trước là nghề nghiệp bậc sáu, có thể nói là đứng trên đỉnh phong của Thần Vực.
Hạ Nhật Dương Quang không giống như Tử Yên Lưu Vân, Tử Yên Lưu Vân là hậu kỳ mới quật khởi, nhảy lên thành thần, cuối cùng đứng trên đỉnh phong của Thần Vực.
Nhưng Hạ Nhật Dương Quang là từ lúc Thần Vực mở ra, một mực đứng ở đỉnh phong của Thần Vực, mạnh tới khủng khiếp.
Vốn Thạch Phong vẫn không tin, hiện tại nhìn thấy Hạ Nhật Dương Quang, hắn mới tin.
- Vì sao hắn lại tham dự tranh đấu công hội?
Thạch Phong nhìn Hạ Nhật Dương Quang đang mặt mày tươi cười, thật sự không nghĩ ra, căn cứ vào ký ức đời trước, Hạ Nhật Dương Quang một mực là người chơi độc hành, không gia nhập bất kỳ thế lực nào, trước giờ cũng không tham dự vào tranh đấu thế lực, hiện tại không ngờ lại đến giúp Minh Phủ.
Có điều lúc này nghĩ nhiều như vậy cũng không có ý nghĩa, hiện tại việc cần phải làm là đào tẩu.
- Thuộc tính của ta giảm xuống quá nhiều, tốc độ giảm mạnh, cho dù Hạ Nhật Dương Quang chịu hiệu quả giảm tốc của Thời Chi Hoàn, có điều tốc độ chắc vẫn ở trên ta, phải nghĩ biện pháp cắt đuôi hắn mới được.
Hiện tại Thạch Phong cũng không muốn cùng phân cao thấp với Hạ Nhật Dương Quang, tình thế quá bất lợi đối với hắn, thời gian lâu dần, rất nhiều người chơi của Nhất Tiếu Khuynh Thành sẽ đuổi kịp, đối mặt với Hạ Nhật Dương Quang và nhiều người chơi tinh anh, hắn khẳng định không cản được.
Ngay khi Thạch Phong đang lên kế hoạch phải làm gì, Hạ Nhật Dương Quang đột nhiên mở miệng nói:
- Sao, muốn tránh chứ không đánh à?
- Ta khuyên ngươi từ bỏ ý tưởng này đi, chuyên tâm đánh một trận, ta nhìn ra được đến, ngươi cũng là cao thủ đã đột phá trình độ đó, có điều muốn bắn lại ta, đó là không có khả năng.
Hạ Nhật Dương Quang nói xong đột nhiên đạp tới, vù một tiếng biến mất ở tại chỗ, trong giây lát đã xuất hiện ở trước mắt Thạch Phong, chủy thủ sáng như tuyết không biết từ lúc nào đã cách ngực Thạch Phong chỉ có mấy cm.
Toàn bộ quá trình trừ nhanh ra thì chính là nhanh.
- Sao có thể nhanh như vậy được.
Mặc dù Hỏa Vũ đang kích sát người của Nhất Tiếu Khuynh Thành, nhưng hơn nửa sự chú ý đều đặt trên chiến đấu của Thạch Phong, nhìn thấy công kích của Hạ Nhật Dương Quang, trong lòng khiếp sợ không nói nên lời.
Cái nhanh của Hạ Nhật Dương Quang khác với nhanh bình thường, đó là một loại phương thức công kích bỏ qua tất cả động tác dư thừa, mà khiến tốc độ biến thành cực nhanh.
Có điều chủy thủ của Hạ Nhật Dương Quang vừa sắp đâm thủng ngực Thạch Phong, Thạch Phong đột nhiên biến mất khỏi tầm nhìn của tất cả mọi người.
- Người đâu rồi?
Duy Ngã Độc Cuồng đang quan chiến ở xa xa nhìn Thạch Phong đột nhiên biến mất, kinh ngạc nói.