Thạch Phong khẳng định bị cấm ma, căn bản không thể sử dụng ra kỹ năng hoặc là đạo cụ gì, nhưng người vẫn biến mất từ trong mắt hắn, quả thực là quả thực.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
U Lan cũng mở to hai mắt, sắc mặt âm trầm như nước.
- Chẳng lẽ lần này lại để hắn chạy thoát.
Kỳ thật không chỉ là đám người U Lan giật mình, trong cả chiến trường không ai không cả kinh.
Một người sống sờ sờ dưới tình huống không thể sử dụng kỹ năng và đạo cụ lại có thể biến mất, nhìn thế nào cũng là vượt quá lẽ thường.
- Cái này...
Thủy Sắc Sắc Vi nhìn Thạch Phong đã biến mất không thấy đâu, không khỏi kinh ngạc.
Không chỉ là Thủy Sắc Sắc Vi không thể lý giải, Hắc Tử ở bên cạnh cũng nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, càng đừng nói là đám người Lam Thục Vân không hiểu gì về Thạch Phong.
Rõ ràng tất cả mọi người đều không thể dùng kỹ năng, cũng không thể dùng đạo cụ.
Rốt cuộc là phải dùng thủ đoạn gì mới có thể khiến người ta biến mất ở trước mắt mọi người, hơn nữa biến mất này còn là đột nhiên, không giống sự biến mất của Thích Khách còn cần một quá trình, sự biến mất của Thạch Phong ngay cả quá trình cũng không có.
Tuy đám người Thủy Sắc Sắc Vi cảm thấy kinh ngạc, nhưng phần lớn là kinh hỉ.
- Sao ta lại quên mất hội trưởng còn có một chiêu này.
Lúc này Hỏa Vũ mới nhớ tới Thạch Phong có thể dùng Hư Vô Chi Bộ.
Đám người Hắc Tử và Thủy Sắc Sắc Vi thì chưa từng thấy Thạch Phong sử dụng Hư Vô Chi Bộ bao giờ, cho nên không biết Thạch Phong còn có một chiêu này.
Sự lợi hại của Hư Vô Chi Bộ, Hỏa Vũ, Phi Ảnh, Tử Yên Lưu Vân đều chính mắt thấy rồi.
Cho dù Hạ Nhật Dương Quang lợi hại tới mấy, ở dưới chiêu này cũng bất đắc dĩ, dẫu sao không nhìn thấy kẻ địch là chuyện vô cùng đáng sợ, càng không cần phải nói phương thức công kích không cho người ta thời gian để phản ứng, cho dù là Hạ Nhật Dương Quang bỏ qua động tác dư thừa, khiến tốc độ của bản thân có thể vượt qua cực hạn, nhưng cũng không cản được một kiếm đó.
Chỉ thấy Hạ Nhật Dương Quang cũng lộ ra một tia khiếp sợ, nhìn chung quanh, ngay cả bóng của Thạch Phong cũng không tìm được.
Bỗng nhiên Thạch Phong xuất hiện ở bên cạnh Hạ Nhật Dương Quang, Thâm Uyên Giả màu xám bạc cũng đột nhiên xuất hiện trước eo Hạ Nhật Dương Quang, lóe ra một đạo ngân mang, cắt về phía thân thể của Hạ Nhật Dương Quang.
- Ngươi.
Tuy Hạ Nhật Dương Quang cực lực né tránh và ngăn cản, nhưng từ lúc Thâm Uyên Giả xuống đến đâm hắn thật sự là quá ngắn, căn bản không kịp né tránh và ngăn cản đã bị đánh trúng, trên đầu bắn ra hơn 400 điểm thương tổn, lập tức khiến cho Hạ Nhật Dương Quang mất đi gần một phần mười điểm sinh mệnh.
Có điều phản ứng của Hạ Nhật Dương Quang cũng không chậm, sau khi bị công kích chủy thủ đột nhiên dùng tốc độ nhanh hơn đâm về phía hậu tâm của Thạch Phong, ở cự ly gần như vậy, chủy thủ chưa kịp rút về, căn bản không kịp ngăn cản, cộng thêm tốc độ chủy thủ của Hạ Nhật Dương Quang cực nhanh, không có bất kỳ động tác dư thừa nào, muốn tránh cũng không thể tránh, cho dù hắn không phải ở trạng thái yếu ớt, cũng rất khó ngăn cản một đâm này.
Dưới sự liều mạng né tránh của Thạch Phong, cuối cùng mới không bị đâm trúng hậu tâm, chỉ bị thương đến bả vai, nhưng lần này lại đánh cho Thạch Phong giảm xuống hơn 800 điểm sinh mệnh, khiến hắn tổn thất gần một nửa điểm sinh mệnh.
- Ngươi không tồi, không ngờ có thể đả thương đến ta, có điều nhìn thuộc tính của ngươi thì hình như bị suy yếu trên diện rộng, ta mới đâm trúng ngươi một chút, điểm sinh mệnh không ngờ lại có thể giảm tới gần một nửa.
Hạ Nhật Dương Quang nhìn nhìn bên hông bị đâm trúng của mình, không hề bận tâm nói.
- một chiêu bộ pháp đó của ngươi bộ pháp rất khá, có điều khi công kích nhất định sẽ xuất hiện, ngươi chém ta một kiếm ta mới giảm gần một phần mười điểm sinh mệnh, cho dù ta dùng thương đổi thương, sau ba chiêu chính là tử kỳ của ngươi.
- Có điều ngươi có thể đả thương ta, để khuyến khích, ta sẽ không dùng thuộc tính ép ngươi, cho ngươi thấy thực lực chân chính của ta.
Hạ Nhật Dương Quang nói rất tùy ý, hoàn toàn là thái độ từ trên cao nhìn xuống, có điều Thạch Phong không cho rằng Hạ Nhật Dương Quang đang phô trương thanh thế, bởi vì sau khi Hạ Nhật Dương Quang nói xong câu này, toàn bộ khí trường đều thay đổi.
Lúc trước ít nhiều còn có sát ý, hiện tại sát ý hoàn toàn thu liễm, ánh mắt nhìn người cũng không còn chuyên chú ở một điểm, hoàn toàn là ánh mắt muốn nhìn thấu tất cả sự vật chung quanh, dùng góc độ vô cùng khách quan để nhìn tất cả.
Một chiêu này chính là Quan Chi Nhãn, có điều so sánh với đám người Đằng Xà lúc trước sử dụng vẫn chưa thành thạo, Hạ Nhật Dương Quang rõ ràng là đã luyện đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh.
- Không hổ là nhân vật đỉnh phong có xưng hào tử thần của Thần Vực, quả nhiên không dễ đối phó như vậy.
Trước kia Thạch Phong chưa từng từng giao thủ với loại nhân vật này, nói một cách chính xác hơn thì là chưa có tư cách đó.
Kiếm Vương đỉnh phong bậc ba ở trong mắt người chơi bình thường là rất giỏi, nhưng ở trước mặt người chơi Thần cấp, chính là con kiến, không đáng nhắc tới.
Trong Thần Vực một mực lưu truyền một câu, dưới Thần cấp đều là kiến, không trở thành nghề nghiệp bậc sáu, vĩnh viễn không biết sự đáng sợ của người chơi chuyên nghiệp bậc sáu.
Hạ Nhật Dương Quang trước mắt chính là cao thủ một mực đứng trên đỉnh phong của Thần Vực.
Thạch Phong chưa từng nghĩ tới có thể được giao thủ với cao thủ như vậy.
Có điều hiện tại khác với quá khứ, đầu tiên Hạ Nhật Dương Quang trước mắt vẫn chưa phải là cao thủ Thần cấp, mà hắn lại học được bộ pháp cao cấp Hư Vô Chi Bộ, không phải không có cơ hội đánh bại Hạ Nhật Dương Quang rồi đào tẩu.