Chỉ một thoáng, đội trưởng và phó đội trưởng ở đây đều cược Nhất Kiếm Truy Phong thắng, nhưng thấy mọi người đều không tin thực lực của Thạch Phong, chỉ có Thanh Sương và Mục Sư Tịch Liên là cược Thạch Phong thắng.
- Thanh Sương đội trưởng, có thể cược nợ không? Ta chỉ có hai viên Linh Hồn Thủy Tinh, có điều ta muốn cược mười viên Dạ Phong đại ca thắng.
Tịch Liên chớp chớp mắt nói.
Thanh Sương trợn mắt, rất kiên quyết nói:
- Không được.
Nếu thực sự để Tịch Liên cược nợ, vậy hắn sẽ không kiếm được gì.
Theo chiến đấu trên lôi đài bắt đầu, ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người Thạch Phong và Nhất Kiếm Truy Phong.
Nhất Kiếm Truy Phong vừa lên đã liền dùng ra xung phong, hóa thành một con báo săn mạnh mẽ, trong giây lát đã tới trước người Thạch Phong, mà Thạch Phong không né tránh, để mặc kỹ năng xung phong của Nhất Kiếm Truy Phong đâm tới.
- Hả, không chống đỡ à?
Nhất Kiếm Truy Phong mắt thấy cách Thạch Phong chỉ còn không đến 5 mét, Thạch Phong lại vẫn không nhúc nhích, không hề có ý tứ ngăn cản.
Lập tức đại kiếm trong tay Nhất Kiếm Truy Phong trong tay Nhất Kiếm Truy Phong vung lên.
Cơ hồ là vừa lao tới Thạch Phong, đồng thời đại kiếm bạch ngân cũng theo đỉnh đầu Thạch Phong, động tác đơn giản mau lẹ.
Xoẹt một tiếng.
Đại kiếm bạch ngân chém trúng Thạch Phong, trực tiếp rơi xuống đất, đập ra một vết kiếm rất sâu.
- Tàn ảnh?
Nhất Kiếm Truy Phong lập tức phát giác không đúng, xoay người dùng ra Toàn Phong Trảm, có thể tạo thành thương tổn nặng cho kẻ địch trong phạm vi 6 mét xung quanh.
Đại kiếm bạch ngân ở trong tay Nhất Kiếm Truy Phong giống như một cây gậy gỗ, rất dễ dàng hóa thành màu bạc màu bạc, thổi quét tất cả xung quanh.
Ầm!
Gió xoáy màu bạc xoay tròn, đồng thời phát ra một tiếng nổ vang, một đạo thân ảnh bị đánh bay.
- Nguy hiểm thật.
Nhất Kiếm Truy Phong nhìn thấy thân ảnh bay ra chính là Thạch Phong, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nếu không phải hắn ngay lập tức có phản ứng, dùng ra Toàn Phong Trảm, Toàn Phong Trảm lợi kiếm trong tay Thạch Phong đã chém vào người hắn rồi.
- Tốc độ né tránh nhanh quá, ngay cả ta cũng không nhìn rõ, còn tưởng rằng Dạ Phong huynh bị đánh trúng rồi.
Thuẫn Chiến Sĩ cấp 29 Bách Thế Luân Hồi kinh ngạc nói.
- Tốc độ né tránh lợi hại như vậy, chẳng trách Thanh Sương đội trưởng lại tôn sùng đến thế, chỉ là dựa vào thủ đoạn này, muốn đánh trúng Dạ Phong cũng rất khó, nếu đổi thành Thích Khách mới có khả năng chạm tới.
Người khác cũng cảm thấy khiếp sợ trước thủ đoạn của Thạch Phong.
Tuy trong bọn họ có một số người cũng có thể làm ra tàn ảnh giống như Thạch Phong, nhưng tuyệt đối không thể làm một cách lặng lẽ như Thạch Phong, cho tới sau khi bị chém trúng mới khiến người ta phát hiện là không chém trúng người, sự nắm giữ hỏa hậu trong đây, quả thực là diệu đến đỉnh phong.
- Khà khà, có gì đâu, Dạ Phong đại ca ngay cả làm nóng người cũng chưa tính.
Tịch Liên che miệng cười nói.
Trên đường quay về, Thạch Phong đã nhiều lần sử dụng Hư Vô Chi Bộ để kích sát quái đầu lĩnh, bộ pháp giống như quỷ mị đó, căn bản khiến người ta khó lòng phòng bị, loại kỹ xảo tránh né tàn ảnh này căn bản không tính là gì.
Người khác nghe vậy đều chỉ cười, căn bản không tin.
Trên lôi đài, Nhất Kiếm Truy Phong cũng hoàn toàn trở nên nghiêm túc, từng chiêu từng thức đều nhằm vào yếu hại và góc chết của Thạch Phong để công kích, trong đó uy lực của kỹ năng cực lớn, nhất là trong công kích bình thường lại kèm theo kỹ năng công kích, khi sử dụng rất liền mạch, giống như tất cả kỹ năng của Cuồng Chiến Sĩ đều là đo người định chế cho Nhất Kiếm Truy Phong vậy.
- Thì ra là thế, không ngờ Bách Quả Giai Nhưỡng lại có diệu dụng như vậy, chẳng trách lại vô cùng ít ỏi.
Thạch Phong vừa né tránh vừa cẩn thận quan sát hành động của Nhất Kiếm Truy Phong.
Mặc dù sức nắm giữ bản thân của Nhất Kiếm Truy Phong không tồi, nhưng vẫn chưa đạt tới, có thể khiến kỹ năng trôi chảy như vậy, trong Linh Dực cũng chỉ có Hỏa Vũ và Tử Yên Lưu Vân là có thể đạt tới trình độ này, có điều hai người cách bước nửa bước vào cảnh giới nhập vi chỉ thiếu một chút mà thôi, ngược lại Nhất Kiếm Truy Phong vẫn còn kém rất xa.
Cách giải thích duy nhất chính là Bách Quả Giai Nhưỡng có thể khiến độ phù hợp của người chơi tăng nhiều.
Nghĩ đến đây, Thạch Phong không khỏi cảm thấy run rẩy.
Đề thăng độ phù hợp, đây chính là chuyện mà vô số cao thủ hằng ao ước, bằng không cũng sẽ không phí tâm đả tạo vũ khí trang bị thích hợp với mình.
Thấy rõ tác dụng chân chính của Bách Quả Giai Nhưỡng, Thạch Phong cũng coi như là đã hiểu được vì sao đám người Thanh Sương lại có độ hoàn thành kỹ năng cao như vậy.
Đáng tiếc sản lượng Bách Quả Giai Nhưỡng quá ít, cao thủ có thể bồi dưỡng lại càng ít.
Tối đa cũng chỉ là cho người ở đây dùng một chút, người nhiều hơn thì căn bản là không đủ.
Liên tục không ngừng công kích hai ba phút.
Nhất Kiếm Truy Phong càng đánh càng kinh hãi.
Hắn trừ một chiêu Toàn Phong Trảm lúc đầu chạm tới Thạch Phong ra, về sau là không hề chạm vào Thạch Phong.
Mỗi lần đại kiếm trong tay hắn cho rằng sắp đụng tới thân thể của Thạch Phong, đại kiếm luôn vẫn thiếu một chút mới có thể chạm tới thân thể của Thạch Phong, nếu nói mấy lần là trùng hợp, vậy hơn trăm lần công kích cũng như vậy, tuyệt đối không phải là trùng hợp.
- Thế này rốt cuộc là sao? Vì sao ta lại không thể đánh trúng hắn?
Nhất Kiếm Truy Phong vẫn là lần đầu gặp phải tình huống như vậy.
Trước kia chiến đấu PK, hai bên luôn có tiêu hao, chỉ là vấn đề nhiều ít.
Bên có Kỹ xảo cao hơn tất nhiên sẽ có thương tổn tạo thành cao hơn, tích lũy lâu dần sẽ giành thắng lợi.
Nhưng loại chiến đấu đánh không trúng người này quả thực khiến hắn phát điên.