Hắc Viêm muốn dùng lực phá xảo, đó là không có khả năng.
Ngay khi Lăng Hương đang ảo tưởng ra cảnh Thạch Phong bị hai mươi người đùa bỡn, nàng đột nhiên nhìn thấy một màn khiến người ta rung động.
Không biết từ lúc nào.
Đối thủ của Thạch Phong không ngờ đã ngã xuống đất không nhúc nhích.
- rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lăng Hương nói với vẻ không thể tin nổi.
Từ lúc chiến đấu bắt đầu, nàng chỉ là thất thần một chút mà thôi, chiến đấu đã kết thúc rồi...
Trên lôi đài đá phiến rộng lớn, Thạch Phong chậm rãi cất Thâm Uyên Giả vào vỏ kiếm, không thèm nhìn Cuồng Chiến Sĩ cấp 30 đã ngã xuống đất.
- Kế tiếp.
Thạch Phong bình thản nói.
Quy tắc trong Đấu kỹ trường là đánh trúng chỗ yếu hại là chết, chỉ cần một kích đánh trúng chỗ yếu hại của đối phương, chính là đối phương thua, cho dù là công kích Thuẫn Chiến Sĩ cao máu nhiều, cũng không ngoại lệ, càng đừng nói là Cuồng Chiến Sĩ.
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Thạch Phong, người lúc trước còn cảm thấy bất mãn với Thạch Phong đều ngậm miệng, trong ánh mắt đầy vẻ kiêng kị.
Tuy nói Cuồng Chiến Sĩ không phải nghề nghiệp loại hình tốc độ, nhưng muốn một phát đánh bại, cũng là không dễ dàng, càng đừng nói là cao thủ thực chiến đã trải qua vô số chiến đấu.
Bọn họ đều là đồng bạn, biết rõ thực lực của mỗi người là thế nào.
Tuy Cuồng Chiến Sĩ Lúc trước bị Thạch Phong một kiếm kích sát không xếp trong top 5, nhưng chiến lực cũng có thể xếp ở trình độ trung thượng, có thể một kiếm đánh trúng chỗ yếu hại, thậm chí là khiến Cuồng Chiến Sĩ không kịp phản ứng, quả thực là không thể tin nổi.
- Không hổ là người được Các chủ nhìn trúng, quả nhiên cũng khá đấy, vậy để Hôi Ưng ta đến lãnh giáo một chút.
Sau đó một nam tử trung niên hình thể tinh tráng, ánh mắt như ưng từ trong đám người đi ra.
Mọi người nhìn thấy Cuồng Chiến Sĩ tự xưng Hôi Ưng đi ra, một kiếm chấn nhiếp của Thạch Phong lúc trước cũng tan thành mây khói, lại khôi phục vẻ kiêu ngạo và tự tin trước kia.
- Hôi Ưng, dựa vào ngươi, đừng để hắn xem thường chúng ta.
Người khác ở bên cạnh cổ vũ.
Hôi Ưng là cao thủ xếp thứ nhất trong bọn họ, đừng nhìn tuổi đã hơn bốn mươi, nhưng kỹ xảo sắc bén và kinh nghiệm chiến đấu phong phú, căn bản không phải là người trẻ tuổi bình thường có thể so sánh.
- Ta sẽ tận lực.
Hôi Ưng bỗng nhiên gật đầu, chậm rãi đi đến trước mặt Thạch Phong.
Mà Phượng Thiên Vũ đang nhìn lên đài, mặt mày lại tươi cười.
- Lúc trước không thấy rõ thực lực chân chính của Hắc Viêm, hiện tại Hôi Ưng ra sân, chắc có thể mò ra được nội tình của hắn.
Phượng Thiên Vũ nhìn hình ảnh quay lại chiến đấu của Thạch Phong lúc trước, cười bảo.
- Tiểu thư, cho dù Hôi Ưng là đặt vào Long Phượng Các cũng có thể xếp vào hang cao thủ đứng thật, trong công hội trừ Long Vũ của thế hệ thanh niên là không phải đối thủ ra, đối phó những người khác đều nắm chắc giành chiến thắng, sao lại có thể không đánh lại Hắc Viêm?
Lăng Hương vừa nghe vậy, không khỏi kinh ngạc.
Lăng Hương luôn cảm thấy Phượng Thiên Vũ đánh giá quá cao thực lực của Thạch Phong.
Lúc trước nàng thất thần, không nhìn thấy một màn Thạch Phong xuất kiếm, có điều hiện tại nhìn hình ảnh quay lại, tốc độ xuất kiếm không phải nhanh đến không thể ngăn cản, chỉ là Thạch Phong xuất kiếm quá xảo quyệt, cộng thêm lâm thời nhằm vào góc chết mà biến chiêu, khiến Cuồng Chiến Sĩ đó ứng đối không kịp, cho nên bị nàng trúng chỗ yếu hại, một kích mất mạng.
Nhưng Hôi Ưng thì khác, kinh nghiệm chiến đấu không biết cao hơn người khác bao nhiêu lần, cho dù Thạch Phong lâm thời biến chiêu sắc bén hơn, có điều đối với Hôi Ưng kinh nghiệm phong phú mà nói, căn bản không cấu thành uy hiếp.
- Nhìn là biết.
Phượng Thiên Vũ tất nhiên biết sự lợi hại của Hôi Ưng, dựa theo kế hoạch trước kia, nàng là định để Hôi Ưng làm người dẫn đội của chiến đội, nếu không phải Hắc Viêm thông quan Ô Thần Phế Khư cấp địa ngục, nàng cũng sẽ không tới đây tìm Thạch Phong.
Phượng Thiên Vũ vừa nói xong, chiến đấu trên đấu kỹ trường cũng kết thúc đếm ngược.
- Để ta xem ngươi mạnh thế nào.
Hôi Ưng rút ra chiến đao, hai mắt lập tức biến thành lạnh như băng, giống như ngay cả không khí xung quanh cũng theo biến thành lạnh lẽo theo, tất cả đều không thoát khỏi đôi mắt này.
Thạch Phong chưa hành động, Hôi Ưng đã bổ một đao về phía bả vai Thạch Phong.
Tốc độ xuất đao của Hôi Ưng không nhanh, ngược lại rất chậm, người chơi bình thường cũng có thể ngăn cản, hoặc có thể nói là đang dẫn dụ người ta ngăn cản.
Hơn nữa Hôi Ưng xuất đao vô cùng hung ác, nhắm thẳng vào chỗ yếu hại, khiến người ta không thể không ngăn cản hoặc là né tránh.
Nếu không ngăn cản, công kích chỗ yếu hại của Hôi Ưng, kết quả cuối cùng chính là lưỡng bại câu thương.
Có thể nói là một kích xả thân hoàn toàn.
Người quen thuộc với Hôi Ưng, lúc này đều mỉm cười, bởi vì bọn họ đều biết, Hôi Ưng căn bản không phải là muốn liều mạng, mà là thông qua một đao này để tìm ra nhược điểm của đối phương.
Giống như cao thủ là không có nhược điểm, chỉ có trong nháy mắt công kích, mới bại lộ ra nhược điểm lớn nhất, cho nên Hôi Ưng là đang dẫn dụ Thạch Phong, khiến Thạch Phong chủ động bại lộ nhược điểm, sau đó công kích nhược điểm, tuy Hôi Ưng cũng sẽ bại lộ nhược điểm, nhưng Hôi Ưng dựa vào sức quan sát nhất đẳng và kinh nghiệm chiến đấu dày dặn, hoàn toàn có thể lực ép đối thủ.
Nói cách khác dẫn đối phương tới cường hạng của mình rồi mới va chạm, cho nên rất nhiều cao thủ đỉnh cấp trong Long Phượng Các đều không phải là đối thủ của Hôi Ưng.
- Liều mạng à?
Thạch Phong mỉm cười.
- Vậy ngươi sẽ chịu thiệt.
Chỉ thấy Thạch Phong chủ động nghênh đón chiến đao màu tím đen, thậm chí là không dùng kiếm để ngăn cản.