Sau khi Vinh Quang Hồi Hưởng nghe xong, thực sự là lòng muốn giết Thạch Phong cũng có.
Thạch Phong không ngờ dám ngang nhiên nhục mạ hắn là con mèo con chó, cho dù là những công hội siêu cấp cũng không dám làm như vậy.
Mà Thủy Sắc Sắc Vi cuối cùng cũng không nhịn được mà cười trộm.
Đường đường là Vinh Quang Hồi Hưởng, hội trưởng của Hoàng Hôn Hồi Hưởng, lúc này lại bị Thạch Phong khiến cho mặt xám mày tro, tức tới nửa câu cũng không nói ra được, Vinh Quang Hồi Hưởng như vậy, vẫn là lần đầu tiên Thủy Sắc Sắc Vi nhìn thấy, trong lòng hả giận không nói nên lời.
Có điều Thủy Sắc Sắc Vi cũng biết, đây là Thạch Phong đang giúp nàng hả giận, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.
- Hắc Viêm hội trưởng, ngươi nghiêm túc chứ?
Lúc này Liễu Sư Sư cuối cùng cũng mở miệng hỏi, có điều thanh âm cũng rất lạnh lùng, nàng không ngờ hội trưởng của một công hội nho nhỏ cũng dám khinh thường tập đoàn tài chính Khai Nguyên bọn họ như vậy.
Tuy Liễu Sư Sư không nói những lời đe dọa gì, có điều lại khiến bầu không khí trong phòng biến thành vô cùng trầm trọng, ngay cả Thủy Sắc Sắc Vi cũng cảm thấy có chút không thở được.
Đây là khí thế của người một mực ở cao tầng của thế giới, cho dù thực lực bản thân yếu ớt, cũng có thể khiến cao thủ đỉnh cấp như nàng cảm thấy bất an cực độ.
Nếu Thạch Phong trả lời không tốt.
Hậu quả là không thể lường được.
Lúc này Thủy Sắc Sắc Vi thực sự có chút hối hận, lúc trước nên khuyên Thạch Phong, cũng không đến nỗi xảy ra trường hợp như vậy.
Có điều Thạch Phong lại giống như không bận tâm, gật đầu, rất lạnh lùng nói:
- Đương nhiên, trước nay ta luôn đã nói là làm.
Tuy Thanh âm của Thạch Phong không lớn, nhưng tất cả mọi người đều nghe rõ.
Điên rồi!
Người này điên rồi!
Vinh Quang Hồi Hưởng hoàn toàn đã không còn vẻ tức giận lúc trước, bởi vì tất cả đều bị khiếp sợ thay thế, hai mắt nhìn Thạch Phong với vẻ không thể tin nổi.
Thạch Phong không ngờ vì xả giận cho Thủy Sắc Sắc Vi mà khiêu khích tập đoàn tài chính lớn cấp thế giới.
Đây rốt cuộc là vô tri cỡ nào mới làm ra hành vi như vậy.
- Tốt lắm, ta sẽ chuyển đạt lại lời nói của ngươi.
Liễu Sư Sư hờ hững đáp lại, nhìn Vinh Quang Hồi Hưởng,
- Chúng ta đi.
Sau khi Liễu Sư Sư và Vinh Quang Hồi Hưởng rời khỏi.
Bầu không khí trong phòng khách mới trở lại thoải mái, có điều Thủy Sắc Sắc Vi vẫn cảm thấy khiếp đảm.
Ánh mắt đạm mạc trước khi đi của Liễu Sư Sư, đã phản ánh vô cùng rõ ràng sự phẫn nộ trong lòng nàng ta, sợ rằng chuyện này sẽ không kết thúc đơn giản như vậy.
- Cám ơn.
Thủy Sắc Sắc Vi nhìn về phía Thạch Phong vẫn bình tĩnh như thường ở bên cạnh, trong ánh mắt đầy vẻ cảm kích.
Nàng không phải loại người ngu dốt.
Nhìn thì sự khiêu khích của Thạch Phong là rất ngu xuẩn, nhưng Thủy Sắc Sắc Vi biết, đây kỳ thật là đang giúp nàng.
Vốn nàng đã cự tuyệt Vinh Quang Hồi Hưởng, tập đoàn tài chính Khai Nguyên khẳng định sẽ không bỏ qua cho nàng và gia tộc của nàng ta, nhưng Thạch Phong chạy tới cố ý khiêu khích tập đoàn tài chính Khai Nguyên, chuyển dời cừu hận của tập đoàn tài chính Khai Nguyên tới trên người mình, như vậy đầu mâu của tập đoàn tài chính Khai Nguyên sẽ không nhằm vào nàng và gia tộc của nàng nữa.
Nếu đổi thành công hội khác, sợ rằng không có một ai nguyện ý vì một thành viên một công hội mà đối địch với tập đoàn tài chính Khai Nguyên.
- Trong đoạn thời gian này ngươi không cần lo chuyện của Thạch Lâm Tiểu Trấn, cứ toàn lực đi thăng cấp đề thăng đi, chuyện Thạch Lâm Tiểu Trấn ta sẽ giao cho Ưu Úc Vi Tiếu đến quản lý.
Thạch Phong cười cười, nói.
- Nhưng chuyện tập đoàn tài chính Khai Nguyên...
Thủy Sắc Sắc Vi hiểu, đây là Thạch Phong muốn nàng rời xa phân tranh lần này, như vậy tập đoàn tài chính Khai Nguyên sẽ không chú ý tới nàng và gia tộc của nàng.
Có điều chuyện lần này, chủ yếu vẫn là do nàng dẫn tới, nàng không thể ngồi yên mặc kệ, không đếm xỉa đến.
- Không cần lo lắng, mảnh đất Thạch Lâm Tiểu Trấn này quá quý giá, cho dù không có Hoàng Hôn Hồi Hưởng và tập đoàn tài chính Khai Nguyên, cũng sẽ có công hội và tập đoàn tài chính khác muốn nhúng tay.
Thạch Phong có thể nhìn ra sự áy náy của Thủy Sắc Sắc Vi, có điều Thủy Sắc Sắc Vi lại nghĩ quá đơn giản.
- Ở trong Tinh Nguyệt Vương Quốc, chưa có bất kỳ một thế lực nào có thể từ bên ngoài cướp đi Thạch Lâm Tiểu Trấn, một khi đã như vậy thì còn sợ cái gì?
Sự cạnh tranh của Thần Vực là hơn xa bất kỳ một trò chơi ảo nào trước kia.
Tuy Thạch Phong cũng không biết vì sao, nhưng hắn là người từng trải, biết rất rõ sau khi chiếm lấy Thạch Lâm Tiểu Trấn sẽ phải đối mặt với loại nguy hiểm gì, nguy hiểm này sớm muộn gì cũng sẽ bùng nổ, so với ngồi chờ chết, còn không bằng chủ động xuất kích.
Vừa bắt đầu đã đối mặt với tập đoàn tài chính lớn như Khai Nguyên, vẫn là nằm ngoài dự đoán của Thạch Phong.
Có điều cũng may thủ đoạn chèn ép kinh tế trong thực tại của tập đoàn tài chính Khai Nguyên là ảnh hưởng rất nhỏ đối với hắn, muốn đánh gục hắn thì chỉ có thể xuống tay từ trong Thần Vực.
Nhưng trong Thần Vực lại là sân nhà của hắn, muốn đối phó hắn cũng không dễ như vậy.
- Bất kể là công hội hay là ta, đều cần phải mau chóng đề thăng thực lực mới được.
Thạch Phong không khỏi trở nên khát vọng hơn đối với Bảo Tàng của Solomon.
Nếu Bảo Tàng của Solomon có liên quan tới Kiếm của Solomon, nói không chừng có thể có được Kiếm của Solomon.
Với thực lực cá nhân trước mắt của hắn, hiệu quả có thể tạo thành đối với đại chiến công hội là vô cùng có hạn, đối mặt với sự liên hợp của mấy công hội lớn, lại càng là trứng chọi đá, nhưng nếu có Kiếm của Solomon, chưa chắc đã không thể đuổi theo các công hội lớn mà đại sát tứ phương như Pháp Thần Gaia.