Trọng Sinh Cự Tuyệt Trở Thành Bình Phong Của Nam Phụ

Chương 63

Đêm hè có chút nóng nực, Khương Yên trằn trọc mãi mới mơ màng đi vào giấc ngủ.

Tấm chăn mỏng đã bị nàng đá bay xuống giường từ lúc nào.

Chợt vạt áo bị kéo ra, một cảm giác mát lạnh ập đến, sau đó là cơn nóng hầm hập.

Gương mặt bị bóp nắn đến phát đau khiến Khương Yên không nhịn được nhíu mày mở mắt ra.

“Á…”

Tiếng hét chưa kịp trào ra khỏi cổ họng đã bị người nuốt lấy. 

Cơ Trường Uyên như phát cuồng mà vồ vập lấy môi lưỡi của nàng cắn xuống, truy đuổi chiếc lưỡi mềm mại bên trong như muốn nuốt vào bụng.

Khương Yên chống tay, cố đẩy con người đang điên cuồng náo loạn trên người nàng ra nhưng bất lực, chỉ có thể hổn hển nói không ra hơi.

“Hoàng thượng, sao lại quay lại…?”

“Tại sao trẫm không thể quay lại chứ? Nàng là nữ nhân của trẫm, trẫm ngủ ở đây có gì là không được, hử?”

Cơ Trường Uyên ồm ồm nói, hơi thở nặng nề đã nhuốm màu dục vọng.

Trong cơn gấp gáp, áo bào trên người bị hắn tự tay xé toạc ra, để lộ thân hình lực lưỡng đã gồng cứng lại vì xúc cảm ở dưới thân.

Khương Yên cứ nghĩ lúc nãy đã chọc giận người này, với tính cách sĩ diện và tự ái cao, hẳn là hắn sẽ không thèm đến đây nữa.

Không ngờ Cơ Trường Uyên vẫn có thể mặt dày quay lại đây.

Còn đè lên người nàng mà ra sức đòi hỏi.

“Không phải hoàng thượng đã nói sẽ cho ta nhìn thấy quang cảnh hoang phế của Trọng Hoa cung ư? Còn chưa qua nửa canh giờ mà ngài đã rút lời nhanh như vậy rồi sao?” 

Khương Yên khinh thường ra mặt.

Chỉ đổi lại vẻ mặt sảng khoái và nụ cười ranh mãnh gian xảo của đối phương.

“Ừ, ngày mai, ngày mai sẽ cho nàng thấy, còn bây giờ ngoan ngoãn cùng trẫm chìm trong sự sung sướng thôi nào.” 

Tiếng rên rỉ mềm yếu lại lần nữa vang lên xen lẫn hơi thở mê loạn.

Trời còn chưa sáng, Cao Dục đã nhẹ nhàng đi đến Trọng Hoa cung.

Bên trong nến đã cháy hết, trên giường là thân ảnh nhỏ nhắn đang im lìm say ngủ.

Cơ Trường Uyên tự mặc quần lụa đứng dậy, theo nhóm người Cao Dục làm công tác rửa mặt chải đầu. 

Nhìn tấm lưng trần chi chít vết cào còn rướm máu, Cao Dục xót xa không thôi, đôi mắt ti hí không nhịn được trợn trừng về phía giường gấm bên trong.

“Hoàng thượng, cái này… e là sẽ bị nhiễm trùng, để nô tài cho gọi thái y đến kiểm tra…”

“Không cần đâu.” Cơ Trường Uyên xua tay rồi nhún vai một cái, vẻ mặt có phần hưởng thụ.

Đây là bằng chứng cho thấy chiến tích của hắn và Khương Yên ở trên giường, không chỉ một mình hắn có, toàn bộ cơ thể của nàng cũng in hằn đầy dấu vết của hắn.

Cơ Trường Uyên không hề che giấu, hắn còn muốn nàng nhìn thấy rõ ràng hơn mỗi khi hai người ở bên cạnh nhau.

Để nhắc nhở rằng giữa bọn họ đã phát sinh ra những chuyện gì.

Huống chi đây chỉ là vết trầy ngoài da, không đáng lo ngại gì.

Thử hỏi mười ngón tay thon thả mềm oặt của Khương Yên có thể gây ra cho hắn vết thương nặng nề cỡ nào cơ chứ.

Còn không bằng móng vuốt của một con mèo hoang nhỏ.

***

Trường Xuân cung vẫn thanh nhã như ngày nào.

Bên trong có chút náo nhiệt vẫn không mất đi vẻ đài các của nó.

Thẩm Thiên Nhược nay đã là hoàng hậu Đại Cơ ung dung quý khí ngồi ở ghế chủ tọa, hai bên là thưa thớt cung tần mỹ nữ được nạp vào hậu cung, toàn bộ đều xuất thân từ nhà quan lại và thế gia vọng tộc ở kinh thành.

Bởi vì Cơ Trường Uyên mới lên ngôi được một năm, số lượng phi tử rất ít, chỉ đếm trên đầu ngón tay. 

Ngoài vị trí hậu vị thuộc về đích nữ nhà Thượng thư, còn một vị phi là em gái ruột của thống tĩnh đại tướng quân ở Giang Châu, xuất thân từ gia học họ Khổng hiển hách, ba đời đều là võ tướng của Đại Cơ.

Tiếp theo sau chỉ còn một vị tần, một chiêu nghi, một tiệp dư và một quý nhân.

Có thể nói là cấp bậc được chia đều dựa vào xuất thân của mọi người. 

“Nghe nói, từ lúc trở về, ngày nào hoàng thượng cũng ghé Trọng Hoa cung.”

Khổng Tuyết Ninh lấy quạt che mặt, ẩn ý nhìn về phía Thẩm Thiên Nhược.

Ai ai cũng nói hoàng hậu của nhà họ Thẩm tài đức vẹn toàn, thiện lương phúc hậu. 

Nhưng Khổng Tuyết Ninh không tin, trượng phu như ánh trăng trong lòng, cùng với ngôi vị quốc mẫu danh giá này không thể nào không khiến cho Thẩm Thiên Nhược nổi lên tâm tư bất chính.

Vì vậy sáng hôm nay, nàng ta cố gắng lôi kéo mấy tỷ muội trong cung đến đây vấn an hoàng hậu, tiện đà nhắc nhở nàng ấy một phen.

Người ở Trọng Hoa cung còn chưa được tấn vị rõ ràng, các nàng cũng bị hạn chế đến đó gặp mặt.

Nhưng hoàng hậu thì khác, người cầm phượng ấn chấp chưởng lục cung, còn phi tử nào có thể sánh ngang được cơ chứ.

Thẩm Thiên Nhược rủ mi nhấp một ngụm trà, sau đó khoan thai đáp: “Vậy thì tốt, hoàng thượng có tri kỷ hầu hạ bên gối, bổn cung cũng thấy yên tâm trong lòng.”

Khổng Tuyết Ninh không cho là như thế: “Người này lai lịch bất minh, từ lúc nhập cung chưa hề lộ mặt, lại còn không thèm đếm xỉa đến hoàng hậu cùng Trương Xuân cung một chút nào, thể loại kiêu căng ngạo mạn như vậy, thần thiếp e là sẽ ảnh hưởng không tốt đến quy củ và đạo đức của hậu cung về sau.”

Thẩm Thiên Nhược cười xòa: “Muội muội đừng lo lắng quá, hoàng thượng là người tinh tường, nếu có chuyện gì ắt sẽ không thể qua được mắt người. Chúng ta chỉ cần làm tròn bổn phận của mình, để người bớt lo lắng là được.”

Thấy không thể xúi giục được Trường Xuân cung ra tay, Khổng Tuyết Ninh cũng không muốn nấn ná thêm nữa, nhanh chóng hành lễ cáo từ.

“Người này tính cũng hay quá nhỉ, nghĩ nương nương của chúng ta là người ngu ngốc lắm hay sao chứ?” Thanh Liễu đứng hầu bên cạnh không nhịn được hừ lạnh một tiếng.

Không được hoàng thượng sủng hạnh, lại chạy đến đây lợi dụng Thẩm Thiên Nhược hòng gây náo loạn một phen.

Tưởng âm mưu của nàng ta mọi người không nhìn ra được chắc.

“Bên Trọng Hoa cung không truyền đến tin tức gì ư?” Thẩm Thiên Nhược không phản bác lời của Thanh Liễu, chỉ nhẹ giọng hỏi.

“Cao tổng quản có vẻ rất để tâm đến người này, cho người phòng vệ rất nghiêm ngặt, không ai có thể đến quấy rầy, cho nên nô tỳ chưa dò la ra được thân thế thực sự.”

Nói đến đây, không thấy Thẩm Thiên Nhược ừ hử gì, Thanh Liễu có phần xoắn xuýt: “Nhưng nương nương yên tâm, nô tỳ đã cài cắm người ở sân ngoài của Trọng Hoa cung, nếu có bất kỳ động thái nào nhất định sẽ báo cho chúng ta biết.”

Lúc này Thẩm Thiên Nhược mới nhẹ nhàng đặt ly trà xuống bàn, giọng trầm thấp như tiếng thở: “Nhớ đừng quấy rầy vị bên đó, chỉ cần theo dõi kỹ càng là được, thân là hoàng hậu của một nước, bổn cung không muốn hoàng thượng gặp chuyện không hay, càng không muốn để người phải phiền lòng lo lắng về chuyện lông gà vỏ tỏi ở trong hậu cung này.”

“Nô tỳ đã rõ.”

Chuyện hoàng thượng đưa một vị mỹ nữ từ dân gian vào cung, lại sắp xếp ở riêng trong Trọng Hoa cung tất nhiên cũng lan đã ra khắp các triều thần.

Một vài cựu thần lớn tuổi dâng tấu ẩn ý muốn hoàng thượng làm rõ thân thế của vị này, tránh phải gián điệp của những nước lân bang.

Đáng tiếc toàn bộ đều bị Cơ Trường Uyên gạt đi hết.

“Chuyện nhà của trẫm, không cần các khanh phải lo lắng.”

Hàn Trác Ngôn đứng hầu ở ngự thư phòng, nhìn mặt mũi xám xịt của Cơ Trường Uyên không nhịn được mà khuyên nhủ vài câu.

“Hoàng thượng cũng biết tính tình bảo thủ của mấy người này, chi bằng cứ công khai quách đi cho rồi, dù gì đi nữa cũng đã nhập cung được mấy ngày, chẳng lẽ cứ không danh không phận ở Trọng Hoa cung mãi được sao?”

Cơ Trường Uyên nghiêng đầu đăm chiêu suy nghĩ, cuối cùng lại lắc đầu như có phần bế tắc.

“Không được.”

“Cái gì mà không được?” Hàn Trác Ngôn bật thốt. 

Phải nói ngay cả khi người này bị bao vây trong cung biến, bị hạch sách trước mặt tiên đế, bị kề kiếm vào cổ, hắn từ đầu đến cuối chỉ bày ra một bộ dáng thong dong nhàn nhã đến không ngờ.

Hàn Trác Ngôn âm thầm phò tá dưới trướng của Cơ Trường Uyên bao nhiêu năm, y không tin có chuyện gì mà Cơ Trường Uyên không giải quyết được.

Hôm nay lại nhìn thấy vẻ khoanh tay bó gối của người này, đúng là hiếm có khó tìm.

Cơ Trường Uyên cũng không e ngại trước câu hỏi của Hàn Trác Ngôn, giờ phút này hắn quả thật cần tìm người để hội ý một phen.

“Trước đây, trẫm cho rằng tước vị quý nhân đối với nàng đã là cao quý lắm rồi. Nhưng bây giờ nghĩ lại, đột nhiên cảm thấy không xứng nữa.”

“Quý nhân quá thấp, nếu không có khả năng tranh sủng, nàng dễ bị người khác dẫm đạp dưới chân. Nhưng xuất thân của nàng lại quá khó để có thể nâng đỡ lên phi vị.”

Hàn Trác Ngôn ồ lên một tiếng, nhẹ nhàng hỏi lại: “Có vẻ hoàng thượng đã băn khoăn vấn đề này nhiều hôm rồi?”

“Ừ, chung quy là vậy.”

Cơ Trường Uyên khẽ gật đầu, tự đáy lòng hắn cũng không dám nghĩ đến vấn đề sâu xa hơn nữa.

Chỉ cần liếc mắt cũng biết Khương Yên không hề cam tâm tình nguyện trở thành phi tử của hắn.

Càng không muốn ở lại đây một chút nào.

Mà thôi chuyện này cứ tạm bỏ qua đi đã, đợi một thời gian, khi hắn chìu chuộng nàng thật tốt, thế nào Khương Yên cũng sẽ thay đổi suy nghĩ.
Bình Luận (0)
Comment