Trọng Sinh Cự Tuyệt Trở Thành Bình Phong Của Nam Phụ

Chương 64

Mỗi lần lăn giường với Cơ Trường Uyên xong, toàn bộ cơ thể của Khương Yên đều ê ẩm đau nhức.

Nếu cứ tiếp diễn như thế này thì có lẽ Khương Yên không có cơ hội để c.h.ế.t già mất thôi.

Cảm giác ngột ngạt và đau xót cứ mơ hồ quẩn quanh trong tâm trí, làm cách nào cũng không thoát ra được.

Đối phương chính là vị hoàng đế uy nghiêm một tay che trời, khắp giang sơn Đại Cơ này có cái gì không phải là của hắn chứ.

Chỉ là hắn thích hay không mà thôi.

Còn muốn toàn mạng mà thoát khỏi ma trảo của Cơ Trường Uyên, Khương Yên cảm thấy đây là nan đề vô phương giải đáp.

Thậm chí bây giờ, làm thế nào để tránh khỏi việc bị hắn cưỡng ép hằng đêm, Khương Yên còn chưa biết tính sao nữa là.

Giá mà trên người nàng xuất hiện một thứ gì đó có thể khiến Cơ Trường Uyên phải tránh xa nhỉ?

Sau khi lên ngôi, với chính sách giảm sưu thuế, chăm lo cho đời sống nhân dân, lại tích cực mở rộng giáo dục địa phương, hỗ trợ xây đắp các công trình đường xá thủy lợi, thu hoạch mùa màng năm nay tăng sản lượng thấy rõ.

Thời gian này mỗi lần thượng triều, Cơ Trường Uyên cũng chỉ nghe được đôi ba điều cự cãi vụn vặt, hay chuyện dạy dỗ con gái, vợ chồng bất hòa của các vị quan viên khiến hắn đến là ngán ngẩm.

Đã đến lúc hắn cần làm chút gì đó để thay đổi không khí tẻ nhạt này rồi.

Từ lúc tiên đế bị bệnh nặng, khoa cử đã lâu không được tổ chức.

Mấy hôm nay, Cơ Trường Uyên bận rộn hội họp bàn bạc với một số người tâm phúc, dự định bắt đầu kêu gọi sĩ tử khắp nơi chăm lo học hành, chuẩn bị sang năm sẽ tổ chức khoa cử trở lại.

“Triều đình già cỗi, đã đến lúc cần đổi mới.”

Cơ Trường Uyên gõ vào một tờ danh sách mật, nói với Hàn Trác Ngôn và Doãn Đình Ngọc, đại học sĩ của hàn lâm viện.

“Chuyện này cứ từ từ, chúng ta cần có thể gian để dẹp yên mấy lão già cố chấp bảo thủ kia.” 

Hàn Trác Ngôn cung kính khom lưng, ánh mắt sáng lên vẻ hào hứng.

Dù là việc công hay tư, điều này vô cùng hợp ý của y và vị Thiên tử ngồi trên cao kia.

“Danh sách này trẫm đã chọn lọc kỹ càng, đều là người có thể dùng được. Đợi sang năm đưa bọn họ vào kinh thành ứng thí cho danh chính ngôn thuận.”

“Thần tuân lệnh.”

Nói đến đây, như nhớ ra chuyện gì đó, Cơ Trường Uyên quay sang Doãn Đình Ngọc hỏi: “Việc nghị hôn của Doãn phủ đến đâu rồi?”

Doãn Chính Ngọc khoanh tay đáp: “Bẩm hoàng thượng, phu nhân của Trấn bắc hầu phủ vô cùng hài lòng, đã viết thiếp mời gửi qua cho thần rồi ạ, chỉ còn chờ lệnh lang nhà họ trở về nữa là xong.”

Cơ Trường Uyên chống cằm, nhìn vị đại học sĩ đứng bên dưới, đôi mắt nheo lại có ý thăm dò.

“Doãn khanh có hài lòng với mối hôn sự mà trẫm gợi ý hay không?”

Doãn Chính Ngọc cười một tiếng, bộ râu được nuôi dưỡng tốt rung lên nhè nhẹ: “Vô cùng hài lòng, không giấu gì hoàng thượng, tiểu nữ của hạ thần vốn dĩ đã ngưỡng mộ Bùi thế tử từ lâu.”

“Nhưng với cá tính của hắn ta, có lẽ sẽ không dễ dàng đồng ý.” Hàn Trác Ngôn vuốt cằm đăm chiêu.

Doãn Đình Ngọc nghe thế thì bật cười thành tiếng.

“Hàn ngự sử chớ lo lắng. Tiểu nữ của Doãn mỗ coi trọng nhất chính là danh tiếng, nếu Bùi thế tử đã không nể mặt thì phủ học sĩ cũng không khách khí. Đến lúc đó người xấu mặt mới chính là Trấn bắc hầu phủ, bọn họ từ đầu đến cuối là người chủ động trong việc nghị hôn lần này.”

Hàn Trác Ngôn và Doãn Đình Ngọc vừa xin lui, Cao Dục đã nhẹ nhàng tiến lên báo cáo.

“Bẩm hoàng thượng, sáng nay Khổng phi cùng các vị phi tần đã đến vấn an hoàng hậu.”

Cơ Trường Uyên hừ mũi, ngón tay vẫn không ngừng lật giở từng cuốn sổ con.

“Đã bắt đầu không yên phận rồi sao?”

“Nhưng có vẻ là không được như mong muốn, khi ra về nét mặt có chút cáu kỉnh.” Cao Dục tiếp lời.

Cơ Trường Uyên đến lúc này mới ngẩng đầu lên, nhướng mày nói với Cao Dục: “Không hổ là hoàng hậu của Đại Cơ, trẫm biết là mình không nhìn nhầm người.”

“Bệ hạ anh minh.”

“Không được lơ là, sắp tới đây có lẽ sẽ có biến, đừng để ảnh hưởng đến Trọng Hoa cung cho đến khi trẫm quyết định được tước vị dành cho nàng.” Cơ Trường Uyên gõ bàn, trầm giọng phân phó.

“Nô tài tuân lệnh.” 

Hí hoáy được một lúc, không nghĩ đến lúc ngẩng đầu lên nhìn đã mất một ngày trời.

Cơ Trường Uyên duỗi vai, thả bút lông sói xuống bàn rồi đứng dậy.

Giờ này có lẽ Khương Yên còn chưa ăn cơm tối.

Mấy hôm trước, Cơ Trường Uyên đã phân phó cho Tiểu Thuận Tử đi đến Mỹ Hương Viên, hắn nhớ nàng khá thích điểm tâm và bánh ngọt ở tiệm này.

Vừa nghĩ, bước chân lại càng thêm lướt nhanh hơn.

Từ khi Trọng Hoa cung có chủ nhân, số lần Cơ Trường Uyên ghé đến đây càng lúc càng nhiều, thậm chí có thể nói là mỗi ngày mỗi đêm.

Chẳng biết từ lúc nào hắn đã quen với việc ôm nàng vào lòng, vùi đầu vào mái tóc dày đen bóng của nàng, thưởng thức mùi vị da thịt và hương thơm sạch sẽ mát mẻ chỉ của riêng nàng.

Mặc cho nàng lúc nào cũng nhe răng múa vuốt với hắn.

Cảm thấy cuộc đời trên đỉnh cao vô hạn của mình cuối cùng cũng có chút màu sắc dù chỉ là những nét chấm phá lộn xộn.

Duy nhất có một điều khiến Cơ Trường Uyên cảm thấy chưa hài lòng cho lắm.

Từ lúc đưa nàng trở về đến nay, Khương Yên chưa bao giờ thật tâm cười với hắn một cái nào.

Chính vì vậy, Cơ Trường Uyên càng tìm mọi cách để dỗ nàng vui vẻ.

Hắn không tin không có chuyện gì mà mình không làm được.

Cả một dải giang sơn rộng lớn của Đại Cơ còn nằm gọn trong tay hắn, huống chi chỉ là một nữ tử yếu đuối nhỏ bé.

Bên trong Trọng Hoa cung đã lên đèn, ánh sáng vàng rực rỡ ấm áp bao quanh cả căn phòng.

Thế nhưng bàn ăn lại trống trơn, trên nhuyễn tháp là bóng dáng nhỏ nhắn đang nằm nghiêng sang một bên, xung quanh là cung nữ và thái giám bao bọc hỏi thăm vỗ về.

Ngay cả ngự giá của Cơ Trường Uyên đã đến trước cổng sân cũng chưa có ai phát hiện.

Tiểu Thuận Tử hấp tấp đi lên hét to.

“Hoàng thượng giá lâm!!!”

Lúc này mới thấy Tiểu Giác Tử và Chu Châu dẫn đầu đoàn người chạy ra sụp xuống quỳ lạy.

“Các ngươi đúng là chán sống rồi, muốn bị c.h.é.m đầu hết cả lũ đúng không?”

Tiểu Thuận Tử trợn mắt, lấy khí thế hùng hổ sát phạt nhất vung cây phất trần lên muốn đánh người.

“Thuận công công tha tội, nương nương bị đau bụng, không chịu ăn uống gì cả, chúng nô tài lo c.h.ế.t đi được, cho nên mới không để ý đến…”

Tiểu Giác Tử vội vàng bò đến chân Tiểu Thuận Tử, gương mặt nhăn nhó khóc than, cuối cùng thực sự nặn ra được hai giọt nước mắt nơi khóe mi.

Liên quan đến Khương Yên, Tiểu Thuận Tử vội vàng dẫn đầu đoàn người nhanh chóng đi vào trong tiền viện.

Cơ Trường Uyên lần đầu tiên thấy bộ dáng héo úa thế này của Khương Yên.

Gương mặt tái nhợt, cơ thể cong lại, đôi tay chốc chốc lại xoa bụng một cái.

“Sao lại thế này?”

Hắn trầm mặt quát lên một tiếng.

Khương Yên nằm trên nhuyễn tháp lúc này mới hé mắt ra nhìn.

“Ồn ào thế.”

Thấy cái lừ mắt sắc lẹm của nàng, Cơ Trường Uyên tự động hạ tông giọng xuống, ngồi lên ghế tựa bên cạnh, muốn nắm lấy tay đối phương lại bị người ta né tránh xoay người sang bên kia.

“Nàng bị gì?”

Đào Tuệ cung kính quỳ một bên gật đầu nói: “Bẩm hoàng thượng, trưa nay lúc ngủ dậy, nương nương kêu đau bụng, đến giờ vẫn chưa thuyên giảm.”

“Đã gọi thái y chưa? Nhanh đi truyền thái y đến đây. Cả một buổi chiều mà cũng không thể khiến nàng bớt đau, trẫm còn nuôi các ngươi để làm gì?”

Cơ Trường Uyên rống giận một tiếng, nét mặt sa sầm.

Một cái khăn nóng bị ném xuống đất kêu bộp một tiếng.

Khương Yên quay người lại, trừng mắt: “Sao hoàng thượng cứ động một tí là chửi mắng người khác thế? Phải hỏi cho rõ ngọn ngành chứ? Bệnh này thái y có đến cũng chẳng chữa được.”

Cơ Trường Uyên giật mình, hắn ngồi thẳng lưng, mạch đập hai bên thái dương nhảy liên hồi, vầng trán nhanh chóng rịn một tầng mồ hôi mỏng.

Nàng bị bệnh từ lúc nào, nặng lắm hay sao mà lại nói thái y không thể chữa được?

“Trẫm không tin, nàng bị bệnh gì chứ, cho dù nặng đến mấy thì trẫm cũng sẽ tìm người để cứu chữa cho nàng.” 

Cơ Trường Uyên mím môi, cánh tay siết lại muốn nâng Khương Yên lên ôm vào lòng lại bị đối phương ghét bỏ đẩy ra.

“Ta chưa nghe thấy có thái ý nào trị được cơn đau do quỳ thủy gây ra cả.”

“Hả?” Cơ Trường Uyên sững lại một giây.

Đào Tuệ run rẩy khóe môi, vẻ mặt mếu xệch như đớp phải ruồi: “Bẩm hoàng thượng, là… quỳ thủy của nương nương đến rồi, trong người khó chịu, không muốn ăn uống.”

Lúc này đến lượt Cơ Trường Uyên ngẩn ra như phỗng.

Hóa ra là đau bụng vì quỳ thủy.

“Sao ngay từ đầu không nói cho rõ ràng.” Cơ Trường Uyên thẹn quá hóa giận, ngón tay sờ soạng bóp lấy gò má đào đã nuôi được một chút thịt của Khương Yên khiến nàng la oai oái.

“Chưa kịp nói gì thì ngài đã la hét đòi kêu thái y rồi.”

Khương Yên cố gắng giãy ra nhưng không được, chỉ đành phụng phịu đáp.

Nhìn thấy hai đầu mày đang chau lại của Khương Yên, Cơ Trường Uyên có chút xót xa mà buông tay ra, xoa nhẹ hai bên thái dương cho nàng.

“Đau như vậy, hay cứ thử gọi thái y đến xem sao?”

Đào Tuệ nhanh nhẹn đáp: “Nô tỳ đã hỏi qua rồi ạ, cũng cho nương nương uống một chén nước đường đỏ kèm với túi vải chườm nóng cho người. Sang ngày mai có lẽ sẽ bớt ạ.”

Khương Yên nghe vậy cũng ra sức thều thào trấn an: “Đúng vậy, cái này nữ tử nào cũng phải trải qua, không sao, không sao, chỉ là mấy ngày này không thể hầu hạ hoàng thượng được, phiền ngài có thể dời gót ngọc sang các cung khác được không?”

Trong quan niệm của người xưa, quỳ thủy của nữ nhân được cho là tạp vật ô uế, thậm chí là gây ra sự xui xẻo cho nam nhân khi đến gần.

Có lý do này, Khương Yên tin chắc Cơ Trường Uyên sẽ không nấn ná ở đây lâu hơn đâu.

Đúng như Khương Yên tính toán, ngồi một chút, hỏi thăm thêm vài câu, Cơ Trường Uyên mệt mỏi đứng dậy muốn rời đi.

“Nàng nghỉ ngơi sớm đi, nếu thấy không khỏe trong người thì lập tức gọi thái ý, đừng cố gắng chịu đựng, nghe không?”

Khương Yên vui như mở cờ trong bụng, chỉ thiếu chút nữa ngồi dậy phất khăn tay vẫy vẫy như mấy hồng bài ở thanh lâu.

“Hoàng thượng đi thong thả, không tiễn nha.”
Bình Luận (0)
Comment