Nhớ đến đống sổ con vẫn còn chưa xử lý hết, Cơ Trường Uyên lặng lẽ quay trở lại ngự thư phòng.
Bữa tối cũng chỉ qua loa một chén canh tổ yến lót bụng.
Cao Dục đã nghe chuyện quỳ thủy của Khương Yên, nhẹ nhàng đến bên cạnh cùng với Tiểu Thuận Tử xoa bóp giãn cơ cho hắn.
“Giờ này đã trễ lắm rồi, hoàng thượng nên nghỉ ngơi thôi. Nô tài đã thắp đèn và xông hương trong Dưỡng Tâm điện cả rồi.”
Cơ Trường Uyên xoa mi tâm, cảm giác uể oải xâm chiếm toàn bộ cơ thể.
Trong đầu bất chợt nghĩ đến người ở Trọng Hoa cung.
Nghe nói nữ tử khi có quỳ thủy thì không chỉ đau bụng mà toàn thân cũng rã rời.
Cảm giác hẳn là khó chịu lắm nhỉ?
“Bãi giá đến Trọng Hoa cung đi.”
Có lẽ biết rõ không có khả năng Cơ Trường Uyên quay lại đây, cho nên đèn lồng đã tắt hết từ lúc nào.
Ngoài cửa là Tiểu Giác Tử và Chu Châu đang gà gật.
Tiểu Thuận Tử không cần Cơ Trường Uyên ra lệnh ra nhẹ nhàng đi đến che miệng bọn họ lại, tránh gây ồn ào làm mọi người thức giấc.
Cơ Trường Uyên quen cửa quen nẻo đi thẳng vào bên trong nội điện.
Trên giường nhô lên một khối đang phập phồng.
Dường như nàng có vẻ ngủ rất ngon.
Vẻ mặt an tĩnh ngoan ngoãn như một con mèo con được cho ăn no đang thoải mái tận hưởng một giấc mộng đẹp vậy.
Hoàn toàn chẳng còn chút nét đau đớn khó chịu nào như lúc ban chiều.
Cơ Trường Uyên phì cười một tiếng, ngón tay mân mê xoa nhẹ lên gương mặt đã bầu bĩnh hơn một năm trước của Khương Yên, sau đó tự mình cởi bỏ y phục trên người, chỉ chừa lại chiếc quần lụa mỏng rồi khe khẽ leo lên giường.
Dù khí trời mùa hè có chút oi ả nhưng ban đêm vẫn thoang thoảng những cơn gió mát mẻ lùa qua cửa sổ, vỗ về Khương Yên đi vào giấc ngủ êm ái.
Cho đến khi sau lưng ập đến một cảm giác dính dính quen thuộc khó tả.
Và phần bụng dưới được bao bọc bằng một luồng khí ấm áp dịu dàng.
Khương Yên mới hé mắt, mơ màng nhìn qua.
“Sao… sao hoàng thượng lại ở đây?”
Cơn buồn ngủ bay biến, đọng lên trên gương mặt chỉ còn là vẻ ngỡ ngàng.
Khương Yên nhịn không được rúc người sát vào tường, ngón tay run run chỉ vào đối phương.
“Ta… ta đang có quỳ thủy, không thể làm được đâu.” Nàng mếu máo nói.
Đổi lấy một tràng cười khanh khách của Cơ Trường Uyên.
“Trẫm biết, thế thì sao nào?”
“Đã như vậy mà ngài còn đến đây, đáng lẽ giờ này hoàng thượng nên vui vẻ ở chỗ khác rồi….” Khương Yên bĩu môi lầm bầm trong miệng.
Chưa kịp nói hết câu đã bị đối phương nhanh chóng tập kích.
“Ở chỗ nào? Nàng nói ra xem, hử?”
Một lời xuất ra, đôi môi lại bị mút mạnh một cái.
Khương Yên khó chịu quay đầu đi lập tức bị Cơ Trường Uyên dùng lực ghì lại.
“Trả lời trẫm, nàng muốn trẫm vui vẻ ở chỗ nào, hả? Nhớ kỹ, nói sai sẽ bị phạt.”
Khoang miệng bị cưỡng ép mở ra, để lộ đầu lưỡi hồng thơm ngọt ngào.
Cơ Trường Uyên l.i.ế.m môi thèm thuồng, không nhịn được một giây một phút nào mà đổ ập xuống, trằn trọc mút mát, âm thanh vẫn mơ hồ vang lên xung quanh.
“Nàng nói không hợp ý trẫm thì đêm nay đừng hòng ngủ.”
Khương Yên chịu không nổi phải đ.ấ.m mạnh vào lồng n.g.ự.c hắn hổn hển từng chữ: “Không… không có chỗ khác… buông ra đi…!!!”
Cơ Trường Uyên có vẻ hài lòng với câu trả lời của nàng, lúc này mới buông ra, cánh tay vòng qua ôm lấy eo nàng kéo trở lại giường, siết chặt.
“Được rồi, đi ngủ nào.”
Khương Yên không tình nguyện dán sát vào lồng n.g.ự.c của hắn, cố gắng tìm kiếm một lý do để đuổi người.
“Hoàng thượng, quỳ thủy của ta… ”
“Trẫm biết, sẽ không làm gì đâu, chỉ ôm nàng ngủ thôi.” Cơ Trường Uyên nhắm mắt, bàn tay mò vào vạt áo lụa đi xuống phần bụng dưới nhẹ nhàng xoa nắn đến khi chỗ đó dần ấm lên.
Khương Yên thở dài một hơi, yếu ớt hỏi: “Ngài không ngại ư?”
Một cái hôn thật kêu đọng lại bên gò má, Cơ Trường Uyên siết chặt vòng tay thêm nữa, cằm đặt tại đỉnh đầu nàng dụi dụi mấy cái như một câu trả lời.
Thôi vậy, tên này cứng đầu như thế, nàng nói cũng chỉ như đàn gảy tai trâu.
Đành chật vật tìm một tư thế thoải mái để đánh một giấc trong vòng vây chặt hẹp của hắn.
Dù sao thì bàn tay ấm áp của hắn cũng khiến nàng tương đối dễ chịu hơn.
Có điều sự hài hòa êm ả này không kéo dài được bao lâu.
Bởi vì Cơ Trường Uyên đã không thể nhẫn nhịn được mà nổi cáu.
“Ngươi nói, đã mười ngày rồi, vì sao quỳ thủy còn chưa hết?”
Thái y già sợ hãi ôm đầu, liếc mắt nhìn qua Cao Dục đang lầm lũi đứng đó.
“Hạ thần… không rõ, cái này là… là tùy cơ địa mỗi người.”
“Ăn hại!!!”
Nhìn bộ dáng khó ở của Cơ Trường Uyên, nếu không tìm cách giải quyết thì có khi cảnh tượng mây đen chướng khí này sẽ lan ra đến tận Thừa Thiên điện mất thôi.
Cao Dục nghĩ nghĩ gì đó, lại lặng lẽ đi đến bên tai Cơ Trường Uyên nói nhỏ một câu.
Khổ thân cho Khương Yên, đã lấy lý do quỳ thủy đến, vậy mà mỗi đêm vẫn bị Cơ Trường Uyên xem là gối ôm quắp chặt vào người.
Đang than thở cho số phận hẩm hiu của mình, lại thấy Tiểu Thuận Tử vẻ mặt khó xử đi đến Trọng Hoa cung.
“Nương nương, đêm nay hoàng thượng sẽ ghé qua Trường Xuân cung của hoàng hậu, dặn dò nô tài báo với nương nương một tiếng không cần đợi người.”
Khương Yên mừng rỡ đến mức không kịp điều chỉnh cơ mặt, vội vàng bật dậy nắm lấy ống tay áo của Tiểu Thuận Tử hỏi lại: “Thật không, đêm nay hắn, khụ, hoàng thượng sẽ không đến đây mà ở lại Trường Xuân cung của hoàng hậu ư?”
“Đúng vậy, mong nương nương chớ buồn lòng. Đợi qua mấy ngày hoàng thượng hẳn sẽ ghé Trọng Hoa cung.”
“Được, được, tốt rồi, đa tạ Tiểu Thuận Tử nhé. Nói với hoàng thượng chớ lo, cứ yên tâm bồi hoàng hậu đi.”
Khẩu dụ đã ban xuống, trời vừa nhập nhoạng, Cơ Trường Uyên liền ngự giá đến Trường Xuân cung.
Từ xa đã thấy Thẩm Thiên Nhược mặc áo bào màu đỏ thêu di điểu ngũ sắc đặc trưng của hoàng hậu đứng đợi trước môn lâu tự khi nào.
Nhìn thấy Cơ Trường Uyên đến nơi, nàng ấy phúc thân một cái, sau đó ngẩng đầu lên mỉm cười. Nụ cười bừng sáng cả một khoảng sân rộng.
Mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, vẻ đẹp chim sa cá lặn được miêu tả trong thoại bản hẳn cũng chỉ đến thế mà thôi.
Cơ Trường Uyên đạm cười, nhấc chân chậm rãi sóng vai cùng Thẩm Thiên Nhược đi vào tiền viện.
Bên trong đã thắp đèn, những viên dạ minh châu càng khiến cho gian phòng thêm lộng lẫy về đêm.
Bàn ăn đã được chuẩn bị từ trước, đều là những món Cơ Trường Uyên thích.
Tiểu Thuận Tử và Thanh Liễu được giữ lại để hầu thiện, đang tỉ mỉ kiểm tra từng món một.
Thẩm Thiên Nhược cũng không rảnh tay, khéo léo múc một chén canh bồ câu hầm sâm cùng táo đỏ cho Cơ Trường Uyên.
Không khí vô cùng hài hòa và yên ắng.
“Hoàng thượng cả ngày bận rộn chính sự mà vẫn có lòng ghé qua đây thăm hỏi khiến cho thần thiếp thụ sủng nhược kinh.”
Thẩm Thiên Nhược nhẹ thổi vào miệng chén canh, sau đó dịu dàng đưa đến bên miệng Cơ Trường Uyên.
“Nàng là hoàng hậu của trẫm, nàng giúp trẫm chăm lo hậu cung chu toàn, trẫm còn phải cảm tạ nàng một tiếng.”
Cơ Trường Uyên tự mình cầm lấy chén canh uống ực một cái, sau đó lau miệng, ôn hòa nói.
“Đây là bổn phận của thần thiếp.”
“Có nàng ở đây chủ trì mọi chuyện, trẫm rất yên tâm. Nếu có chuyện gì cứ trực tiếp cho người đến Dưỡng Tâm điện tìm trẫm, trẫm nhất định sẽ xử lý giùm cho hoàng hậu.”
Cơ Trường Uyên nhấc khóe môi, vẻ mặt dịu dàng như làn gió giữa sa mạc.
Thẩm Thiên Nhược nắm khăn tay cong mắt, gương mặt càng thêm xinh đẹp như tiên tử giáng trần.
“Thần thiếp biết hậu cung không được can chính, chỉ là nghe tin nhị huynh trong nhà được đưa vào hàn lâm viện, trong lòng không khỏi biết ơn…”
“Thẩm Lương Nghị thi đỗ tú tài, tính tình hiền hòa, con người thanh bạch, nên được cất nhắc.”
Thẩm Thiên Nhược cười tươi như hoa, vội vàng nhún người muốn tạ ơn đã được Cơ Trường Uyên đỡ dậy.
Sau đó lại phất tay ra hiệu cho Tiểu Thuận Tử cùng mấy tên nô tài đi vào, trên tay là một khay bạc chạm trổ tinh xảo được phủ vải nhung thượng hạng.
“Mấy hôm trước bên Lũng Tây có gửi đến một danh sách cống nạp. Biết hoàng hậu là người có đam mê với ngọc, cho nên đã để dành cho nàng một khối hồng lựu thạch này, nàng xem có thích không?”
Trước mặt là viên đá khổng lồ màu huyết dụ, nhìn vào bề mặt cùng những sợi vân cũng biết là đây là bảo vật quý hiếm, chỉ xuất hiện ở những vùng địa chất đặc biệt, khó khăn lắm mới khai thác được.
“Thần thiếp tạ ơn hoàng thượng.”
Cơ Trường Uyên vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Thẩm Thiên Nhược rồi chỉ về khối ngọc, vẻ mặt cưng chìu: “Ngọc quý ở người đeo, đợi trẫm tìm vài người thợ giỏi, kêu bọn họ làm thành mặt dây chuyền đeo cổ cho nàng, nhất định sẽ vô cùng rực rỡ.”
Thẩm Thiên Nhược không nhịn được vui mừng, nghẹn ngào gật đầu liên tục.
“Được rồi, giờ này cũng đã muộn, hoàng hậu nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải đến thỉnh an mẫu hậu. Không cần tiễn trẫm.”
Nói rồi, Cơ Trường Uyên thu tay, cũng không keo kiệt gửi một nụ cười chuẩn mực mà hắn tự cho là đẹp đẽ đến với nữ tử trước mặt.
Ngự giá rất nhanh đã khuất bóng.
Thanh Liễu vừa nhìn thấy người đi mất đã vội vàng hồ hởi kéo tay Thẩm Thiên Nhược đi đến ngắm nghía khối ngọc trân phẩm một lần nữa.
“Nương nương xem, cho dù có người mới thì đã sao, trong lòng hoàng thượng, vị trí của người vẫn là độc nhất, không ai có thể thay thế. Ngày mai bên Hàm Phúc cung và Cảnh Hy cung mà biết tin thì sẽ ghen tỵ đến đỏ cả mắt.”
Thẩm Thiên Nhược nhẹ điểm chỉ vào trán của Thanh Liễu ra vẻ quở trách: “Ngươi đừng có nói bậy, hoàng thượng chí công vô tư, phúc trạch rải đều cho hậu cung.”
Thanh Liễu lè lưỡi, nhưng trong lòng không nhịn được ríu rít vui vẻ thay cho chủ tử.
Chỉ có Thẩm Thiên Nhược vẫn chìm trong sự hoang mang bối rối đang mơ hồ quấn thân.
Từ trước đến nay, Cơ Trường Uyên luôn là cơn gió ào ạt thoắt ẩn thoắt hiện mà Thẩm Thiên Nhược không tài nào nắm bắt được.
Chàng đối xử với nàng ấy dịu dàng như làn thu thủy, lễ độ có nghĩa.
Chưa bao giờ Cơ Trường Uyên nặng lời với Thẩm Thiên Nhược dù chỉ một câu.
Trước mặt mọi người càng thêm ân cần chu đáo. Quà cáp không bao giờ thiếu mỗi lần ghé qua.
Nhưng tận sâu trong đáy lòng mình, Thẩm Thiên Nhược lại không hề cảm nhận được bất kỳ sự yêu thích và quan tâm từ chàng.
Cơ Trường Uyên kính trọng nàng như khách, bao dung với nàng như đồng liêu, cũng xa cách với nàng như người lạ.
Nói ra có vẻ xấu mặt, từ lúc nhập cung đến nay, hai người họ vẫn chưa chính thức đồng giường cộng chẩm
Lúc nào cũng vậy, Cơ Trường Uyên sẽ đều đặn đến thăm nàng, cùng ngồi thưởng trà ngắm hoa, nói vài chuyện vụn vặt trong cung.
Chưa đến giờ tuất sẽ rời đi, trở về Dưỡng Tâm điện.
Một năm trong cung, Thẩm Thiên Nhược đã quá quen thuộc với lịch trình của Cơ Trường Uyên dành cho mình.
Chỉ là hôm nay chàng đột nhiên đến đây, mang thêm một phần thưởng quý giá chẳng vì dịp gì cả lại khiến Thẩm Thiên Nhược có chút lung lay khó đỡ.
Lòng dạ quân vương sâu như đầm nước đục, nếu lỡ sa chân vào, kết cục chỉ có thể là tan xương nát thịt.
Hỡi vị hoàng đế anh tuấn tài ba đang ở trên cao kia, chàng đây là muốn thiếp phải làm sao?