Tiếng ve sầu rỉ rả cả ngày khiến Khương Yên chẳng thể nào ngon giấc.
Trời lại nóng như thế này, dù đã mặc trang phục được may bằng lụa tơ tằm có chất liệu thoáng mát và thấm hút mồ hôi nhất thì Khương Yên vẫn phải vừa thở hồng hộc vừa cầm quạt tròn thêu hoa quạt lấy quạt để.
Đang lim dim trên trường kỷ, Tiểu Thuận Tử đã vội vàng đi vào khom lưng nhỏ nhẹ nói.
“Bẩm nương nương, bên ngoài có Bùi thị vệ cầu kiến.”
Bùi thị vệ này, chẳng lẽ là Bùi Lẫm ư?
Khương Yên nhíu mày, không cần suy nghĩ đã xua tay từ chối: “Không gặp.”
Nàng với người này đã không còn bất kỳ quan hệ gì, nhìn thấy chỉ thêm khó chịu, tốt nhất là cả đời đừng dính líu đến nhau nữa cho đỡ phiền.
Nhưng Tiểu Thuận Tử lại không chịu đi, nấn ná đứng tại chỗ ấp úng nói: “Nương nương ra gặp Bùi thị vệ một lần thôi, là… là hoàng thượng ra lệnh ạ.”
Mẹ kiếp, cái tên hôn quân này muốn giờ trò gì nữa đây?
Không phải trước đây hắn rất ghét nàng có thân cận với Bùi Lẫm hay sao?
Cực chẳng đã, Khương Yên đành phải đứng dậy, uể oải lết thân đến trước môn lâu, nhìn thấy bóng dáng đứng thẳng tắp đang hứng nắng chiều của Bùi Lẫm.
Quần áo lấm lem bùn đất, trên mặt còn có mấy vết bầm.
Cánh tay và bả vai không thể nâng lên, dường như là vừa bị ai đó đả thương một trận.
“A Yên…”
Vừa nhìn thấy gương mặt thân thuộc mà mình nhung nhớ bao nhiêu ngày tháng, Bùi Lẫm không nén được sự xúc động.
Nàng có vẻ đầy đặn hơn trước kia, mái tóc dài được vấn lên cao bằng trâm vàng, trên người là lụa là châu ngọc.
Dù gương mặt không chút phấn son, Bùi Lẫm vẫn có thể nhận ra sự nuông chìu của thiên tử dành cho nàng thông qua dáng vẻ xinh đẹp lộng lẫy này.
Dường như Khương Yên cũng khá hưởng thụ cuộc sống xa hoa thừa mứa trong cung cấm.
Điều này càng khiến Bùi Lẫm đau thấu tim gan.
Trên đường đến đây, hắn ta đã hình dung ra vô số cảnh tượng trong đầu.
Nàng ủ dột, nàng khóc than, nàng kêu gào đau đớn.
Không ngờ lại là bộ dáng thong dong nhàn nhã thế này.
Đời trước, hắn ta đã từng nhìn thấy Khương Yên vất vả trong thân phận nha hoàn, sau đó là ngoan ngoãn chịu đựng khi trở thành hầu phủ phu nhân.
Bùi Lẫm chưa bao giờ cảm thấy Khương Yên sẽ có khả năng trở thành một nữ chủ nhân cao cao tại thượng như hôm nay.
Bùi Lẫm cảm thấy hoảng sợ.
Khương Yên phải nhút nhát, phải tự ti, phải nhẫn nhịn, như vậy thì hắn ta mới có thể trở thành trời thành đất của nàng.
Một khi nàng đã trở thành cánh chim rực rỡ bay trên trời, cơ hội để nàng trở về bên hắn chắc chắn là con số không tròn trĩnh.
Bùi Lẫm không nhịn được suy nghĩ độc ác.
Hắn ta phải làm gì đó để xé rách chiếc áo bào đẹp đẽ quý giá mà Cơ Trường Uyên đã ban cho Khương Yên.
“Nàng… vậy mà lại ở nơi đây thật, trở thành nữ nhân của hoàng đế.”
Khương Yên nâng mi đáp lại bằng một giọng lạnh tanh: “Chẳng lẽ lại không?”
“Trước khi đến đây, ta vẫn tự nhủ trong lòng, A Yên của ta không phải là người tham hư vinh, nàng chắc chắn là bị ép buộc, và ta nhất định sẽ đưa nàng ra ngoài, cùng trở về nhà...”
“Dừng, ta đã nói biết với ngươi biết bao nhiêu lần, ta với ngươi đời này không quen biết, ngươi sống cuộc sống của ngươi, ta sống cuộc sống của ta, nước sông không phạm nước giếng, người đừng lo chuyện bao đồng, làm phiền đến ta.”
Bùi Lẫm mím môi, nở nụ cười cay đắng: “Hóa ra người đó nói đều là sự thật.”
“Ai cơ?” Khương Yên nghiêng đầu hỏi lại.
“Hoàng thượng nói nàng tự đưa mình đến cửa, trèo lên giường của người, nhưng ta không tin, ta muốn tận tai nghe nàng nói ra…”
“Đúng là như vậy, vì muốn thoát khỏi ngươi, cũng không muốn bị dẫm đạp, ta đã tìm một cái đùi vàng chắc chắn nhất để ôm lấy. Thế tử của hầu phủ thì sao, ngươi vẫn không thể tranh đoạt được với hoàng đế.”
Khương Yên không ngần ngại gật đầu.
Cơ Trường Uyên đã tốn sức thêu dệt một câu chuyện để bêu xấu nàng.
Nàng sao có thể không biết điều mà từ chối chứ.
Khiến cho Bùi Lẫm c.h.ế.t tâm hoàn toàn, đó là điều tốt nhất dành cho cả ba người.
Tiếng cười hậm hực từ cổ họng vang lên, sau đó trở thành âm thanh gào thét đầy phẫn nộ.
“A Yên, tại sao nàng lại trở thành người như vậy? Tại sao chứ?”
“Đừng hỏi những câu thừa thãi như vậy Bùi Lẫm, ta không còn là A Yên mà ngươi từng quen biết nữa rồi.” Khương Yên đạm mạc trả lời.
Đột nhiên hắn ta xông lên, đôi mắt giận dữ đỏ quạch, xuyên qua hàng rào phòng ngự của thị vệ mà điên cuồng la hét về phía nàng.
“Nàng làm vậy còn mặt mũi nào để gặp tiểu thư của mình nữa chứ? Miệng thì nói là muốn bảo hộ nàng ấy cả đời, nhưng bây giờ chính nàng cũng không khác gì những nữ nhân xấu xa có lòng bất chính bên ngoài. Nàng không thấy mình vô liêm sỉ ư khi đang tâm cướp đi trượng phu của ân nhân đã cưu mang mình.”
Bùi Lẫm đã không còn suy nghĩ được gì nữa, hắn ta chỉ muốn Khương Yên cảm thấy xấu hổ, đau lòng. Như vậy nàng sẽ hối hận mà quay về với mình.
Cho nên hắn ta không ngần ngại mà vạch trần sự khổ sở và thương tâm đã chôn giấu tận đáy lòng nàng suốt thời gian qua.
Khương Yên trừng mắt, cảm tưởng như mình chưa bao giờ quen biết một Bùi Lẫm ác độc nhường này.
Đây mới chính là con người thật của hắn ta đúng không?
Đến bây giờ Khương Yên mới thấy tiếc nuối vô cùng, vì sao kiếp trước mình lại mắt mù đi yêu một nam nhân hèn hạ đê tiện như vậy.
Bùi Lẫm biết rõ Khương Yên kính trọng Thẩm Thiên Nhược đến mức nào. Vậy mà vẫn có thể tàn nhẫn nói những lời như d.a.o cứa vào tim nàng.
Khương Yên cắn răng, để mặc những giọt nước mắt lăn dài trên gò má nhưng chuỗi ngọc.
Cho đến khi Bùi Lẫm ngừng la hét, giương ánh nhìn trông đợi về phía mình, Khương Yên mới nhẹ nâng khóe môi.
Từng lời từng chữ rơi xuống như búa bổ.
“Bùi Lẫm, hôm nay ngươi nói ra những lời này, ta cũng không có gì để bao biện. Từ nay về sau chúng ta ân đoạt nghĩa tuyệt. Đừng để ta gặp lại ngươi thêm lần nữa, nếu không thứ mà ngươi nhìn thấy chính là một kiếm xuyên tim.”
“Không, A Yên, ta không có ý đó… ta chỉ… chỉ là…” Bùi Lẫm trở nên hốt hoảng, lúc này mới nhận ra bản thân đã nói những lời tồi tệ đến mức nào đối với nàng.
“Cút đi.”
“A Yên, đừng, cho ta giải thích… ta không phải có ý đó…” Bùi Lẫm gần như quỳ xuống đất van xin.
“Cút!!!”
Khương Yên quát lên một tiếng khàn đặc, dù không có bất kỳ âm thanh nức nở nào, nhưng trên mặt đã giàn dụa nước mắt như thác đổ.
Mọi thứ dường như đã chấm dứt, bóng dáng quyết tuyệt nặng nề từng bước quay đi.
Tiểu Thuận Tử cảm thấy kết quả này hẳn khiến cho thiên tử vui lòng rồi, ngay lập tức ra hiệu cho thị vệ lôi Bùi Lẫm đang tê tái cõi lòng rời khỏi Trọng Hoa cung.
Trong lòng hắn ta không khỏi cảm thán.
Hoàng thượng quả là người hiểm độc, một chiêu này tung ra, hai người kia đã hoàn toàn không còn đường lui lại nữa rồi.
Bùi Lẫm ở thao trường đã bị đánh bầm dập một trận, đến Trọng Hoa cung lại càng ăn thêm quả đắng thương tâm. Âu cũng là kết cục xứng đáng dành cho kẻ dám chỉ trích hoàng thượng.
Chỉ là có chút tội nghiệp cho Khương Yên.
Sau cùng, khi cuộc chiến giữa hai người đàn ông kết thúc, người hứng chịu nhiều tổn thương nhất vẫn là nàng.
Tiểu Thuận Tử luôn là người làm việc nhanh nhẹn.
Cảnh tượng ở Trọng Hoa cung ngay lập tức được truyền đến tai Cơ Trường Uyên.
“Bùi Lẫm đã nói những lời này?”
“Bẩm hoàng thượng, đúng vậy.” Tiểu Thuận Tử quỳ gối rành mạch trả lời.
Cơ Trường Uyên không ừ hử gì thêm, chỉ là trong lòng đột nhiên cảm thấy một cỗ day dứt nói không lên lời.
Thế mà nàng lại khóc.
Từ lần đầu gặp mặt đến nay, hắn chưa bao giờ nhìn thấy nàng khóc lần nào.
Dù bị ném đá chảy m.á.u đầu, bị người ta đ.ấ.m đá đến bầm tím cả người, Khương Yên cũng không rơi một giọt nước mắt.
Vậy nhưng hôm nay, chỉ vì những lời của Bùi Lẫm mà nàng lại khóc.
Còn khóc một cách tức tưởi đến như thế.
Không cần chứng kiến tận mắt, chỉ nghe Tiểu Thuận Tử thuật lại thì Cơ Trường Uyên cũng có thể tưởng tượng ra gương mặt đượm nét đau thương của nàng.
“Khốn kiếp thật!!!”
Người của hắn, chỉ có hắn mới làm cho nàng khóc, bất cứ ai cũng không thể, cũng không có quyền.
Bình trà bằng sứ men xanh bị ném xuống đất vỡ tan tành khiến ai nấy trong ngự thư phòng đều phập phồng lo sợ.
Chủ tử của bọn họ lại lên cơn thịnh nộ nữa rồi.
“Truyền Hàn Trác Ngôn và Doãn Đình Ngọc vào cung gặp trẫm.”
Được lệnh triệu tập, hai người tâm phúc ngay lập tức mũ mạo nghiêm chỉnh đứng giữa ngự thư phòng chắp tay chờ lệnh.
“Bùi Lẫm đã trở về rồi, cho người thổi gió một chút, thúc đẩy Trấn bắc hầu phủ nhanh chóng đến cửa cầu thân.”
“Hạ thần tuân lệnh.” Doãn Đình Ngọc cung kính cúi đầu.
Chuyện này nếu diễn ra suôn sẻ, Bùi Lẫm gật đầu đồng ý, trên có Cơ Trường Uyên, bên cạnh có Doãn Đình Ngọc kiềm chế, Trấn bắc hầu phủ như cá trong lưới, khó lòng cựa quậy.
Nhưng nếu Bùi Lẫm từ chối mối hôn sự do chính mẫu thân hắn đích thân truy cầu, không chỉ thanh danh bản thân mất hết, với danh tiếng và địa vị của phủ học sĩ, Trấn bắc hầu phủ phải trả một cái giá rất đắt để bồi thường cho người ta.
Còn Bùi Lẫm ư, Cơ Trường Uyên đã sắp xếp sẵn cho hắn ta một hành trình mới.
Thổ phỉ ở Nam Bình Sơn rất phù hợp để khiến cho Bùi Lẫm ăn khổ trong mấy năm.
Có như thế mới thỏa được cơn tức giận trong lòng Cơ Trường Uyên bây giờ.