Hoàng hôn còn đang nhuộm đỏ chân trời, ngự giá của Cơ Trường Uyên đã xuất phát đi đến Trọng Hoa cung.
Có lẽ trong lòng cảm thấy có đôi phần thương cảm, cho nên một loạt bảo vật trân phẩm, trang sức đá quý và châu báu lụa là đều được đổ về Trọng Hoa cung.
Đào Tuệ đã đi theo Cao Dục mấy năm hầu hạ ở ngự tiền, vậy mà còn chưa thấy được viên dạ minh châu nào to như thế.
Cả cây san hô đỏ rực và bức tượng phật bằng ngọc lục bảo kia nữa. Nhìn bằng mắt thường cũng đã biết giá trị liên thành, có một không hai.
Cơ Trường Uyên cầm đôi vòng tay bằng vàng ròng chạm trổ hình rồng, miệng ngậm ngọc trai to như mắt cá đích thân ướm lên cổ tay cho Khương Yên, vẻ mặt hài lòng.
“Sau này nên thường xuyên ăn diện nhiều hơn, phục sức trên người nàng quá ít ỏi rồi.”
Khương Yên không từ chối, híp mắt đưa tay nhận lấy ngắm nghía một vòng.
Đối phương đưa lễ vật đến đây, đích thực rất có lòng.
Đôi vòng này khác hẳn với những loại được đẽo từ ngọc thạch thượng hạng đang lưu hành trong cung.
Kỹ thuật chạm khắc kim long trên bề mặt vòng không khác gì với bức phù điêu bàn long ở Thừa Thiên điện, thể hiện rõ ràng địa vị và quyền uy của người ban tặng.
Khương Yên yêu thích không thôi, lập tức đeo vào cổ tay, còn nghịch ngợm lắc lắc trước mặt Cơ Trường Uyên khiến hắn vui vẻ cười thành tiếng.
Mặc dù đôi mắt vẫn còn chút sưng nhưng may mắn nàng cũng không quá đau buồn như hắn đã lo nghĩ.
Nếu biết trước Khương Yên thích mấy thứ này, Cơ Trường Uyên đã sớm sủa cho người lấp đầy cả tiền viện cho nàng.
Bây giờ cũng chưa muộn, hắn tự tin mình có thể khiến cho nàng thỏa mãn.
Đêm đã khuya lắm rồi, ánh trăng vằng vặc in bóng trên cửa sổ dán giấy mờ.
Khương Yên nằm nghiêng lắng nghe tiếng côn trùng rỉ rả trong những bụi cỏ ngoài sân.
Sau đó lại quay đầu lẳng lặng nhìn nam nhân bên cạnh mình đang bình ổn hơi thở trong một giấc mộng đẹp nào đó.
Mỗi lần Cơ Trường Uyên được thỏa mãn dục vọng, hắn có vẻ ngủ rất ngon.
Khương Yên cho đến giờ vẫn không hiểu, một người thanh tâm quả dục, cao lãnh ngạo nghễ như Cơ Trường Uyên lại có thể biến thành một con quỷ sắc dục đầy ham muốn và chiếm hữu như thế này.
Nếu đời trước là Bùi Lẫm khiến cho nàng thương tâm cực độ.
Thì kiếp này chính là Cơ Trường Uyên đã cho nàng nếm trải cảm giác tuyệt vọng là như thế nào.
Thời điểm khi Khương Yên nói với Bùi Lẫm rằng nàng hận hắn ta thì cùng lúc đó trong lòng nàng cũng vang lên âm thanh thét gào cuồng nộ.
Nàng còn hận Cơ Trường Uyên hơn.
Chính hắn là chủ mưu đem nàng đến tình cảnh khó xử này, mới để cho Bùi Lẫm có cơ hội rạch một vết thương chí mạng trong lòng nàng, moi ra, phơi bày dưới ánh sáng.
Biến nàng thành một kẻ vong ân bội nghĩa, mặt dày vô sỉ, nữ nhân lăng loàn, dành trượng phu với chính tiểu thư của mình trong mắt mọi người.
Cả hai người này, tên nào cũng đáng chết.
Bàn tay dưới gối run rẩy, Khương Yên cắn răng mò mẫm trong đêm tối.
Ánh sáng vàng của trâm ngọc dưới ánh trăng mờ ảo lộ ra hơi thở lạnh lẽo c.h.ế.t chóc.
Cánh tay của Khương Yên vung lên trong không khí, toàn bộ sức lực của cơ thể dồn xuống phía dưới, đ.â.m thật mạnh vào cổ họng của người đang đầu ấp tay gối với mình trên giường.
Đôi mắt sắc bén được che dấu dưới hàng mi dài rậm rạp đột nhiên mở bừng ra, để lộ đôi con ngươi đen tối như vực sâu vạn trượng.
Cổ tay Khương Yên bị nắm chặt rồi bẻ ngược ra đằng sau theo quán tính của một chiến binh lão luyện chưa bao giờ lơ là cảnh giác với bất kỳ kẻ thù rình rập nào quanh mình.
“Nàng… làm gì?” Trong một giây khựng lại, Cơ Trường Uyên mới nhận ra trước mặt hắn là Khương Yên.
Gương mặt giàn giụa nước mắt, đôi môi bị cắn đến chảy máu, nàng cười dữ tợn trong sự điên loạn đến cùng cực.
“Giết ngươi, tên hôn quân chó má, ta phải g.i.ế.c ngươi!!!”
Với bản năng tự vệ, Cơ Trường Uyên ngay lập tức bật dậy, nhẹ nhàng xoay chuyển, cánh tay không nỡ làm tổn thương đến cơ thể bé nhỏ mềm mại đã từ từ buông lỏng sức lực.
“Nàng bình tĩnh lại, có chuyện gì hãy nói với trẫm…”
Nhưng giờ đây Khương Yên đã chẳng còn nghe được bất kỳ lời nào của đối phương.
Trong đầu nàng là quay cuồng một loạt những lời sỉ vả của Bùi Lẫm.
Nữ nhân xấu xa có lòng dạ bất chính.
Thứ vô liêm sỉ muốn cướp đi trượng phu của ân nhân đã cưu mang mình.
“Có gì để nói, ta đã bị ngươi ép đi vào con đường này, còn gì để nói nữa đây. Ngươi biến ta thành nữ nhân ham vinh hoa phú quý, mặt dày vô sỉ, bất nhân bất nghĩa, còn gì để nói nữa đây.”
Khương Yên gào lên trong tuyệt vọng, nước mắt chảy tràn như suối.
Đây là lần đầu tiên Cơ Trường Uyên nhìn thấy Khương Yên khóc đến tê tâm liệt phế như thế.
Đôi mắt nàng trợn trừng, hằn lên những tia m.á.u đỏ quạch vằn vện trong đôi đồng tử đã mờ mịt, nước mắt như đê vỡ ào ra ướt đẫm hai bên gò má, hàm răng nghiến lại, từng câu từng chữ như xé cuống họng mà phát ra.
“Hôm nay, hoặc ngươi chết, hoặc ta chết.”
Nói rồi, trâm vàng nhọn hoắt lại đ.â.m xuống.
Cơ Trường Uyên lạnh mặt dùng tay ngăn lại, tiếng kim loại bị ném xuống đất vang lên tiếng keng bén nhọn, hổ khẩu ngay lập tức bị rách toạc, m.á.u chảy xuống nhiễm đỏ cả một góc chăn nệm trên giường.
“Nàng có biết mình đang làm hành động điên rồ gì không hả? Đây là chính là hành thích vua. Đáng tội chết.”
Cổ họng bị bóp chặt, gương mặt đỏ lựng vì thiếu không khí, cánh tay bị bẻ ngoặt đến mức muốn trật khỏi khớp xương vai.
Nhưng Khương Yên chẳng hề tỏ ra sợ hãi.
Nàng thở dài một hơi như đã hoàn thành một nghi lễ thiêng liêng nào đó, khóe miệng mấp máy những từ rời rạc.
“Giết vua không thành, chính là tử tội, phải tru di cửu tộc.”
Nói đến đây, Khương Yên mở to mắt nhìn Cơ Trường Uyên đang đè lên người mình mà cười khằng khặc như người điên.
“Nhưng ta là cô nhi, chỉ có mỗi một mạng này thôi. Hoàng thượng muốn c.h.é.m muốn g.i.ế.c thì tùy.”
Cơ Trường Uyên híp mắt, gân xanh nhảy thình thịch hai bên thái dương, khuôn hàm bạnh ra vì tức giận.
Hắn nhanh chóng nhận ra ý đồ thực sự của nàng đêm nay.
Cây trâm vàng mỏng manh kia, làm sao có khả năng cắt đứt cổ họng của một người, huống chi hắn là còn người tập võ lâu năm, xương cốt chắc chắn, da thịt dày dặn.
Động tĩnh ồn ào trong nội viện nhanh chóng truyền ra ngoài, Tiểu Thuận Tử hận không thể mọc cánh bay ngay vào trong.
Nhìn thấy một mảng bừa bộn trên thảm, còn Cơ Trường Uyên đang bóp cổ Khương Yên đè trên giường.
Bàn tay hắn đã chảy m.á.u ròng ròng.
Tiểu Thuận Tử sợ hãi hét lên một tiếng.
Đèn đuốc ngay lập tức thắp sáng choang cả cung điện.
“Hoàng thượng bớt giận, hoàng thượng bớt giận.”
Đào Tuệ, Chu Châu và Tiểu Giác Tử không ngừng quỳ xuống dập đầu, lo lắng nhìn chủ tử của bọn họ đang thoi thóp trong tay Thiên tử.
“Giết… ta… đi, ám sát hoàng đế, tội… không thể… tha!!!” Khương Yên nhắm mắt thều thào.
“Im ngay, nàng im miệng ngay cho trẫm!!!”
Cơ Trường Uyên phẫn nộ rống lên, giờ phút này vết thương trên tay không hề đau đớn bằng sự cào xé trong tâm can.
Giết nàng? Chém đầu nàng?
Ngay tại khoảnh khắc này, Cơ Trường Uyên biết rõ hắn không thể xuống tay.
“Là Bùi Lẫm, là hắn ta xúi bẩy nàng.”
“Ta g.i.ế.c vua rồi, đáng tội chết.”
Từ đầu đến cuối Khương Yên vẫn chỉ duy trì đúng một câu trong miệng.
Điều này khiến Cơ Trường Uyên mệt mỏi chán nản buông tay ra.
Thân hình mềm oặt của nàng như lá vàng rơi xuống thảm mềm.
“Tiểu Yên Tử… là nàng ấy nằm mơ thấy ác mộng, tinh thần hoảng loạn, không kiểm soát được hành động của mình. Cho gọi thái y đưa vài thang thuốc an thần đến đây.”
Cơ Trường Uyên khoác áo bào, quay lưng bỏ đi.
Cho đến khi bước chân chuẩn bị rời khỏi ngạch cửa của Trọng Hoa cung lại quay lại, ngữ khí lạnh lùng đầy cảnh cáo.
“Chuyện đêm nay giữ kín trong lòng, không được tiết lộ ra ngoài, nếu trẫm nghe được bất kỳ tiếng gió nào thì các ngươi c.h.ế.t không toàn thây, biết chưa.”
Một đêm hỗn loạn trôi qua, Trọng Hoa cung cuối cùng vẫn còn cơ hội đón ánh mặt trời của một ngày mới.
Đào Tuệ, Chu Châu và Tiểu Giác Tử âm thầm thở một hơi dài, nhìn vị nương nương héo hon đang nhắm mắt ngủ trên giường.
Không biết đi theo người này là phúc hay là họa đây nữa.