Sau khi đối mặt với Khương Yên ở lãnh cung đêm ấy, những ngày sau đó, Thẩm Thiên Nhược luôn mơ thấy nhiều cảnh tượng vừa lạ lẫm lại càng quen thuộc.
Có rời rạc, có liền mạch, cứ chắp vá lại với như thể tựa một cuốn thoại bản dài.
Nàng thấy mình trở về thời thiếu nữ, cùng với nha hoàn thân thiết nhất là Khương Yên đang cực khổ vác từng bao thóc ra phơi ngoài sân.
Ngôi biệt viện này cũ kỹ lắm rồi, trong trí nhớ của nàng, nó chính là của hồi môn của nội tổ mẫu, nằm ở Sóc Châu.
Năm đó thiên tai đồng loạt đổ bộ lên đất liền.
Sau khi bão quét là lũ lụt dâng cao.
Nước vừa rút đi, để lại vết tích hoang tàn đổ nát thì người dân lại phải chịu đựng một trận dịch bệnh hiểm nghèo ập đến.
Khương Yên lo lắng cho sức khỏe của Thẩm Thiên Nhược, một mực ép buộc nàng ấy ở trong phòng, còn mình thì vội vàng chạy ra ngoài nghe ngóng tình hình
May mắn thay, triều đình đã kịp thời phái khâm sai đại nhân đến Sóc Châu để cứu tế cho người dân.
Biệt viện của nội tổ mẫu tuy không được khang trang cho lắm nhưng lại rộng rãi, ngay lập tức được khâm sai đại nhân cải tạo trở thành một trong những y quán cho người nhiễm bệnh.
Cổ nhân có câu trời không tuyệt đường của người.
Sau một thời gian chống chọi với bệnh dịch, cuối cùng một vị y sư giang hồ đang lưu lạc ở Sóc Châu cũng tìm được phương thuốc để trị căn bệnh này.
Khương Yên đi theo vị y sư này, ít nhiều cũng học được chút da lông của ông ta.
Thế là nàng và Thẩm Thiên Nhược bắt tay chữa trị cho những bệnh nhân đang nằm ở biệt viện.
Dịch bệnh từ từ bị đẩy lùi, sau khi hoàn toàn sạch bóng, Khương Yên và Thẩm Thiên Nhược cũng xem như người lập được công lao.
Lúc này, khâm sai đại nhân lắc mình một cái biến thành Thái tử đương triều Cơ Trường Uyên, đi cùng là Bùi thị vệ của hầu phủ.
Nhờ đó, Thẩm Thiên Nhược và Khương Yên được đường hoàng trở về kinh thành trong sự tung hô của mọi người mà không cần phải xem sắc mặt của nhà họ Thẩm.
Cơ Trường Uyên sau đó thuận lý thành chương nạp Thẩm Thiên Nhược và Đông cung, trở thành trắc phi, còn Khương Yên thì lại mang lòng tương tư với Bùi Lẫm, thị vệ của hắn.
Chỉ là Bùi Lẫm luôn lạnh lùng trước mặt nàng, như một bức tượng phật.
Không từ chối thẳng thừng.
Nhưng cũng chẳng đáp lại dù chỉ là hư tình giả ý.
Đây chính là do Khương Yên đã kể lại cho nàng ấy nghe, trong một buổi trà dư tửu hậu.
Thẩm Thiên Nhược có chút tò mò, dường như Bùi Lẫm còn khó thu phục hơn cả vị Thái tử thanh lãnh cấm dục kia nữa.
Cho nên nàng ấy bắt đầu tạo ra những cơ hội để chạm mặt với Bùi Lẫm để thử hắn ta một chút.
Ngày ấy khi đưa khăn tay thêu hoa mẫu đơn cho Bùi Lẫm lau đi vết bẩn trên mặt, Thẩm Thiên Nhược đã nhìn thấy vành tai hắn ta đỏ bừng như nhỏ máu.
Cuối cùng Thẩm Thiên Nhược cũng nhận ra, Bùi Lẫm không phải là trái tim sắt đá như lời Khương Yên nói, bởi vì người khiến nó tan chảy ra mới chính là nàng ấy.
Thẩm Thiên Nhược trong lòng bối rối lắm, nhưng sâu trong đáy lòng lại có một thứ gì đó len lỏi chui ra.
Giống như một dạng ý niệm vui vẻ và tự mãn vậy.
Làm sao bây giờ đây, dù gì nàng ấy cũng là đệ nhất mỹ nhân thành Thiên An mà, ngay cả Trữ quân của Đại Cơ cũng bị mê hoặc, nói gì đến một thế tử như Bùi Lẫm chứ.
Nhưng mỗi lần nghĩ đến Khương Yên, Thẩm Thiên Nhược vẫn có chút tội nghiệp.
Dù sao nàng cũng theo Thẩm Thiên Nhược bao nhiêu năm, còn vì nàng ấy mà bày mưu tính kế, giúp nàng ấy vượt qua được biết bao nhiêu trở ngại xung quanh.
Cho nên ngày chính thức ngồi lên ghế phượng, Thẩm Thiên Nhược quyết định nhắc lại lời hứa năm xưa của cả hai.
“Ta đã nói sẽ tìm cho muội một nhà thật tốt để gả, bây giờ có thể rồi, Tiểu Yên Tử, muội nói xem, muội nhìn trúng ai?”
Khương Yên ngồi trên ghế đẩu, vặn vẹo khăn tay, nét mặt suy nghĩ m.ô.n.g lung lắm, nhưng mãi vẫn không nói thành lời.
“Có ta chống lưng, ngay cả nhà công hầu bá tử ở khắp kinh thành này cũng không dám chối từ.”
Khương Yên nghe xong, đáy mắt lóe lên một tia sáng yếu ớt rồi tắt lịm, cuối cùng vẫn là lắc đầu.
“Nô tỳ chỉ muốn lập một y quán chữa bệnh cho mọi người với giá rẻ, chuyện khác vẫn chưa nghĩ đến.”
Thẩm Thiên Nhược cười khẽ, âm thanh êm ái như tiếng chuông bạc.
“Còn Bùi Lẫm thì sao? Không tiếc ư? Với địa vị của ta bây giờ có thể giúp muội trở thành hầu phủ phu nhân đó.”
Khương Yên cắn môi, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Nhưng chàng… chàng ấy hình như không có ý gì với nô tỳ cả.”
“Sao muội lại thiếu tự tin như vậy chứ. Quan trọng là Bùi Lẫm không có người trong lòng, nếu không thì hắn ta đã không thủ thân như ngọc, phòng không chiếc bóng đến tận bây giờ.”
“Tình cảm có thể vun đắp từ từ, đợi muội trở thành hầu phủ phu nhân, sớm chiều đụng mặt, chẳng lẽ hắn ta còn không rung động sao?”
“Không bằng chúng ta nhờ hoàng thượng hỏi ý Bùi Lẫm một chút, đến lúc đó hạ chỉ ban hôn cũng chưa muộn.”
Thẩm Thiên Nhược càng nói càng hăng, khiến Khương Yên cũng cảm thấy thật sự có hy vọng, nàng đỏ mặt gật đầu.
Từ khi Cơ Trường Uyên đăng cơ kế vị, hắn đối xử với Thẩm Thiên Nhược vẫn rất hòa nhã, không hề có dấu hiệu của sự thay lòng, mặc dù hậu cung vẫn luôn xuất hiện những gương mặt xinh đẹp mới mẻ ba năm một lần, thế nhưng từ đầu đến cuối, Cơ Trường Uyên đều không liếc mắt ngó ngàng đến chứ đừng nói là giành được thánh sủng.
Thẩm Thiên Nhược vô cùng hài lòng, cảm thấy Cơ Trường Uyên đây là tình ý sâu nặng với mình, một chuyện cỏn con của Khương Yên, nàng ấy có thể nhờ cậy hắn một lần.
Cơ Trường Uyên ban đầu có vẻ không vui, hắn nói nàng ấy không cần nhúng tay vào chuyện của hạ nhân, nhưng khi nghe nói là do Khương Yên chủ động đích thân cầu xin, Cơ Trường Uyên lại trầm ngâm suy tư một lúc lâu.
Cuối cùng hắn cũng gật đầu đồng ý, cho gọi Bùi Lẫm vào Ngự thư phòng hỏi thăm một phen xem sao.
Không nghĩ đến, Bùi Lẫm vậy mà lại không phản đối, còn khom lưng tạ ơn thánh thượng.
Khương Yên ngay lập tức được nhận làm nghĩa muội của hoàng đế, trở thành quận chúa Đại Cơ.
Cứ thế, lễ cưới của Khương Yên và Bùi Lẫm diễn ra trong sự chúc phúc hời hợt của tất cả mọi người, bao gồm cả người nhà họ Bùi.
Bởi lẽ ở kinh thành này ai mà chẳng rõ thân phận thật sự của Khương Yên.
Chẳng bao lâu sau, Thẩm Thiên Nhược đã biết được tin Khương Yên sống trong hậu viện của Bùi phủ cũng không vui vẻ gì.
Hai người bọn họ dù đã thành thân nhưng Bùi Lẫm không hề bước chân vào nội điện của Khương Yên nửa bước, chỉ trừ đêm động phòng hoa chúc.
Ban đầu Khương Yên có vẻ đau khổ và suy sụp lắm, Thẩm Thiên Nhược phải vận dụng bao nhiêu lời hay ý đẹp mới xoa dịu được nàng.
Nàng ấy nói sẽ đến gặp Bùi Lẫm để hỏi cho ra lẽ chuyện này.
Đêm ấy, trăng rất sáng.
Khi Thẩm Thiên Nhược đến nơi đã nhìn thấy Bùi Lẫm ngồi đó tự bao giờ, trên tay hắn là một chiếc trâm vàng khắc hình hoa mẫu đơn lộng lẫy.
Thẩm Thiên Nhược vẫn là dáng vẻ cao quý ngồi xuống, thái độ thân thiện hỏi thăm chuyện hậu trạch của bọn họ.
Bùi Lẫm đau đáu nhìn nàng, cuối cùng chỉ lắc đầu, trả lời vài từ rời rạc.
Thẩm Thiên Nhược giả vờ tức giận, phồng mang trợn mắt muốn quay đi lại bị Bùi Lẫm giữ tay lại.
Khăn lụa trọng ống tay áo hắn ta rơi ra, là chiếc có thêu hoa mẫu đơn màu đỏ tươi ở góc phải.
“Hoàng hậu nương nương bớt giận.”
Bùi Lẫm mím môi khom lưng quỳ xuống.
“Nhưng bổn cung thực sự đã giận rồi.”
“Vậy thì, hạ thần dùng cây trâm này để bồi tội được không?”
Từ sau lần đó, mỗi khi Khương Yên có chuyện phiền lòng về gia đạo, nàng đều xin vào cung thăm Thẩm Thiên Nhược.
Sau đó, Thẩm Thiên Nhược sẽ đùng đùng tức giận đi đến hỏi tội Bùi Lẫm.
Cứ lặp đi lặp lại bao nhiêu lần như thế.
Cho đến khi Khương Yên không còn thể hiện vẻ mặt sầu não trước mặt nàng ấy nữa.
Mọi cảm xúc đã bị che giấu hoàn toàn,
Ngay cả tình yêu sâu đậm cũng chẳng còn.
Thẩm Thiên Nhược ra sức thăm dò, Khương Yên chỉ mỉm cười không nói.
Còn Bùi Lẫm lại im thin thít như hũ nút.
Ngược lại Cơ Trường Uyên bên đây lại dường như có phần vui vẻ cởi mở hơn xưa, tần suất chàng ghé thăm Trường Xuân cung càng ngày càng nhiều, đều là ngẫu nhiên vào thời điểm Khương Yên đến bái kiến nàng ấy.
Nhờ ơn Thẩm Thiên Nhược, Khương Yên cũng được ké vài món bảo vật trân quý trong nội khố của hoàng cung.
Mỗi lần như vậy, Khương Yên vui mừng ra mặt, còn lẩm nhẩm trong miệng những chữ không rõ ràng, chọc cho Cơ Trường Uyên cười khoái trá, điểm mặt nàng nói mấy chữ nữ nhân tham tài.
Chuyện này cũng đã được Thẩm Thiên Nhược than phiền với Bùi Lẫm.
Chẳng biết từ bao giờ cục diện đã hình thành như thế này.
Cơ Trường Uyên rõ ràng rất thích trêu ghẹo Khương Yên, dù lời nói chẳng có gì là tốt đẹp.
Còn Bùi Lẫm lại trở thành tri kỷ tâm sự mỗi lúc đêm khuya với Thẩm Thiên Nhược.
Dần dà, Thẩm Thiên Nhược cũng không còn ngại ngùng trước những cử chỉ quan tâm của Bùi Lẫm dành cho nàng, thậm chí là trước mặt Khương Yên.
Dù sao Bùi Lẫm cũng không yêu nàng, người trong lòng hắn ta là Thẩm Thiên Nhược, nàng ấy cũng không ép buộc hắn phải đối tốt với mình, là do hắn ta tự nguyện mà.
Vậy thì nàng ấy chỉ cần hưởng thụ mà thôi.
Hai mỹ nam tử ưu tú nhất ở Đại Cơ đều quỳ rạp dưới váy Thẩm Thiên Nhược, nguyện dâng lên những thứ trân quý nhất cho mình, điều đó gần như khiến nàng ấy vô cùng hài lòng.
Sự đắc ý xen lẫn với lòng thương hại khiến Thẩm Thiên Nhược càng thêm nỗ lực bù đắp cho Khương Yên.
Mối quan hệ của bọn họ cứ kéo dài như vậy cho đến khi Khương Yên phóng ngựa một mình đi đến biên ải phía bắc tìm Bùi Lẫm, cùng đồng cam cộng khổ với hắn ta suốt ba năm.
Sau khi trở về, dường như hai người bọn họ đã đạt được hiệp định ở chung một cách hòa thuận.
Bùi Lẫm cũng không còn theo Khương Yên vào cung tụ hội cùng Thẩm Thiên Nhược như xưa.
Thời gian hẹn gặp mặt riêng vào đêm khuya lại càng thêm thưa thớt.
Thẩm Thiên Nhược có chút hụt hẫng nhưng cũng không đến nỗi nào, dù sao bây giờ nàng ấy đã độc chiếm thánh sủng của Cơ Trường Uyên, còn đang mang long thai.
Chuyện của Bùi Lẫm và Khương Yên, cứ thuận theo tự nhiên đi.
Cho đến cái ngày định mệnh ấy, khi thổ phỉ tràn ra bao vây lấy cỗ xe ngựa của bọn họ.
Thẩm Thiên Nhược đã nhìn thấy ánh mắt d.a.o động của Bùi Lẫm.
Nàng ấy sợ hãi, hắn ta sẽ chọn ai, thê tử kết tóc se duyên với mình là Khương Yên hay là bạch nguyệt quang cả đời không thể với đến là Thẩm Thiên Nhược nàng.
Chính vì vậy, trong lúc đó Thẩm Thiên Nhược đã hét to, sau đó cuộn mình lại, nước mắt rơi như đê vỡ.
So sánh với hình ảnh bình tĩnh kiên cường của Khương Yên, sự yếu đuối như hoa lê mong manh trong gió bão của Thẩm Thiên Nhược chắc chắn càng thu hút và động lòng hơn.
Quả nhiên, Bùi Lẫm đã chọn Thẩm Thiên Nhược.
Trớ trêu thay, Cơ Trường Uyên lúc này lại đang ở hành cung phía nam làm lễ tết mùa màng, Thẩm Thiên Nhược lo sợ nhiều tai mắt hậu cung trong bóng tối sẽ ra tay ám hại nàng cùng hoàng tự trong bụng đang đến kỳ sinh nở, cho nên Thẩm Thiên Nhược lại càng làm ra một hành động ngu ngốc đến mức cả đời này phải tự dày vò mình trong nỗi thống khổ tiếc hận.
Nàng ấy ra sức giữ Bùi Lẫm lại trong cung, cả đêm mê sảng nói những lời sợ hãi, chỉ để khiến hắn ta không thể rời khỏi được mình trong những ngày này.
Bọn thổ phỉ chỉ cần bạc, chắc chắn không dám ra tay g.i.ế.c người, đợi Cơ Trường Uyên trở về lại mang vạn lượng hoàng kim đi chuộc người, ắt sẽ không có chuyện gì.
Nhưng người tính không bằng trời tính.
Cả Thẩm Thiên Nhược và Bùi Lẫm đều không thể ngờ bọn chúng lại có thể ra tay tàn bạo như vậy.
Ngay khi nghe được tin, Cơ Trường Uyên tức tốc phi như bay trở về hoàng cung.
Thẩm Thiên Nhược chỉ nhớ lại câu nói cuối cùng trước khi chàng leo lên ngựa rời đi trong sự lùng bùng của màng nhĩ.
“Thẩm Thiên Nhược, trong cung này không phải không có thị vệ, tại sao lại cứ phải khăng khăng làm như vậy? Ngươi muốn thể hiện điều gì đây, ở trước mặt nàng ấy ngươi muốn ra vẻ cái gì đây?”
Một đêm đó,lán trại của bọn thổ phỉ bị đốt sạch sẽ, Cơ Trương Uyên tự tay đào lên cái xác đã bị rách nát đến không còn hình dạng, giòi bọ lúc nhúc làm ổ của Khương Yên, đưa về mai táng.
Còn Bùi Lẫm gần như phát điên.
Hắn ta dùng toàn lực lao lên, muốn ôm lấy thân xác của Khương Yên, muốn nhìn thấy nàng, lại chỉ được một cước thật mạnh từ Cơ Trường Uyên.
Máu miệng,máu mũi, thậm chí cả mắt của Bùi Lẫm ồng ộc tuôn ra, nhuộm đỏ nền đá xanh.
Sao lại như vậy, sao lại có thể như vậy chứ?
Thẩm Thiên Nhược ôm đầu khóc lớn, chợt nhận ra bản thân đã biến thành một kẻ g.i.ế.c người lúc nào không hay.
Chính sự tự mãn và lòng ích kỷ của Thẩm Thiên Nhược đã g.i.ế.c c.h.ế.t Khương Yên.
Thẩm Thiên Nhược như một tên sát nhân sợ tội, chạy trối c.h.ế.t trốn về Trường Xuân cung.
Sau đó mới nghe được tin Cơ Trường Uyên hạ lệnh cưỡng chế hòa ly đối với Bùi Lẫm và thê tử của hắn ta.
Mặc cho Bùi Lẫm ra sức đập đầu, xin được đưa t.h.i t.h.ể của Khương Yên về nhà an táng, Cơ Trường Uyên chỉ lạnh nhạt nói với hắn ta rằng: “Ngươi không yêu nàng, vậy thì để cho nàng tự do đi. Từ nay về sau, Khương Yên với nhà họ Bùi các ngươi không còn bất kỳ quan hệ gì nữa.”
“Trẫm vô cùng hối hận, vì đã quyết định ban hôn cho ngươi và nàng. Nếu không bây giờ nàng sẽ không phải là một t.h.i t.h.ể thối rữa lạnh toát nằm ở đây.”
Trong thoáng chốc, Thẩm Thiên Nhược như nhìn thấy một giọt nước mắt rơi xuống trong hốc mắt phượng hẹp dài của vị đế vương nổi tiếng trầm ổn nội liễm ấy.
Chàng dường như rất thương tiếc đối với cái c.h.ế.t của Khương Yên.
Thậm chí còn tự tay mình an táng Khương Yên trên đỉnh đồi gần hoàng lăng, từ nơi đó nhìn xuống là toàn cảnh hoàng cung bao phủ trong tầm mắt.
Đêm hôm đó, Thẩm Thiên Nhược như người mất hồn tìm đến Bùi Lẫm, muốn cùng nhau sưởi ấm hai tâm hồn đã bị tổn thương.
Không ngờ hắn ta lại không muốn gặp mặt nàng ấy.
“Đi đi, là ta đã sai, khi cứ mải mê chạy theo cái bóng xinh đẹp của người, bởi vậy mới ngu ngốc quên đi chân tình bên cạnh suốt bao nhiêu năm qua.”
“Hoàng hậu nương nương, là chúng ta có lỗi với nàng ấy. Ta phải tìm cách chuộc lỗi, người cũng nên như thế đi.”
Bùi Lẫm nói xong câu đó thì xé nát chiếc khăn tay thêu hoa mẫu đơn, bẻ gãy trâm cài đầu, đốt cháy bức tranh do chính tay hắn tự họa.
Hình ảnh Thẩm Thiên Nhược xinh đẹp như bông hoa kiêu kỳ trong mùa xuân dần trở nên rách nát, đen ngòm rồi biến thành tro bụi rơi lả tả dưới đất.
Thẩm Thiên Nhược thẫn thờ trở về Trường Xuân cung.
Nhưng từ đó về sau, hết thảy đối với nàng ấy không còn là tháng ngày vui vẻ êm đẹp nữa.
Nghe nói Bùi Lẫm xin từ quan, cả ngày rong ruổi khắp đại giang nam bắc hết tìm thuật sư đến đạo sĩ hỏi chuyện số mệnh, nhân duyên, tiền kiếp, hậu kiếp.
Còn bày ra trận pháp gọi hồn vô cùng công phu và tốn kém.
Gia sản của hầu phủ cứ ngày một với dần trong sự tò mò vẫn chê cười của người trong thiên hạ.
Sau khi hạ sinh hoàng tử, Cơ Trường Uyên chẳng còn đặt chân đến Trường Xuân dù chỉ là đi ngang lấy một lần.
Một tháng, hai tháng trôi qua, cả nửa năm trời Thẩm Thiên Nhược dường như không nhìn thấy được dù chỉ là bóng lưng của chàng.
Nàng ấy chợt cảm thấy hốt hoảng.
Bùi Lẫm đã bỏ rơi mình, nàng ấy không thể mất đi Cơ Trường Uyên.
Nghĩ đến đây, Thẩm Thiên Nhược cố gắng trang điểm thật đẹp, nhìn kỹ cơ thể đã phục hồi về nguyên trạng trong gương đồng, không khác gì so với hồi còn son rỗi, nàng ấy ôm chút tâm tư và hy vọng đi đến gõ cửa Dưỡng Tâm điện.
May mắn Cơ Trường Uyên lại không từ chối gặp mặt mình.
“Hoàng thượng, dạo này người có khỏe không, lâu quá rồi không thấy người ghé Trường Xuân cung, tiểu bảo rất nhớ người.”
Thẩm Thiên Nhược mềm dịu đi đến trước thư án, đặt lên một chén canh sâm.
Bao nhiêu năm, đây chính là lần đầu tiên Thẩm Thiên Nhược nàng cố gắng câu dẫn quyến rũ một nam nhân.
“Nói đến đây, trẫm cũng đang tính gặp hoàng hậu để thông báo một chuyện, tháng sau chuyển hoàng tử đến Hàm Phúc cung đi. Trẫm đã sắp xếp cho Cao Dục tìm một đội ngũ bảo mẫu đến chăm sóc. Sau này cứ thể theo tước vị thái tử mà bồi dưỡng.”
“Đâu cần phải như thế, thần thiếp là mẹ ruột của hoàng tử, thần thiếp có thể đảm đương vị trí nuôi dạy.” Thẩm Thiên Nhược có chút không hiểu nổi ý tứ của Thiên tử.
Chỉ thấy Cơ Trường Uyên lạnh nhạt nói: “Không cần đâu, nàng chỉ ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế phượng của nàng là được. Nhiệm vụ của nàng đến đây là kết thúc rồi. Coi như nhà họ Thẩm cũng đã hoàn thành nhiệm vụ.”
“Ý hoàng thượng là…?” Thẩm Thiên Nhược như vỡ vụn, phải dựa vào thành ghế để không ngã xuống đất.
“Thẩm thượng thư sáng nay đã từ quan trên đại điện, ngay lập tức đưa toàn bộ gia quyến trở về Sóc Châu nghỉ hưu, sau này sẽ không có bất kỳ nam nhân nhà họ Thẩm nào có chức quan cao hơn tam phẩm,còn hoàng hậu cũng trở về đi, từ nay không có ý chỉ của trẫm, không được phép đi vào Dưỡng Tâm điện.”
Đó là lần gặp gỡ cuối cùng của hai người bọn họ.
Một mối nhân duyên tưởng chừng tốt đẹp hoàn mỹ lại kết thúc trong sự lạnh lẽo của lòng người.
Từ ngày đó trở đi, Cơ Trường Uyên càng ra sức chăm lo việc triều chính, thúc đẩy sự phát triển của đất nước.
Mà ở bên này Thẩm Thiên Nhược đã giữ vững xuất sắc vai trò một hoàng hậu hiền lương thục đức, quán xuyến hậu cung đâu ra đó, đối xử với trên dưới phi tử vô cùng công bằng liêm chính.
Ngày tóc mai hai bên thái dương đã phủ màu bạc trắng, Thẩm Thiên Nhược cuối cùng cũng cảm thấy đã đến lúc mình nên nghỉ ngơi rồi.
Một đời này quá dài, sai một li, đi cả ngàn dặm.
Nhìn lại mấy chục năm tưởng chừng như trên đỉnh nhân sinh, cuối cùng hóa ra lại trở thành tấn bi kịch của cả kiếp người.
Âu đó cũng chính là nghiệp báo cho cái ác bị che giấu quá đỗi kỹ lưỡng của bản thân mình.
“Bây giờ, hoàng thượng còn lên núi kia uống rượu ngắm hoa nữa không?”
Ma ma già bên cạnh gật đầu, giọng già nua khàn đặc: “Từ sau khi truyền ngôi lại cho Thái tử, hoàng thượng đã thảnh thơi hơn trước, mỗi ngày đều đi tản bộ đến đó, còn cho người dựng một căn nhà nhỏ, có khi là ở lại vài ngày, có khi kéo dài cả tháng.”
Thẩm Thiên Nhược nhắm mắt lại, trong lòng khẽ thở một hơi thật dài.
Hóa ra không chỉ mình nàng ấy ngu muội.
Ngay cả vị hoàng đế anh minh thần võ kia cũng có một khoảnh khắc đui mù đấy thôi.
Từ đầu đến cuối, bốn người bọn họ đã sai rồi.
***
Thẩm Thiên Nhược mở mắt ra, nước mắt ướt đẫm cả hai gò má.
Hóa ra là một giấc mơ.
Nàng mơ thấy mình mặc một bộ phượng bào lộng lẫy, ngồi trên nghi giá đỏ tươi, khóe môi mỉm cười như bông phù dung mới nở.
Nhưng rõ ràng nàng cảm nhận được, mình không hạnh phúc.
Kiếp trước.
Cơ Trường Uyên đã vô cùng nổi danh từ trước khi trở thành Trữ Quân.
Tuy nhiên, Thục quý phi không phải là đối thủ tầm thường, để tránh Cơ Trường Uyên tiếp xúc với những quý nữ nhà quyền quý ở kinh thành, bà ta ra sức trong tối ngoài sáng hết lôi kéo đến bôi nhọ.
Ngày cả đích nữ nhà phủ Lễ bộ thượng thư cũng bị mang tiếng xấu bởi âm mưu dơ bẩn của bà ta.
Không nghĩ là nhân duyên hai người lại lần nữa tiếp nối khi bọn họ gặp lại nhau ở đợt cứu tế tại Sóc Châu.
Thẩm Thiên Nhược rất xinh đẹp, lại học rộng hiểu nhiều, thái độ làm người cũng vô cùng chuẩn mực, rất phù hợp với vị trí chính thê của một Thái tử.
Nhưng chẳng hiểu sao, ánh mắt của Cơ Trường Uyên thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn về phía sau nàng ấy.
Hắn biết tên nha hoàn này, tên nàng là Khương Yên.
Người thì nhỏ, nhưng gan cũng lớn lắm, miệng cũng độc không kém.
Chỉ cần đụng vào Thẩm Thiên Nhược thôi, nàng sẵn sàng cắn trả bất kể lý do.
Quả là một nha hoàn trung thành, tận tâm.
Chỉ là ngốc nghếch hết sức, thế mà lại phải lòng tên Bùi Lẫm đầu gỗ.
Còn đích thân đến gặp Thẩm Thiên Nhược, cầu xin nàng ấy xin thánh chỉ ban hôn với Trấn bắc hầu phủ.
Nàng có phải quá vọng tưởng không?
Chỉ là một nha hoàn của phủ thượng thư, nàng lấy đâu ra tự tin có thể bước chân vào nhà hầu phủ chứ.
Còn đòi làm thế tử phi?
Không phải trước đó còn mơ ước mở y quán miễn phí cho mọi người sao, bây giờ lại nằng nặc muốn thành thân, tự nhốt mình trong cái lồng mang tên hầu phủ?
Thật chả ra làm sao.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Cơ Trường Uyên cảm thấy Thẩm Thiên Nhược nói cũng đúng lắm.
Tình yêu mà, làm sao ngăn cấm được chứ. Vả lại trong lòng hắn cũng có ý niệm riêng. Giữ nàng ở lại kinh thành, ngày ngày còn có thể gặp mặt, còn hơn để nàng lang bạt kỳ hồ, muốn tìm cũng chẳng biết tìm ở nơi đâu.
Cho nên Cơ Trường Uyên quyết định tác hợp Khương Yên và Bùi Lẫm.
Đúng như hắn dự đoán, Bùi Lẫm không yêu nàng, vì vậy thái độ của hắn ta rất là lạnh nhạt, nhiều lần khiến nàng cảm thấy ủy khuất.
Những lúc như vậy, Cơ Trường Uyên lại tìm lý do đi đến Trường Xuân cung, mang đồ ăn ngon và một số bảo vật trân quý ra để dỗ dành Khương Yên.
Bùi Lẫm không thương nàng, vậy thì để hắn quan tâm là được.
Dù gì nàng cũng là nghĩa muội trên danh nghĩa của hắn mà.
Nhưng khoảng thời gian ấy chẳng kéo dài được bao lâu, khi biết tin Khương Yên tự mình cưỡi ngựa chạy đến biên ải phía bắc để tìm Bùi Lẫm, Cơ Trường Uyên vô cùng khó chịu.
Được rồi, nàng cứ thích đ.â.m đầu vào tường, hắn chẳng thể cản được.
Như vậy cũng tốt, bốn người bọn họ giờ đây đều có đôi có cặp.
Cơ Trường Uyên xốc lại tinh thần, quyết định tập trung vào Thẩm Thiên Nhược và tương lai của Đại Cơ sau này.
Cuối cùng Thẩm Thiên Nhược cũng mang thai trong sự vui mừng của toàn thể hậu cung.
Lúc này Bùi Lẫm lại đưa Khương Yên trở về kinh thành.
Cơ Trường Uyên không muốn thể hiện quá nhiều sự niềm nở dành cho đôi phu thê này, hắn quyết định đi đến hành cung phía nam để tham gia buổi tế lễ mùa màng.
Cho dù Bùi Lẫm lập được đại công thì sao, thái độ của hắn mới quyết định tương lai sau này của hầu phủ.
Ai bảo người của Bùi gia cứ bắt nạt Khương Yên làm chi.
Không ngờ, đó cũng là lần cuối cùng hắn nhìn thấy Khương Yên còn sống.
Ngày trở về, trên tay hắn, nàng đã hóa một cỗ t.h.i t.h.ể lạnh toát, lấm tấm thâm đen.
Cơ Trường Uyên như phát điên.
Hắn đánh Bùi Lẫm đến lê lết trên sân, cuối cùng hạ chỉ cưỡng ép hai người hòa ly trong sự khẩn cầu đầy tuyệt vọng của đối phương.
Khương Yên tốt như thế, nàng không xứng để bị chôn vùi chung với tên nam nhân bạc tình bạc nghĩa, ăn trong bát còn nhìn trong nồi trong mộ phần của tổ tiên hắn ta.
Còn về phần hoàng hậu của hắn, Cơ Trường Uyên chẳng còn thiết tha gì để xử lý.
Hắn quá mệt mỏi để ứng phó với đám quan lại trong triều rồi, chỉ cần Thẩm Thiên Nhược còn tại vị, Cơ Trường Uyên không cần phải tốn thời gian diễn trò với bọn họ nữa.
Vậy thì cứ giữ lại ghế phượng cho nàng ấy cũng được.
Dù sao Thái tử đã có rồi, tự tay hắn sẽ dạy dỗ nhi tử của mình.
Trước khi nhường ngôi, Cơ Trường Uyên đích thân dẹp bỏ toàn bộ người nhà của hoàng hậu.
Hắn sẽ không bao giờ để cho mẫu tộc của Thái tử trở thành mũi tên b.ắ.n ngược.
Đã có nhà họ Tiêu của Tiên thái hậu là dẫn chứng, nhà họ Thẩm cũng sẽ không thoát khỏi số phận.
Ngày hoàn thành hết thảy mọi thứ, Cơ Trường Uyên cởi long bào, dẫn theo Tiểu Thuận Tử nay đã có vài sợi tóc bạc đi tảo mộ.
Ngôi mộ được quét dọn và nhổ cỏ sạch sẽ, bên cạnh còn trồng một hàng bạch mai nay đã lớn như thổi.
Dưới cơn mưa hoa trắng xóa, có người gục đầu trên bàn đá, trong lòng khắc khoải một nỗi tiếc hận khôn nguôi.