Từ lúc rộ lên tin tức Khương Yên mang thai, lễ vật tới tấp được dâng lên Trọng Hoa cung.
Một số người muốn lấy lòng Khương Yên ra sức nịnh nọt.
Còn lại thì ngấm ngầm gây chia rẽ hai thế lực lớn nhất hậu cung.
Dù sao thì cho đến bây giờ, hoàng hậu ở Trường Xuân cung vẫn không hề có động tĩnh gì.
Ắt là đã phải ngậm đắng nuốt cay nhiều lắm.
Mặt hồ phẳng lặng bao lâu nay, cuối cùng cũng đã bị một hòn đá khuấy động.
Trương thái y dặn dò vô cùng kỹ lưỡng, ai chẳng biết hoàng đế của bọn họ sinh long hoạt hổ như vậy, bắt buộc hắn phải chịu đựng mấy tháng ròng không sinh hoạt t.ì.n.h d.ụ.c với Khương Yên, chắc chắn hắn sẽ vô cùng khó chịu.
Nhưng biết làm sao được, thời kỳ đầu là giai đoạn quan trọng nhất dành cho sự hình thành của thai nhi.
Huống chi Trương thái y cảm nhận được vị nương nương ở Trọng Hoa cung dường như không lấy gì làm vui vẻ lắm khi có hỉ mạch.
Như vậy càng phải cố gắng chăm sóc để không xảy ra chuyện gì bất trắc.
Hiếm hoi Cơ Trường Uyên im lặng nghe lời ông căn dặn.
Có vẻ như hắn vô cùng coi trọng đứa con đầu lòng này.
Cho nên thời gian này Cơ Trường Uyên thực sự rất thành thật, ngoại trừ đến Trọng Hoa cung thăm nom Khương Yên thì cũng không dám làm hành động gì khiến nàng tức giận.
Thậm chí ngay cả lúc nàng nổi điên lên hét vào mặt hắn, ném đồ lên người hắn, chỉ tay đuổi hắn ra ngoài, Cơ Trường Uyên cũng ngoan ngoãn nghe lời.
Chỉ trừng mắt với Đào Tuệ và Chu Châu ở bên trong như một lời cảnh cáo đe dọa.
Trường Xuân cung nắm bắt tin tức rất nhanh.
Thanh Liễu quýnh quáng hết cả lên, liên tục đi quanh phòng
“Không phải… không phải thái hậu đã từng nói, chỉ chấp nhận thái tử sinh ra từ bụng của hoàng hậu nương nương hay sao? Tại sao bây giờ hoàng thượng lại để cho ả kia mang thai chứ?”
Thẩm Thiên Nhược cũng không giữ được bình tĩnh.
Tuy chưa từng sủng hạnh mình, nhưng nghe nói Trọng Hoa cung bên kia cũng không được phép mang long chủng.
Canh tránh thai vẫn đều đặn được dâng lên mỗi ngày.
Nhưng từ sau khi người kia được phong hiệu là Khánh phi, mọi thứ gần như đã thay đổi.
Chẳng lẽ đây chính là mưu đồ của hoàng đế từ trước.
Chàng muốn nâng người của mình lên một tầm cao nhất định, để người ấy danh chính ngôn thuận nhập tổ quy tông vào hoàng lăng của Cơ thị.
Như vậy cũng lý giải rõ, vì sao Cơ Trường Uyên phải đợi đến bây giờ mới để cho vị ở Trọng Hoa cung mang thai.
Thẩm Thiên Nhược đau nhói tim gan.
Nàng ấy hoàn toàn không dám nghĩ Cơ Trường Uyên lại có thể si tình đến mức độ này.
“Bên kia đã có hồi âm chưa?”
Thẩm Thiên Nhược giật giọng hỏi.
“Nô tỳ đã cho người điều tra một chút, còn về phần Bùi thế tử, ngài ấy thông báo đang trên đường âm thầm trở về kinh thành rồi ạ.”
***
Từ sau khi mang thai, số lượng người canh gác bên cạnh Khương Yên gần như tăng lên gấp bội.
Từng đường đi nước bước của nàng đều có những ánh mắt chằm chằm theo đuôi.
Cơ Trường Uyên quả thật vô cùng cẩn trọng với thai nhi trong bụng nàng.
Nhưng hắn quên mất, ngoài là nữ nhân của hoàng đế, là phi tần trong hậu cung, Khương Yên còn là một y sư vô cùng lành nghề.
Nàng biết làm thế nào để có thể khiến cho cái thai này biến mất.
Có lẽ khi nghĩ đến đây, Khương Yên cũng cảm thấy bản thân mình thật độc ác.
Đây cũng là một sinh mạng, lại là cốt nhục của nàng.
Nó được hình thành trong bụng của nàng, lớn lên bằng chính m.á.u thịt từ người nàng chảy vào.
Sao Khương Yên có thể điềm nhiên bóp c.h.ế.t con mình từ trong bụng mẹ được chứ.
Nhưng nếu bắt nàng phải sinh nó ra, và chôn vùi bản thân trong hoàng cung lạnh lẽo này, Khương Yên không cam tâm.
Huống chi, cha của nó còn là Cơ Trường Uyên, vị đế vương bạc tình tàn nhẫn kia.
Một mai này, khi đã mất hết khoái hoạt trên cơ thể của Khương Yên, khi hậu cung xuất hiện thêm nhiều hoa thơm bướm lượn, khi dưới gối của hắn có biết bao hoàng tử công chúa.
Một mẫu thân xuất thân từ nha hoàn, không có bối cảnh và gia đình làm chỗ dựa, nhi tử của nàng chẳng phải sẽ rơi vào tình cảnh bị ruồng rẫy hay sao?
Mà nàng đến lúc đó cũng chẳng còn khả năng đưa bọn họ rời khỏi nơi này.
Nếu sinh con ra mà không cho con một gia đình đủ đầy và một cuộc sống êm ấm, vậy thì Khương Yên thà rằng hóa kiếp nó sớm, để con có cơ hội đầu thai vào nhà tốt hơn, sống một cuộc đời hạnh phúc vui vẻ hơn.
Vì vậy mà, con ơi, mẫu thân thật sự xin lỗi đã không thể mang con đến thế giới này.
Chờ một chút thôi, không đau đâu, con sẽ sớm được ra đời trong vòng tay yêu thương của cha mẹ mới.
Khương Yên mở túi vải ra, nhìn một số thảo dược phơi khô đơn giản mà nàng từng thu thập khi còn ở Hoán Y cục, cắn răng nuốt hết toàn bộ vào bụng.
Để bảo đảm, Khương Yên còn nhét dưới gối đầu một túi thơm tẩm đầy xạ hương.
Rất nhanh, những cơn co thắt đã ập tới.
Theo tình hình này, chẳng mấy chốc tử cung sẽ giãn ra và xuất hiện hiện tượng chảy m.á.u phần dưới.
Khương Yên cố gắng áp chế tiếng rên rỉ vì đau đớn nhưng không thể, cuối cùng cũng hét lên một tiếng gây náo động đám người Đào Tuệ và Chua Châu đang canh gác bên ngoài nội điện.
Đèn đuốc bên Trọng Hoa cung lập tức thắp sáng như ban ngày.
Trên chăn nệm đã tràn ngập màu đỏ của máu.
Trương thái y cho dù chạy hết tốc lực đến Trọng Hoa cung cũng không thể cứu vãn được tình hình.
Những thau nước nóng đỏ quạch cứ tiếp nối nhau bưng ra bưng vào.
Khương Yên nằm trên giường thở không ra hơi.
Cho đến khi Trương thái y mặt mũi tái nhợt quỳ xuống dưới chân Cơ Trường Uyên đã lặng người như bức tượng đá, run rẩy nói: “Vi thần đã cố gắng hết sức, mong hoàng thượng bớt giận.”
“Cút!!!”
Hòm thuốc bị đập bể tan nát.
Bàn ghế rầm rầm ngã xuống đất dưới sự sợ hãi tột cùng của mọi người.
“Cút hết đi!!!”
“Cút!!!”
Cơ Trường Uyên gào rống như một con sư tử bị trúng mũi tên hiểm độc, thân hình lảo đảo ngã xuống đất.
Cổ họng khạc ra một búng máu.
“Hoàng thượng…” Cao Dục đau lòng muốn đi đến đỡ hắn dậy.
“Cút đi, cút hết đi…”
Nói xong, hắn đứng dậy, quệt miệng, nghiêng ngả đi vào nội điện, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Con của trẫm, con của trẫm…”
Khương Yên đang nhắm mắt nằm trên giường, bởi vì chảy m.á.u quá nhiều, gương mặt nàng tái nhợt như xác c.h.ế.t trong quan tài.
Lồng n.g.ự.c phập phồng đột nhiên bị đè ép, hơi thở đã mỏng manh nay bị chặn đứng.
Cơ Trường Uyên như hung thần ác sát đến đòi mạng, bàn tay to của hắn bóp chặt cần cổ của nàng, đôi mắt hắn long lên, vằn vện tơ máu, đỏ còn hơn mắt lệ quỷ.
“Tại sao? Tại sao nàng lại làm như vậy, đó là con của chúng ta, là con của nàng, sao nàng lại có thể nhẫn tâm như vậy chứ?”
Nói đến đây, gò má nàng ướt đẫm.
Những giọt nước mắt to như hạt đậu chảy ra từ khóe mắt phượng hẹp dài ngày thường mang đầy vẻ phong lưu bạc tình, bây giờ chỉ còn lại sự quằn quại đau đớn.
“Là trẫm sai với nàng, nàng cứ trừng phạt trẫm, tại sao lại g.i.ế.c con của trẫm…tại sao vậy?”
Hắn vừa nói, gương mặt nhăn nhúm vặn vẹo đến xấu xí cùng cực.
Bả vai rung lên từng hồi, âm thanh nức nở.
Đây là lần đầu tiên trong cả hai kiếp người, Khương Yên nhìn thấy Cơ Trường Uyên khóc.
Hắn không gào rống như nữ tử, mà chậm rãi nghẹn ngào, từng chữ khó nhọc rít lên trong kẽ răng, đặc sệt âm mũi.
“Nó không nên ra đời trong sự cưỡng ép không tình yêu của hai chúng ta.”
Khương Yên thều thào trong hơi thở.
Đổi lấy một tràng cười điên dại của Cơ Trường Uyên.
Lực tay của hắn càng thêm mạnh.
Hắn dí sát gương mặt đầm đìa nước mắt, nấc lên từng hồi: “Khương Yên… trái tim của ngươi làm bằng đá phải không? Cho nên không cảm nhận được mảy may chút tình ý nào của trẫm?”
“Nếu trẫm không yêu ngươi, trẫm để ngươi ở đây làm gì? Đối xử với ngươi như trân bảo để làm gì? Thậm chí còn muốn ngươi mang thai con của trẫm?”
Nói đến đây, hắn nhắm mắt lại, khóc tu tu như một đứa trẻ.
“Hức… trẫm làm bao nhiêu chuyện như vậy, ngươi lại không hề rung động một chút nào. Khương Yên, trái tim ngươi làm bằng đá phải không?”
Cơ Trường Uyên rống lên một câu lại một câu đến tê tâm liệt phế.
“Ngươi hận trẫm có thể đ.â.m trẫm một nhát, tại sao lại g.i.ế.c con của trẫm, đồ độc phụ này, sao ngươi có thể tàn nhẫn như vậy chứ?”
Cổ họng nàng bị hắn bóp chặt, dường như trong phổi đã mất hết dưỡng khí, Khương Yên thở hắt hai hơi, sau đó từ từ nhắm mắt lịm đi.
Thứ cuối cùng nhìn thấy là đôi mắt đỏ như có thể nhỏ ra m.á.u của Cơ Trường Uyên.
“Xin lỗi… con yêu… mẹ… đến với con đây…”
Cảm giác chờ đợi cái c.h.ế.t đến với mình một lần nữa khiến Khương Yên mỉm cười trong tuyệt vọng.
Âu đây cũng là cái kết dành cho nàng.
Chính bản thân nàng đã là một lỗ hổng ở thế gian này, ngỡ sau khi sống lại có thể nghịch thiên cải vận, cuối cùng vẫn không thể hưởng thụ cuộc sống tự do, không thể c.h.ế.t trong sự già cỗi.
Mượn thọ của trời để sống, bây giờ coi như trả lại mà thôi.
Ban đêm.
Khi mở mắt ra, cảnh tưởng lại không phải là nơi ghê sợ như âm tào địa phủ mà Khương Yên từng tưởng tượng.
Nơi này kiến trúc cũng giống một cung điện nhưng lại đơn sơ hoang tàn và đổ nát lắm rồi.
Sờ vào cần cổ đau nhức nhối, Khương Yên mới biết mình chưa chết.
Bên cạnh là Đào Tuệ đang khóc đến sưng mắt, bàn tay không ngừng xoa nắn vùng bụng lạnh toát của nàng.
“Nương nương, cuối cùng người cũng tỉnh rồi, nô tỳ lo c.h.ế.t mất.”
“Đây là đâu?” Khương Yên mở miệng hỏi, phát hiện mình đã mất tiếng hoàn toàn.
Đào Tuệ nhìn khẩu hình cũng đoán được, cúi đầu buồn bã nói: “Đây là… lãnh cung.”
“Thế à.”
“Nương nương đừng lo, hoàng thượng… chỉ là nhất thời tức giận mà thôi, đợi một thời gian nữa… một thời gian nữa chắc chắn người sẽ cho phép nương nương trở về Trọng Hoa cung.”
Đào Tuệ cố tìm vài lời an ủi.
Khương Yên lại không để tâm, vội vàng xua tay nằm xuống.
“Lãnh cung không phải nơi tốt lành gì, ngươi trở về đi, đừng theo ta nữa.”
“Nương nương…” Đào Tuệ nức nở.
“Ta muốn một mình tĩnh lặng, nơi đây rất tốt để an dưỡng, nghe lời, trở về đi.”
Khương Yên đã nói đến như vậy, Đào Tuệ cũng không thể làm gì khác, đứng dậy rời đi.
“Vậy… nương nương bảo trọng, nô tỳ hôm khác sẽ đến thăm người.”
“Ừa.”
Đào Tuệ rời đi chưa được bao lâu, nửa đêm lãnh cung đã có khách viếng thăm.
Khương Yên ngồi gục bên chén cháo trắng đã nguội lạnh, vừa muốn múc một muỗng đưa vào miệng, thân hình đã bị đẩy ngã xuống đất, gò má bị đánh lật sang một bên, bỏng rát.
“Bổn cung vốn dĩ không tin, còn nghĩ do người bịa đặt, không ngờ lại thật sự là ngươi, Khương Yên.”
Thẩm Thiên Nhược mặc trang phục song phi điểu rực rỡ, vậy mà gương mặt dưới ánh đèn dầu vàng vọt lại tái nhợt như bị bệnh lâu năm.
Khương Yên bị đánh cũng không kêu đau một tiếng, chậm rãi quỳ xuống đất khấu đầu: “Tham kiến hoàng hậu nương nương.”
Nhưng đối phương không hề nhận lễ của nàng, chỉ run rẩy không ngừng.
“Ngươi có còn là con người không Khương Yên?”
“Ngươi rõ ràng biết bổn cung sẽ gả cho hoàng thượng từ khi còn là thiếu nữ, ngươi lại dám ngang nhiên câu dẫn chàng…”
“Tại sao vậy, Khương Yên? Tại sao? Ta tin tưởng ngươi như vậy, trên đời này ta đã từng nghĩ cho dù là bất cứ ai đi nữa thì Tiểu Yên Tử sẽ không bao giờ phản bội ta…”
“Vậy mà tại sao ngươi lại đang tâm cướp mất trượng phu của tiểu thư nhà ngươi chứ? Ta đối với ngươi không tốt ư?”
Từng lời thốt ra, bả vai, mặt và lưng đều bị đánh đến đỏ bừng.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Thiên Nhược nổi giận đến mức này.
Thẩm Thiên Nhược chỉ tay vào nàng, nức nở chất vấn, những câu chửi mắng cứ lặp đi lặp lại trong căn phòng.
Khương Yên không giải thích một lời, chỉ dập đầu ba cái: “Nô tỳ có lỗi với tiểu thư, không mong người tha thứ. Xin lấy cái c.h.ế.t để tạ tội.”
“Ngươi nói hay nhỉ? Ta… ta làm sao có thể lấy mạng ngươi chứ Tiểu Yên Tử, muội muội của ta… ta làm sao có thể nhìn thấy muội muội của ta c.h.ế.t được chứ?”
Thẩm Thiên Nhược như vô cùng suy sụp, nàng ấy thở dốc, phải dựa vào cạnh bàn mới không ngã xuống đất.
Khương Yên im lặng một hồi, chờ cảm xúc của Thẩm Thiên Nhược dần ổn định trở lại mới mở miệng hỏi: “Vậy tiểu thư nói xem, cần nô tỳ làm gì, nô tỳ sẽ tận lực thực hiện, kể cả vong mạng.”
Thẩm Thiên Nhược đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Khương Yên.
Nàng ấy trước đây chưa bao giờ chăm chú ngắm nhìn Khương Yên như hôm nay.
Nàng không phải quốc sắc thiên hương, chỉ gọi là thanh tú dễ nhìn, nhưng đôi mắt bướng bỉnh sáng rực kia như ngọn lửa cháy âm ỉ luôn thiêu đốt ánh nhìn của mọi người.
Từ lúc nào mà hào quang trên người Thẩm Thiên Nhược đã bị chia sẻ qua cho Khương Yên rồi?
Hết Bùi Lẫm lại đến Cơ Trường Uyên, từng người ưu tú như vậy, đáng lý ra phải coi trọng nàng ấy, nâng niu trân quý nàng ấy, vậy mà cứ lần lượt xoay người tiến về phía Khương Yên như con thiêu thân lao đầu vào ánh đèn rực rỡ.
Thẩm Thiên Nhược nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Khương Yên lúc đó 5 tuổi, lang thang trên đường, vì một cái bánh bao mốc mà bị người ta đánh cho bầm dập, vậy mà nàng không khóc chút nào, trong lúc oằn người nằm dưới đất thì ra sức nuốt hết bánh bao vào trong bụng.
Sau khi ăn xong thì lồm cồm bò dậy, chạy đến trước kiệu của mẫu thân nàng dập đầu.
Thẩm Thiên Nhược 7 tuổi đã bị ấn tượng trước đứa bé gái nhỏ gầy hôi hám dơ bẩn kể từ đó.
Cho nên trời xui đất khiến nàng ấy kéo tay Thẩm phu nhân, xin bà mua Khương Yên về cho mình.
Khương Yên rất thông minh, lại là người có thù tất báo, bất kỳ ai dám đụng vào Thẩm Thiên Nhược, nàng chỉ cần nghe phong thanh thôi, ngay lập tức liền lên đường liều mạng với người đó.
“Dám nói xấu tiểu thư, ngươi đi c.h.ế.t đi.”
Khương Yên đã từng nói như vậy.
Thẩm Thiên Nhược xúc động vô cùng, nàng ấy ngay lập tức ra mặt thông báo với toàn bộ hạ nhân trong Thẩm phủ rằng Khương Yên chính là người mà nàng ấy coi trọng.
Không chỉ như thế, Thẩm Thiên Nhược còn gọi Khương Yên là muội muội của nàng.
Thậm chí khi lớn lên thành thiếu nữ, Thẩm Thiên Nhược đã đích thân hứa hẹn sẽ tìm một nhà thật tốt để gả Khương Yên đi, cho nàng nở mày nở mặt, ít nhất cũng phải nhà quan thất phẩm.
Trong khi Khương Yên nhất nhất tin vào những lời Thẩm Thiên Nhược nói, Thẩm phu nhân lại bĩu môi, cho đó là lời bông đùa của con trẻ.
“Con đó, chỉ là một nha hoàn mà thôi, không cần làm quá lên như vậy.”
“Nhưng Tiểu Yên Tử rất tốt…”
“Tốt thì đã sao, địa vị khác biệt, thân phận khác biệt, nếu gả vào nhà quan cũng chỉ có thể làm thiếp mà thôi, ai lại muốn đi lấy một nha hoàn làm chính thất chứ. Con chỉ cần tập trung học hành thật tốt, sau này nhập cung, trở thành phượng hoàng trên cành cao.”
Tư tưởng về vai vế và giai cấp đã ăn sâu vào trong m.á.u của những người trong thế gia đại tộc ở kinh thành.
Thẩm Thiên Nhược cũng không khác biệt.
Nhưng nàng ấy thật lòng muốn đối tốt với Khương Yên, muốn kiếm cho nàng một nhà khá giả để gả vào.
Cho nên Thẩm Thiên Nhược tự nhủ với lòng mình, đợi nàng trở thành phi tần của hoàng đế, nàng nhất định cầu xin ngài ban hôn cho Khương Yên.
Có thê tử của hoàng đế chống lưng, dù là thiếp thất thì cũng không sợ bị chèn ép.
Chỉ là không nghĩ đến một ngày, Khương Yên đã bay vụt lên, trở thành một đối trọng để mọi người so sánh với mình.
Thẩm Thiên Nhược chưa bao giờ mường tượng ra điều đó, cho nên làm sao nàng ấy có thể chấp nhận được, nha hoàn mà mình nhặt trên đường ngày xưa lại có một ngày có thể ngồi ngang hàng với mình, nhận đủ ân sủng từ nam nhân mà nàng ngưỡng mộ.
Thẩm Thiên Nhược phải bỏ ra bao công sức để tinh thông cầm kỳ thi họa, trải qua một đợt tuyển tú căng thẳng, thậm chí phải nhờ cậy đến gia thế đằng sau lưng mới có thể đặt chân vào hoàng cung.
Khương Yên lúc đó làm gì chứ?
Nàng đang làm nha hoàn rửa chân, một dạ hai vâng với nàng ấy, bị nàng ấy chỉ tay năm ngón sai bảo như một con ch.ó trung thành.
Là ai đi nữa cũng được, Khổng Tuyết Ninh cũng được, Tường Lệ Thanh cũng được, Thẩm Thiên Nhược đều có thể chấp nhận.
Chỉ riêng Khương Yên là không.
Nàng không xứng trở thành đối thủ của Thẩm Thiên Nhược.
Khi nghe Khổng Tuyết Ninh thốt ra hai chữ kia, Thẩm Thiên Nhược còn nghĩ là người giống người.
Cho đến khi Bùi Lẫm đích thân kể cho mình biết toàn bộ câu chuyện ở trấn Lạc Thủy và thành Liễu Khê, Thẩm Thiên Nhược mới biết nàng không phải nghe nhầm.
Quả thật Khương Yên chính là vị nương nương được hết mực cưng chiều trong Trọng Hoa cung đó.
Sâu trong lòng Thẩm Thiên Nhược, sự phân biệt giai cấp đã cắm rễ, giống như những quý nữ kinh thành ngoài kia, dù có tiếp nhận bao nhiêu bài học về đạo đức và nhân văn của phu tử đi chăng nữa, ẩn chứa dưới lớp dã đẹp đẽ và trái tim hiền từ kia vẫn là sự so sánh âm thầm trong suy nghĩ thượng đẳng của người sinh ra trong bọc điều đối với tầng lớp nông nô thấp kém.
Đột nhiên Thẩm Thiên Nhược nảy sinh ra suy nghĩ độc ác. Giá mà lúc đó tên tướng dưới trướng của Thẩm Vân Hạc có thể g.i.ế.c c.h.ế.t được Khương Yên ở bãi săn ngày ấy.
Như vậy thì hôm nay Thẩm Thiên Nhược nàng cũng không phải xấu hổ khi đối mặt với nàng trong sự đố kỵ nhen nhóm rồi tự biến bản thân mình thành nữ nhân xấu xí và nhếch nhác thế này. Thể loại người mà nàng ấy chán ghét và coi thường nhất.
May mắn, thời gian sủng ái không dài, Khương Yên đã tự tay đánh mất thánh tâm và lưu lạc ở lãnh cung.
Mọi thứ đều có thể bắt đầu lại từ đầu.
Để cả hai lần nữa trở lại vị trí vốn có ban đầu của mình.
“Giết ngươi thì ta không làm được, cho nên ngươi hãy rời đi, chạy càng xa càng tốt, đừng để ta và hoàng thượng nhìn thấy thêm lần nào nữa.” Thẩm Thiên Nhược ôm đầu mệt mỏi trả lời.
Đây có lẽ là cách tốt nhất mà nàng ấy nghĩ ra được ở thời điểm này.
Khương Yên ngẩng cổ, trong mắt là một tia mừng rỡ.
“Hoàng hậu nương nương thật sự muốn thả nô tỳ đi.”
“Hoàng thượng có vẻ rất phẫn nộ, người đã vi hành đến hành cung phía bắc ngay trong đêm, hình như là sẽ ở lại đó một thời gian. Trong thời gian này, bổn cung là người chấp chưởng lục cung. Ta có thể tìm cách để ngươi rời khỏi đây.”
Thẩm Thiên Nhược nhạt nhẽo trả lời.
Tất cả đều nhìn ra tâm trạng tồi tệ của Cơ Trường Uyên sau sự kiện sảy thai của Khương Yên.
Hắn đi rất nhanh, dường như là muốn chạy trốn khỏi thực tại vậy.
Toàn bộ đều an bài cho Cao Dục sắp xếp xử lý chuyện còn lại trong hậu cung.
Cho nên Thẩm Thiên Nhược mới có cơ hội đi đến lãnh cung đêm nay.
Dù gì nàng ấy vẫn còn cầm phượng ấn trên tay, ai dám ngăn cản.
“Đa tạ hoàng hậu nương nương.”
“Nhưng ngươi phải thề, không bao giờ quay về hoàng cung lần nữa, nếu không bổn cung sẽ g.i.ế.c ngươi không tha.”
Khương Yên dập đầu lần nữa: “Nô tỳ rõ, xin hoàng hậu nương nương cứ yên tâm.”
Nói đến đây, Thẩm Thiên Nhược chậm chạp quay lưng đi, như nhớ ra điều gì, nàng ấy quay lại, đôi mắt dò xét nhìn Khương Yên đang chìm trong bóng tối.
“Có phải… chuyện của Khổng Tuyết Ninh…”
“Hoàng hậu nương nương yên tâm, cho dù ở bất kỳ nơi nào, với bất kỳ thân phận nào, Khương Yên đều sẽ bảo vệ người thật tốt.”
Một giọt nước mắt rơi xuống, nhỏ xuống mu bàn tay đeo đầy vòng vàng và hộ giáp nạm ngọc.
Màu đỏ của bộ song phi điểu cuối cùng cũng khuất khỏi tầm mắt.
Ngày Khương Yên được đưa ra khỏi lãnh cung là một ngày cuối xuân thật đẹp.
Ở đây không thể nhìn thấy bạch mai nở rộ, chỉ có những cánh hoa lê trắng muốt bay trong gió.
Khương Yên mặc một đồ của tiểu thái giám, cúi đầu đi theo nghi giá của hoàng hậu Đại Cơ đến cổng Ngọ Môn để tiễn Thẩm phu nhân nay đã được ban Cáo mệnh.
“Đi đi, bên ngoài ta đã sắp xếp người đón ngươi rồi, chỉ cần bước chân qua khỏi Thần Vũ Môn là ngươi đã chính thức rời khỏi hoàng cung Đại Cơ.
Khương Yên nhìn một mảnh trời xanh mênh mang trên đỉnh đầu, cuối cùng quay lại khom lưng với Thẩm Thiên Nhược đang ngồi trong liễn.
“Ân này của hoàng hậu nương nương cả đời khắc ghi trong lòng.”
“Từ nay về sau hoàn toàn ly biệt, mong hoàng hậu nương nương bảo trọng phượng thể.’
“Đi đi.”
***
Cho đến khi mặt trời đã lặn lần nữa nhô ra khỏi đường chân trời, Khương Yên đã ôm tay nải, theo dòng người xếp hàng đi đến cổng thành quen thuộc.
Khương Yên gần như là chạy ra khỏi cổng thành, cũng không dám quay đầu lại.
Cuối cùng nàng cũng chờ đợi được đến thời khắc tự do.
Chỉ là vừa mới dừng lại lấy hơi thở, bên hông đã bị một lực nắm lấy lôi lên.
Bùi Lẫm đội mũ cói, bịt mặt bằng vải đen, phi ngựa từ đằng sau lao lên, nhanh như cắt ôm lấy nàng.
“A Yên, lần này ta đã đuổi kịp nàng rồi.”
“Buông ta ra, ngươi buông ta ra.” Khương Yên ra sức giãy dụa nhưng không ăn thua, sức lực nam nữ chênh lệch lớn như vậy, quan trọng là Bùi Lẫm vô cùng quyết tâm.
“Tại sao ngươi lại có mặt ở đây?” Khương Yên cắn răng hỏi, trong lòng dâng lên nỗi nghi ngờ.
“Chính là tiểu thư của nàng đã báo cho ta đứng chờ ở nơi này. Nàng ấy muốn tác hợp cho hai chúng ta.” Bùi Lẫm phấn khởi, giọng nói bay theo gió chui vào tai nàng nghe ù ù.
Khương Yên đã nói bao nhiêu lần với Thẩm Thiên Nhược, rằng nàng không thích Bùi Lẫm, từ khi còn là nha hoàn ở Đông cung.
Vì lý do gì mà Thẩm Thiên Nhược lại cứ cố gắng nhét nàng cho Bùi Lẫm chứ?
Chẳng lẽ…?
“Như vậy là tốt rồi, mọi thứ quay trở về quỹ đạo ban đầu. Dù cho ta đã bị điều đến Lũng Tây nhưng chắc chắn sẽ không khiến nàng chịu khổ. A Yên, trở về bên ta, chúng ta sẽ sống với nhau thật hạnh phúc, lễ đường ta cũng đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ chờ nàng trở về làm cô dâu của Bùi Lẫm ta đây.”
Khương Yên im lặng, dựa vào lồng n.g.ự.c nóng hổi của Bùi Lẫm như buông xuôi mọi thứ.
Nàng đột nhiên thấy vô cùng nực cười.
Nếu Thẩm Thiên Nhược đã thức tỉnh, nàng ấy hẳn phải biết được kiếp trước Khương Yên c.h.ế.t trong đau đớn như thế nào.
Bởi vì chính hai người bọn họ.
Vậy mà một lần nữa Thẩm Thiên Nhược lại tự tay đẩy Khương Yên vào hố lửa, cho dù nàng đã từ chối Bùi Lẫm hết lần này đến lần khác.
Con ngựa phi như vũ bão trên đường mòn.
Ngay khi bước vào khúc quanh để đặt chân lên triền núi, Khương Yên cười to thành tiếng.
“Ngươi nhớ không? Ta đã từng nói…”
“Gì cơ? Nàng nói gì?” Bùi Lẫm hét lên trong tiếng gió rít gào bên tai.
“ Đừng để ta gặp lại ngươi thêm lần nữa, nếu không thứ mà ngươi nhìn thấy chính là một kiếm xuyên tim.”
Khương Yên gằn giọng, rút ra thanh chủy thủ bên hông của Bùi Lẫm ra đ.â.m mạnh vào n.g.ự.c trái của hắn ta trong sự kinh hoàng tột độ của đối phương.
Con ngựa mất thăng bằng hí vang, ra sức lao đầu về phía trước.
“Vì sao? Sao nàng lại có thể…?”
Bùi Lẫm nhìn lồng n.g.ự.c mình từ từ hiện ra một đóa hoa m.á.u đỏ thẫm, như không tin vào mắt mình.
Khương Yên yêu hắn ta nhiều như vậy, sao nàng có thể đang tâm g.i.ế.c mình được chứ?
Bùi Lẫm bàng hoàng ôm ngực, như cố gắng xoa dịu trái tim đang rung lên dữ dội vì đau đớn tột cùng.
Hóa ra không phải nàng giận dỗi.
Nàng muốn g.i.ế.c c.h.ế.t hắn.
Cho nên khi xuống tay cũng tàn nhẫn quá đỗi, không chút lưu tình.
“Bùi Lẫm, ta hận ngươi muốn chết, nếu bắt ta phải chọn để chung sống với ngươi, ta thà tự sát còn hơn.”
“Nhưng trước đó, ta phải đích thân trả lại cho ngươi món nợ của kiếp trước, sự đau khổ của ta, sự căm giận của ta, sự khinh ghét của ta dành cho ngươi, tất cả đều dồn vào nhát d.a.o này. Coi như chúng ta huề nhau. Từ nay về sau, cho dù ta sống hay c.h.ế.t cũng không muốn nhìn thấy ngươi nữa.”
“Cút khỏi mắt ta đi!!!”
Khương Yên vừa nói vừa giang tay nhảy xuống vực núi sâu hun hút đằng sau lưng mình.
Để Bùi Lẫm ôm n.g.ự.c lảo đảo nằm rạp trên con ngựa đang lồng lộn.
Mất thăng bằng, Bùi Lẫm nhanh chóng lao đầu vào vách đá khi ở gần cuối khúc quanh của con dốc đang đổ dựng đứng.
Đúng như lời Khương Yên đã nói, duyên phận của hai người họ đến đây nên chấm dứt thôi. Ngay cả đến c.h.ế.t mà nàng và Bùi Lẫm còn đôi đường đôi ngả, vậy thì sống bên nhau có ích gì.
Kiếp này, trần gian không còn ai tên là Khương Yên, cũng chẳng còn một Bùi thế tử tuấn tú oai phong nữa.