Lần này Cơ Trường Uyên đi lâu nhất.
Như thường lệ, hắn để lại Tạ quản gia và Phùng Đức ở trạch viện để bảo hộ cho nàng.
Để bảo đảm an toàn, Phùng Đức sẽ thay Khương Yên đến quán xuyến y quán cùng với hai thư đồng mới tuyển vào, để nàng có thể an tâm dưỡng thai tại nhà.
Thiệu Cẩm Vân vẫn thường xuyên ghé thăm, sau khi biết tin nàng mang thai, nàng ấy vui mừng ra mặt, suốt ngày mang theo đồ bổ qua bên này.
Cũng có mấy lần Thiệu Cẩm Vẩn tò mò muốn dò hỏi chuyện của Khương Yên và Chu Thuận Chi thế nào, nhưng vì thân phân đặc thù của hắn cho nên nàng chỉ có thể qua loa bịa ra một vài chuyện vặt vãnh để thỏa mãn nàng ấy.
Vì Cơ Trường Uyên rời đi ngay thời điểm nàng đang mang thai cho nên trong lòng hắn lúc nào cũng lo lắng không yên.
Ngoại trừ Tạ quản gia và Phùng Đức luôn theo sát như hình với bóng, Cơ Trường Uyên còn chuẩn bị thêm một ma ma nhiều kinh nghiệm cùng với sự xuất hiện trở lại của Đào Tuệ và Chu Châu, cung nữ đã gắn bó với Khương Yên lúc còn ở Trọng Hoa cung.
Vừa nhìn thấy nàng đang ngồi ngắm hoa mai trong sân viện, Đào Tuệ đã đỏ mắt, Chu Châu thì khóc toáng lên chạy ào đến quỳ xuống.
“Mừng quá, cuối cùng nô tỳ cũng chờ được ngày này để gặp lại nương nương rồi.”
Tạ quản gia vì sợ hai nàng ấy xúc động quá sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của Khương Yên cho nên ngay lập tức xách cổ áo ném ra cửa.
“Phu nhân đang có thai, các ngươi chú ý một chút đi.” Phùng Đức chống nạnh cảnh báo.
Đào Tuệ và Chu Châu nghe xong lại ôm nhau reo hò lần nữa.
Ngày ấy, khi Khương Yên bị hạ lệnh giam vào lãnh cung, Đào Tuệ đã muốn xin đi theo nàng.
Không chỉ bởi vì nàng tính tình dễ chịu, không khó hầu hạ, mà Đào Tuệ nhìn ra được sự đau khổ và không cam lòng rõ ràng của hoàng đế.
Đào Tuệ là người được Cao Dục dạy dỗ từ khi còn là một đứa trẻ, trước khi về với Trọng Hoa cung, nàng đã từng có thời gian theo Cao Dục hầu hạ ở ngự tiền, đó là lý do Cao Dục đưa nàng qua để chăm sóc cho Khương Yên.
Đào Tuệ cảm nhận được hai người này yêu nhau bao nhiêu thì lại không biết thể hiện điều đó ra bấy nhiêu, đặc biệt là vị chủ nhân của chiếc ghế rồng kia. Nàng ấy tin chắc rằng sau khi nỗi đau nguôi ngoai, suy nghĩ thấu đáo, hai người bọn họ sẽ lại trở về bên nhau.
Không ngoài dự đoán, ngay khi đặt chân đến hành cung phía nam, Cơ Trường Uyên đã bắt đầu hối hận rồi.
Sau khi đã bình tĩnh, Cơ Trường Uyên ngay lập tức giục ngựa quay lại hoàng cung.
Đào Tuệ cứ tưởng đây sẽ là cái kết đẹp cho hai người, không ngờ đến hoàng hậu nương nương đã lén lút thả Khương Yên ra khỏi lãnh cung, yêu cầu nàng không bao giờ được đặt chân về kinh thành lần nào nữa.
Những lời này là chính miệng Thẩm Thiên Nhược đã nói với Cơ Trường Uyên khi nàng ấy ngồi đợi chủ tử của Đào Tuệ trở về ngay trong chính Trọng Hoa Cung.
Và cũng là lần đầu tiên, Đào Tuệ nhìn thấy vị quân vương ngạo nghệ và tự mãn ấy đã đã đổ sụp xuống như một phế tích hoang tàn sau cơn bão lớn.
May mắn, bọn họ lại có thể tìm thấy nhau lần nữa, lại còn có thêm bảo bảo trong bụng của Khương Yên, không thể phủ nhận tất cả hoàn toàn là nhờ vào sự thay đổi và nhẫn nại tưởng chừng như vô tận của Cơ Trường Uyên dành cho nữ tử nhỏ nhắn vô ưu vô lo trước mặt mình.
Bây giờ Đào Tuệ đã tin rồi, trên đời này có thứ tình yêu sâu nặng đến như vậy, không phải đối phương thì không bao giờ chấp nhận.
Mùa xuân nhanh chóng trôi qua, dãy mai trắng trước nhà đã rụng hoa lả tả, trả lại màu xanh tươi mát của mùa hè nóng nực và ẩm ướt nhưng đầy màu mỡ của Giang Châu.
Đây là năm thứ ba nàng định cư ở đây nhưng không giống trước kia nữa bởi hiện giờ Khương Yên đã không còn cô đơn, nàng có gia đình, có bằng hữu, có viện tử của mình.
Trưa nay đang nằm đọc sách ngoài hiên, đột nhiên Tạ quản gia đi vào khom lưng báo với Khương Yên rằng nàng có khách, đang ở ngoài cửa.
“Ai thế?”
Nếu là Thiệu Cẩm Vân, Tạ quản gia cũng không cần phải khách sáo như vậy.
Ông ta không đáp, chỉ nói với Khương Yên người này là do Cơ Trường Uyên sắp xếp đến đây, mời nàng ra ngoài nhìn thử một cái.
Khương Yên cũng có lòng tò mò, nàng vịn Đào Tuệ đứng lên, đi ra tiền viện gặp khách.
Dáng người thon thả, làn da trắng muốt, gương mặt xinh đẹp tựa thiên tiên trong truyền thuyết. Người đó mặc áo bào màu hồng nhạt đứng giữa sân không khác gì mẫu đơn chi vương tô điểm cho cảnh sắc thêm lộng lẫy.
“Tiểu thư?”
“Hoàng hậu nương nương?”
Nhận ra người đến là ai, Đào Tuệ và Chu Châu ngay lập tức đứng che trước mặt Khương Yên, không để cho Thẩm Thiện Nhược lại gần thêm bước nào nữa.
Thẩm Thiên Nhược không lấy gì làm khó chịu, nàng ấy nhoẻn miệng cười, tháo xuống nón cói đang che phân nửa khuôn mặt, cất giọng dịu dàng.
“Tiêu Yên Tử, đã lâu không gặp.”
Khương Yên sững sờ vài giây, sau đó lập tức vén Đào Tuệ ra tiến lên, mừng rỡ đáp.
“Tiểu thư, đã lâu không gặp.”
Do Tạ quản gia đã yêu cầu, Đào Tuệ và Chu Châu đành lui xuống, nhường lại không gian riêng tư cho hai người này, nhưng bọn họ không rời đi xa, chỉ đứng đằng sau cánh cửa chính, cốt để theo dõi toàn bộ diễn biến trong căn phòng này.
Thẩm Thiên Nhược coi như không thấy thái độ thù địch của Đào Tuệ và Chu Châu, nàng ấy thoải mái rót trà cho Khương Yên, nhẹ nhàng hỏi thăm.
“Muội dạo này thế nào rồi? Tiếc quá, ngày muội thành thân, ta không thể rời đi được, bây giờ gửi phong bao lì xì chắc là vẫn chưa muộn chứ?”
Nói rồi, Thẩm Thiên Nhược rút một túi gấm thật to trong tay áo, mở ra, là một cái khóa đồng tâm bằng vàng ròng.
Khương Yên bật cười, đưa tay vuốt ve: “Quý giá quá, cảm tạ tiểu thư.”
“Muội nhận thì ta yên tâm rồi, lúc nãy trước khi đến đây ta vẫn còn lo lắng mãi thôi.”
“Sao lại thế?” Khương Yên nghiêng đầu nói: “Trong lòng muội, từ đầu đến cuối người vẫn là tiểu thư của muội, không có gì thay đổi.”
Đôi mắt Thẩm Thiên Nhược dâng hơi nước: “Tiểu Yên Tử, xin lỗi, đáng lẽ ra ta nên đến sớm hơn để nói với muội hai chữ này.”
“Mọi chuyện đã qua rồi, cũng là do muội đã không nghĩ cho tâm tư của tiểu thư.”
Thẩm Thiên Nhược lắc đầu: “Không, Tiểu Yên Tử không sai, là do ta quá đề cao bản thân mình cho nên mới không thể chấp nhận được cú té ngã này.”
“Hoàng thượng chắc đã nói hết cho muội biết nội tình của bọn ta rồi phải không?”
Nói đến đây Thẩm Thiên Nhược thở dài một cái rồi nhìn ra sân vườn mát mẻ bên ngoài: “Muội cũng biết, ta được nuôi dưỡng và dạy dỗ với chỉ một mục đích là tiến cung, trở thành phi tử của hoàng đế. Phụ thân và mẫu thân từ đầu đến cuối đều không hỏi ta thích cái gì, muốn làm cái gì mà ta cũng mặc định con đường của mình là như vậy, từ trước đến nay đều không dám nuôi bất kỳ suy nghĩ ngoài luồng nào…”
“Lần đầu tiên nhìn thấy hoàng thượng, khi nghe cha ta nói đó có thể chính là phu quân tương lai của mình, ta vui lắm. Người quá sức tuấn tú và chói lóa như ánh mặt trời, gả cho người chính là giấc mộng của biết bao thiếu nữ kinh thành, ta cũng không ngoại lệ, cho nên ta càng thêm cố gắng hơn trong cuộc chạy đua để tranh giành một suất vào Đông cung.”
“Nhưng mà sau này ta phát hiện ra đó không phải là tình yêu.”
Thẩm Thiên Nhược đưa mắt về phía Khương Yên nở nụ cười buồn bã: “Khi người nói với ta những lời như thế, ta có xấu hổ, có tức giận và không cam lòng nhưng cũng chỉ đến thế.”
“Giữa hai người bọn ta ngay từ đầu đã không có bất kỳ xuất phát điểm gì gọi là cảm tình thân thiết.”
“Chúng ta là hai cá thể độc lập không bao giờ có thể dính líu lấy nhau.”
“Đặc biệt phía sau ta còn là đại gia tộc nhà họ Thẩm.”
“Sau khi biết chuyện cũ của Tiêu thái hậu, ta đã hiểu giữa ta và hoàng thượng sẽ không bao giờ xảy ra chuyện yêu đương như những cặp phu thê khác.”
“Cho nên ta đã buông xuôi, cứ sống như vậy đi, dù sao cũng có lợi cho nhà họ Thẩm. Chỉ cần hoàng thượng cũng đối xử với mọi người giống như vậy, ta sẽ không cần phải lo lắng cho ngôi vị này, cho đến khi người cho sửa sang lại Trọng Hoa cung và đưa một mỹ nữ từ dân gian vào trong đó, ta bắt đầu lo lắng…”
“Nhưng không phải vì ghen tuông đâu…” Thẩm Thiên Nhược xua tay, muốn giải thích với Khương Yên, chỉ thấy nàng gật đầu nhẹ.
“Muội hiểu mà.”
“Cả ta, cả phụ mẫu của ta đều hết sức lo lắng một ngày nào đó cán cân bằng phẳng này sẽ bị chao đảo. Chính vì vậy ta bắt đầu có những nước đi sai lầm trong đời mình.”
“Có phải chính là sự vụ của Khổng Tuyết Ninh?” Khương Yên chậm rãi lên tiếng.
“Tiểu Yên Tử thông minh như vậy, ta không ngạc nhiên khi muội biết chuyện này, nhưng muội lại không hề vạch trần ra với hoàng thượng, đa tạ muội.”
“Thật ra không phải Cơ Trường Uyên không biết, chỉ là đây là cơ hội ngàn năm có một để hắn triệt hạ nhà họ Khổng nên hoàng thượng đã quyết định thuận nước đẩy thuyền một phen, thu hồi lại lệnh bài điều động quân doanh phía tây của Khổng Vĩnh.”
Nghe Khương Yên nói xong, Thẩm Thiên Nhược lúc này mới vỡ lẽ.
“Đúng là chỉ có ta là múa rìu qua mắt thợ thôi.”
Cuộc nói chuyện tưởng chừng như phải rất nặng nề với bao cảm xúc tiêu cực hóa ra lại nhẹ nhàng đến thế.
Âu có lẽ bọn họ đã trải qua thời niên thiếu có nhau, cho nên hiểu rõ đối phương đến mức không cần nói nhiều cũng đã biết được trong lòng người ấy suy nghĩ cái gì.
Như nhớ ra chuyện gì, Khương Yên vội vàng nâng tay lên bấm vào động mạch chính ở cổ tay của Thẩm Thiên Nhược: “Trước khi rời đi, Cơ Trường Uyên có nói với muội là tiểu thư lâm trọng bệnh, hiện giờ người cảm thấy thế nào, có chỗ nào không khỏe trong ngươi ư?”
Thẩm Thiên Nhược che miệng cười rộ lên: “Đừng lo lắng, chỉ là chút mánh khóe của ta và người thôi, nếu không như vậy, ta làm sao có thể rời khỏi hoàng cung đến đây gặp muội được chứ?”
Khương Yên ngẩn người: “Vậy là…?”
“Muội đoán được không?”
“Tiểu thư đã suy nghĩ kỹ chưa?” Khương Yên vội vàng bật dậy.
Thẩm Thiên Nhược chồng cằm nhìn nàng, đôi mắt cong cong đong đầy ánh sáng.
“Đã nghĩ kỹ, bao nhiêu năm nay ta đều sống vì nhà họ Thẩm. Bây giờ đại cục đã thành, đã đến lúc ta nên nghĩ cho bản thân mình rồi.”
“Tiểu Yên Tử, ta rất hâm mộ muội, có thể sống theo ý thích, không cần quan tâm đến ánh mắt và miệng lưỡi của người đời.”
“Ta muốn được một lần đứng giữa đất trời này, giang tay ôm lấy những thứ mà ta ao ước thực hiện.”
“Cũng muốn tìm được dũng khí để dành lấy tình yêu duy nhất thuộc về mình.”
“Muội sẽ ủng hộ cho ta chứ?”
Nói đến đây, Thẩm Thiên Nhược dừng lại, nắm chặt bàn tay của Khương Yên, như chờ đợi một câu chúc tốt lành từ nàng.
“Tiểu thư nhất định sẽ làm được.”
“Có lời này của muội là ta yên tâm rồi.”
Thẩm Thiên Nhược chỉ ở lại một đêm, sáng sớm hôm sau đã nhanh chóng lên đường.
Đây sẽ là hành trình dài nhất trong cuộc đời của nàng ấy, bắt đầu từ phía bắc của giang sơn Đại Cơ.
Nàng ấy nói nàng ấy muốn tiếp bước Khương Yên, để cảm nhận cuộc sống mà nàng đã từng trải qua.
Trước khi ly biệt, Thẩm Thiên Nhược có tiết lộ cho Khương Yên biết về tình hình của Bùi Lẫm.
Mặc dù biết hai người này có những mâu thuẫn không thể xóa bỏ, nhưng Thẩm Thiên Nhược cảm thấy vẫn nên cập nhật cho Khương Yên biết, coi như là lần cuối cùng để nàng nghe về người này, từ nay về sau trời nam biển bắc, không bao giờ tái ngộ.
Sau khi bị Khương Yên đ.â.m một d.a.o gần như chí mạng, Bùi Lẫm bị ngã ngựa, đập đầu vào đá, lăn lông lốc xuống triền núi, được mấy tiều phu gần đó cứu chữa kịp thời.
Tuy may mắn không c.h.ế.t nhưng Bùi Lẫm lại bị mất trí nhớ.
Hắn ta hoàn toàn không còn ký ức gì về tất cả những chuyện đã qua, chỉ luôn miệng kể lể về những sự kiện của kiếp trước.
Bùi Lẫm tự nhận tội trước mọi người, rằng hắn ta đã hại c.h.ế.t thê tử của mình.
Nhưng khi mọi người hỏi thê tử của hắn ta là ai, ở đâu thì Bùi Lẫm lại hoang mang không biết. Hắn giờ đây đã chẳng thể nhớ ra nổi gương mặt của người vợ tào khang của mình tròn méo ra sao, nàng còn sống hay đã chết.
Thế là hắn điên cuồng phi ngựa tàn sát toàn bộ hang ổ của thổ phỉ mà hắn ta được cung cấp tin tức, cốt yếu chỉ để tìm lại thê tử của mình.
Dân chúng thành Thiên An chỉ còn biết tặc lưỡi, thế tử Trấn bắc hầu phủ này đẹp thì đẹp thật, nhưng tiếc là bị điên mất rồi.
Sau khi Thẩm Thiên Nhược rời đi được mấy ngày, kinh thành truyền đến tin tức hoàng hậu đã qua đời, toàn bộ trên dưới Đại Cơ treo cờ tang trong một tháng để tỏ lòng thương tiếc.
Việc tuyển tú cũng bị đình chỉnh trong ba năm để hoàng đế có thời gian nguôi ngoai.
Ngày Cơ Trường Uyên cưỡi ngựa quay trở lại Giang Châu là ngày mùa thu mưa phùn.
Dường như Khương Yên lại nhìn thấy cảnh tượng hai người gặp nhau lần đầu tiên trong ngày mưa ấy, khi hắn mang thân phận Chu Thuận Chi còn nàng là nữ đại phu của Tiếu An Đường.
Lúc này Khương Yên đã mang bầu vượt mặt, chân tay có chút sưng phù, chỉ có gương mặt vẫn nhỏ nhắn như cũ.
Vừa nhìn thấy Khương Yên đang được Đào Tuệ đỡ ra sân, Cơ Trường Uyên đã ngay lập tức nhảy xuống ngựa chạy như bay phía nàng.
Xa cách chỉ mấy tháng thôi mà hắn cứ tưởng là thiên thu vạn dặm.
“Nàng đã nhận được món quà của ta chưa?”
Khương Yên nghiêng đầu nhớ lại, hóa ra cuộc gặp gỡ với Thẩm Thiên Nhược là món quà bất ngờ mà Cơ Trường Uyên muốn dành cho mình.
Hắn thực sự đã lo nghĩ rất nhiều cho tâm trạng của nàng, cho nên hắn bằng lòng bỏ công sức và thời gian ra để tháo gỡ nút thắt lớn nhất trong lòng nàng.
“Ừa, đa tạ.” Khương Yên gật đầu, đôi môi cong lên.
“Vậy câu trả lời của nàng là gì? Nàng bằng lòng cho ta một cơ hội chứ?” Cơ Trường Uyên hồi hộp hỏi lại lần nữa.
Khương Yên nguýt hắn một cái thật dài: “Vẫn đang trong thời gian xem xét.”
“Sao vẫn còn xem xét vậy, bảo bảo sắp sinh đến nơi mà nàng vẫn còn không đồng ý thì ta biết làm sao?”
Khương Yên không thèm nói chuyện với hắn, dựa vào Đào Tuệ ngúng nguẩy đi vào trong: “Còn đứng đây càm ràm nữa thì không kịp thu dọn hành lý đâu.”
“Thu dọn gì cơ?”
“Không phải chàng muốn đưa ta về kinh thành à? Ta đã bàn với Tạ quản gia rao bán trạch viện này, những thứ còn lại thì xem xét một chút, cái nào không thể mang đi thì để lại cho mấy người quen. Ai da, ai bảo chàng sắm sanh nhiều thế chứ, vải vóc, trang sức đã chiếm trọn mấy cái rương rồi nè.”
“Thật không? Nàng đồng ý về kinh thành với ta thật không?” Cơ Trường Uyên như không tin nổi vào tai mình, hắn nhảy cẫng lên như đứa trẻ rồi vội vàng ôm nàng vào lòng hôn lấy hôn để.
“Ta nói là về kinh thành chứ không có vào cung đâu đó nha, nhớ lấy.”
“Được, ta hứa với nàng rồi mà, sẽ không cưỡng ép nàng bất kỳ chuyện gì hết.”
“Có điều…” Khương Yên suy nghĩ một chút, sau đó dựa đầu vào vai hắn, vuốt ve cái bụng tròn vo của mình: “Phải đợi sinh bảo bảo xong mới có thể lên đường. Trong lúc đó chàng xem thử kiếm cho ta một nơi nào được được một chút để ta mở y quán khám chữa bệnh và đỡ đẻ miễn phí cho nữ, có được không?”
“Tất nhiên rồi, chuyện này cứ để ta sắp xếp.”
Ngày Khương Yên vỡ ối là một ngày cuối năm, lúc đó cả Cơ Trường Uyên còn đang lọ mọ đập hạch đào cho nàng đang nằm phè phỡn một bên đọc thoại bản.
Cho dù đã chứng kiến biết bao nhiêu ca sinh nở, trong trạch viện cũng có thái y và bà đỡ túc trực sẵn nhưng Cơ Trường Uyên vẫn sợ hãi đến run rẩy cả người.
Nếu không phải Tạ quản già và Phùng Đức dùng sức ba bò chín trâu giữ hắn lại, chắc hắn đã đạp tung cửa phòng mà lao vào ôm lấy Khương Yên mà khóc toáng lên rồi.
Ngược lại thì người mang nặng đẻ đau là Khương Yên thì lại vô cùng thoải mái.
Trước đó để thuận lợi cho việc sinh nở, Khương Yên đã kiên trì tập hít thở và vài động tác nở xương chậu cũng như đi bộ nhiều.
Bởi vậy mà ngay khi đứa bé có dấu hiệu muốn đòi ra, Khương Yên đã nhanh chóng leo lên giường nằm, miệng ngậm nhân sâm trăm tuổi, ngoan ngoãn nghe theo chỉ thị của hai bà đỡ đầy kinh nghiệm.
Cho đến khi mặt trời khuất sau dãy núi, cuối cùng Cơ Trường Uyên cũng nghe được tiếng khóc vang dội của con mình.
Khóc to thế này hẳn là khỏe lắm đây.
Bà đỡ vừa bế bảo bảo ra ngoài vừa tươi cười, định bụng sẽ nói mấy lời chúc mừng quen thuộc thì đã bị cơn gió lốc vụt ngang qua người làm chưng hửng.
“Nương tử của ta… nương tử của ta…” Cơ Trường Uyên chỉ nghẹn ngào được mấy chữ này rồi không thể thốt thêm được chữ nào nữa.
Khương Yên mặt mũi tái nhợt nhưng có vẻ tinh thần rất tốt, nàng phì cười, đưa cánh tay ướt đẫm mồ hôi búng vào trán hắn một cái: “Đi ra ngoài đi, chờ thiếp.”
Xa cách mấy năm, lần này quay trở lại thành Thiên An, mọi thứ dường như còn phồn hoa rực rỡ hơn xưa rất nhiều.
Ngồi trong xe ngựa rộng rãi, Khương Yên vừa háo hức ngắm nhìn phố phường nhộn nhịp, vừa lắc cái trống bỏi trong tay nói chuyện với bé con trong lòng khiến bảo bảo hào hứng cười khanh khách.
Nếu không có tảng đá xám xịt bên cạnh, hình ảnh này đã tươi đẹp biết nhường nào.
“Ta đã nói với nàng là chúng ta có bảo mẫu đi theo xe ngựa, sao nàng cứ khăng khăng muốn tự mình ôm bảo bảo vậy?”
“Có bảo mẫu thì sao, thiếp là mẫu thân của bé con, thiếp muốn tự mình chăm bảo bảo, không được ư?”
“Nhưng nàng đã bỏ bê ta mấy tháng rồi đấy.” Cơ Trường Uyên ảo não chống tay trên thư án, đôi mắt phượng híp lại liếc nhìn bé con một cái thật sắc bén.
Như có linh cảm, bảo bảo trên tay Khương Yên đột nhiên ré lên, úp mặt vào bầu n.g.ự.c sữa căng tròn của nàng.
Mẹ kiếp, chỗ đó đáng ra phải là của hắn, bây giờ lại phải chia sẻ cho tên oắt con này.
Thằng nhóc thối, nếu nó không phải con trai ruột thịt của hắn thì Cơ Trường Uyên chắc chắn sẽ ném nó bay xa tám trăm dặm.
Khương Yên nói được làm được, nàng không hề đặt chân vào hoàng cung nửa bước, Cơ Trường Uyên cũng không phản đối, hắn sửa sang lại một biệt viện rộng lớn cho Khương Yên, sau đó thu mua môt căn nhà kế bên để làm thành một Tiếu An Đường thứ hai cho nàng.
Chẳng bao lâu, danh tiếng của Tiếu An Đường đã lan rộng khắp thành Thiên An, rất nhiều quý nữ của các gia tộc lớn cũng ùn ùn kéo đến cho Khương Yên chẩn mạch.
Mà thứ khiến dân chúng phấn khích hơn cả chính là nàng chữa bệnh không phân biệt giàu nghèo sang hèn, ai đến trước, bệnh nguy kịch thì khám trước. Thậm chí còn hỗ trợ tiền thuốc thang cho những người có hoàn cảnh khó khăn.
Chưa đến ba tháng, Tiếu An Đường và Khương Yên đã được triều đình trao tặng bảng vàng danh y. Tất nhiên sự kiện này ít nhiều có sự nhúng tay đằng sau của Cơ Trường Uyên nhưng hắn nói với nàng đây là thứ nàng xứng đáng nhận được, ai ai cũng đồng ý điều đó, hắn chỉ là ra tay sớm hơn một chút mà thôi.
Trong hai năm đầu, bảo bảo sẽ ở với Khương Yên ở biệt viện, Cơ Trường Uyên cứ mỗi lần xử lý xong việc triều chính lại lén lút thập thò chạy đến nơi này ở với hai mẹ con.
Có lẽ cảm nhận được sự đố kỵ ngầm của Cơ Trường Uyên, bảo bảo đều bám dính lấy Khương Yên mỗi lần nhìn thấy hắn, khiến nàng phải ra tối hậu thư yêu cầu Cơ Trường Uyên phải giải quyết ổn thỏa mối quan hệ cha con của hai người.
Thế là từ thiên tử đứng trên vạn người, Cơ Trường Uyên trở thành người đổ bô và thay tã cho tên nhóc trời đánh nhà mình.
Dường như để làm khó Cơ Trường Uyên, mỗi lần hắn kiểm tra bảo bảo đều khô ráo sạch sẽ, chỉ cần bế lên đưa đến cho Khương Yên là y như rằng bảo bảo khóc toáng lên, tấm vải lót ướt đẫm nước tiểu.
Tất nhiên là Khương Yên sẽ ngay lập tức mắng Cơ Trường Uyên một trận cho dù hắn có ra sức thanh minh đến mức nào.
“Oắt con, ngươi mà còn dám chơi phụ thân lần nữa thì ta sẽ ném ngươi vào Đông cung ngay lập tức đấy, biết không hả?” Câu này là Cơ Trường Uyên chửi thầm trong miệng thôi, nào dám nói ra tiếng.
Khi bảo bảo được hai tuổi, Khương Yên đột nhiên nảy sinh ý định muốn có thêm em bé.
Có lẽ do vẫn còn dư âm của nỗi sợ lần trước, Cơ Trường Uyên bác bỏ tức thì.
“Bảo bảo chỉ có một mình, tội nghiệp biết bao, giống như thiếp vậy, không có anh chị em, sau này lỡ chúng ta già rồi ai sẽ bên cạnh bầu bạn cho con chứ.”
“Nhưng mà, ta có hơi sợ…” Cơ Trường Uyên rủ đầu như gà mắc mưa.
“Là thiếp sinh chứ có phải chàng đâu mà chàng sợ.” Khương Yên khinh thường một câu.
“Chính vì nàng sinh nên ta mới sợ đó, thà rằng ta chịu đựng nỗi đau đó thay cho nàng.” Cơ Trường Uyên bực bội gào lên.
Ngay lập tức bị Khương Yên bụm miệng lại, trèo lên người hắn, phanh áo ra, để lộ lồng n.g.ự.c trần trụi tinh tráng.
“Nàng… sao nàng có thể hung hãn như vậy chứ hả?”
“Nằm im, không được ý kiến nữa, chuyện này thiếp đã quyết rồi.” Khương Yên l.i.ế.m môi như một tên lưu manh, nhanh chóng đổ ập xuống cơ thể của Cơ Trường Uyên.
Tất nhiên, cuối cùng thì người bị đè và ăn sạch sẽ chắc chắn vẫn là nàng.
Đúng là tên đàn ông thối, đã được lợi mà còn ra vẻ.
Lúc Khương Yên mang bầu lần nữa, trong cung bắt đầu truyền ra những tin đồn đáng sợ.
Từ sau khi hoàng hậu nương nương qua đời vì bạo bệnh, trong cung cứ mấy tháng đến nửa năm lại có một phi tần c.h.ế.t thảm vì bệnh lạ.
Trong hai năm qua, hậu cung thưa thớt của Cơ Trường Uyên lại càng thêm vắng vẻ vì số lượng người tử vong quá nhiều.
Đến mức mọi người bắt đầu tin vào một câu chuyện hoang đường, rằng ngày xưa Cơ Trường Uyên đuổi tận g.i.ế.c tuyệt tam hoàng tử là huynh đệ ruột thịt của mình, cho nên bị trời phạt, ban cho mệnh khắc thê.
Nếu không thì làm sao toàn bộ phi tử từ người cũ đến người mới không ai sống qua hai năm trong cung cấm?
Tin đồn càng ngày càng lan rộng, lại được thêm thắt nhiều chi tiết, đến mức triều thần và các đại gia tộc cũng bắt đầu đắn đo, không biết có nên tìm cách nhét nữ nhi cho hoàng đế hay không.
Dù sao nếu so sánh việc sống ở trong cung chưa đến hai năm đã ngoẻo, không hỗ trợ được cơm cháo gì cho gia đình thì chi bằng kiếm một mối hôn sự môn đăng hộ đối giữa các thế gia hay tìm những nhân tài mới nổi còn có ích hơn.
Khương Yên nghe đến đây thì bật cười.
Hắn mà khắc thê thì giờ này nàng đã đi đầu thai kiếp khác rồi, làm gì còn mạng ngồi đây để chuẩn bị sinh đứa thứ hai cho Cơ Trường Uyên chứ.
Nhưng Cơ Trường Uyên không cảm thấy khó chịu gì với tin đồn nhảm này, lại còn có vẻ rất thưởng thức nó cho nên Khương Yên cũng không có ý kiến.
Bao nhiêu năm nay Cơ Trường Uyên luôn là người rất có chủ kiến trong những vấn đề của bản thân, thái độ của hắn như vậy ắt là đã có kế hoạch gì đó rồi.
Trong khi tin đồn còn chưa có dấu hiệu lắng xuống, Khương Yên lại gặp lại một người quen cũ.
Từ Ân, quan tri phủ của trấn Lạc Thủy đã đến kinh thành, sau đó gióng trống khua chiêng muốn bái phỏng Khương Yên, cũng tiện thể tiết lộ luôn việc nàng chính là nữ thần y đã giúp cả một vùng Vọng Giang chống lại dịch bệnh c.h.ế.t người mấy năm trước.
Danh tiếng của Khương Yên đã tốt nay còn thêm vang dội.
Mọi người ùn ùn xếp hàng để bái lạy nàng.
Thậm chí Cơ Trường Uyên cũng lấy thân phận hoàng đế để đến thăm nom Tiếu An Đường.
Sau đó không biết là ai gợi ý, bắt đầu có nhiều người dâng tấu khen ngợi Khương Yên, tôn vinh nàng chính là thần tiên trên trời, là hoa đà tái thế xuống nhân gian giúp đỡ cho dân chúng Đại Cơ, mong muốn hoàng đế có thể nghĩ cách giữ Khương Yên ở lại bên mình để cứu thế cho đời.
Cơ Trường Uyên cứ thế mà thuận lý thành chương hợp thức hóa thân phận và địa vị cho mẫu tử Khương Yên, nâng bảo bảo lên làm thái tử.
“Đừng nói là những tin đồn đó là do chàng đích thân truyền ra nhé.”
“Sao không? Ta lại không sợ mấy thứ đó.” Cơ Trường Uyên câng mặt, ra vẻ khoái chí vô cùng.
“Chàng đây là tự bêu xấu bản thân đấy, có hoàng đế nào như vậy không?” Khương Yên bóp trán.
“Có gì đâu, ta biết, nàng biết là được, ta không cần những người khác phải hiểu.”
“Vậy bọn họ… chàng sắp xếp thế nào?” Khương Yên có chút tò mò.
“Thuận theo lý tưởng của mỗi người thôi. Thật ra không phải nữ tử nào cũng đam mê quyền lực hậu cung và vinh hoa phú quý đâu, bọn họ nhận thức được hạnh phúc đến từ đâu và chấp nhận trả giá để giành được nó, mà ta đã hứa sẽ giúp bọn họ thực hiện.” Cơ Trường Uyên nhàn nhã trả lời.
Nếu không cùng Cơ Trường Uyên trải qua những khúc mắc kia, có lẽ Khương Yên không dám tin đây chính là vị Thái tử cao cao tại thượng ngày xưa, người đã từng coi trọng quyền lực và bối phận nhất mà nàng từng biết.
Đúng là ở đời, cái gì cũng có thể thay đổi, đặc biệt là con người.