Trọng Sinh Cự Tuyệt Trở Thành Bình Phong Của Nam Phụ

Chương 89

Phiên ngoại kết thúc:

Đây có lẽ là vị hoàng quý phi kín tiếng nhất mà văn võ bá quan trong triều đã từng biết.

Ngoại trừ một thánh chỉ tuyên bô khơi khơi, không hề có đại điển sách phong nào được tổ chức. Mà vị Khánh hoàng quý phi này cũng không tham gia bất kỳ buổi yến tiệc trọng đại nào trong hoàng cung.

Biết bao nhiêu người vì tò mò cũng đã đi tìm hiểu, nhưng Tiếu An Đường lúc nào cũng đông khách thì chớ, vị chủ nhân của nó cũng không hề lộ diện.

Khương Yên từ sau khi sinh đứa thì hai thì quyết định mở một trường học dạy nghề cho nữ tử, chỉ cần có năng khiếu, có đam mê với cây cỏ thuốc thang và biết nhẫn nại, còn lại không cần phải lo lắng bất kỳ thứ gì khi theo nàng học tập.

Năm thứ tư ở kinh thành, Khương Yên nhận được một bức thư gửi từ Lương Châu.

Nét chữ quen thuộc gần như đã khảm vào trong trí nhớ của mình.

Dù ở xa nhưng Thẩm Thiên Nhược vẫn chú ý tình hình của nàng ở thành Thiên An, và tất nhiên nàng ấy cũng không hề chịu thua kém.

Thẩm Thiên Nhược dùng bạc riêng của mình mở một thư viện dành cho trẻ em ở Lương Châu, còn tìm phu tử về dạy cho mọi người học chữ miễn phí.

Một tin tức còn đáng mừng hơn nữa là nàng ấy đã gặp được duyên phận của đời mình.

Y là một tú tài, đến thư viện xin dạy học không lương.

Hai người sớm chiều chung đụng, cuối cùng cũng nảy sinh tình cảm.

Sau bao phen sóng gió, Thẩm Thiên Nhược giờ đây đã có được hạnh phúc của riêng mình mà không cần ganh tỵ hay tranh giành với ai.

Mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, dù đau buồn sướng khổ, tất cả đều bằng lòng với những thứ mình gặt hái được.

Đó chính là nhân sinh.

Năm Trường Khánh thứ mười sáu, Thái tử Cơ Triết được phong làm Trữ quân, bắt đầu tiếp nhận việc triều chính.

Phía dưới có nhị hoàng tử Cơ Hằng phụ tá, càng như hổ mọc thêm cánh.

Triều cương an ổn, dân chúng ấm no, giang sơn thịnh vượng của Đại Cơ gần như có thể kéo dài luôn mãi.

Hậu cung đã trống vắng từ lâu, đột nhiên một ngày tưng bừng rộn rã.

Hóa ra hoàng thượng muốn xây một cung điện mới cho công chúa bảo bối vô giá Cơ Ngọc Nghiên.

“Một Hàm Phúc cung không đủ hay sao mà chàng còn đòi sửa thê?” Khương Yên vừa phân loại thuốc, vừa cau mày nói.

Cơ Trường Uyên đeo tạp dề, bàn tay thoăn thoắt đảo qua cái sàng tre, gật đầu nói: “Bây giờ thì chưa nhưng sau này khi cưới gả thì sẽ cần không gian rộng rãi hơn một chút.”

Khương Yên trợn mắt, ném cái chày giã thuốc vào người hắn: “Đừng nói là chàng tính như vậy đó nhé?”

“Sao lại không, Tiểu Ngọc Nhi là châu báu trong lòng ta, ta không đang tâm gả con bé ra ngoài, tốt nhất là cứ ở trong cung, không có ta thì cũng đến lượt hai huynh đệ kia lo lắng, như vậy sẽ không có ai dám ức h.i.ế.p bảo bối của mình.”

“Chàng vừa phải thôi, con nó lớn rồi thì phải để nó bay ra ngoài mới học hỏi được nhiều thứ chứ.” Khương Yên lắc đầu.

“Không cần, Tiểu Ngọc Nhi chỉ cần vui vẻ hạnh phúc trong vòng tay của chúng ta là được. Ta sẽ đích thân chọn phò mã cho nó, điều tiên quyết là tên đó phải đồng ý vào cung ở rể.”

Thấy Cơ Trường Uyên kiên quyết như thế, Khương Yên cũng không khuyên nhủ thêm nữa.

Từ khi sinh được con gái út là Cơ Ngọc Nghiên, tính tình Cơ Trường Uyên thay đổi chóng mặt. 

Toàn bộ tất cả những gì gọi là giới hạn của một thiên tử đã bị hắn phá vỡ hoàn toàn bằng những quyết định vô cùng hoang đường.

Cơ Triết là Trữ quân cũng chỉ có thể thở dài ngao ngán: “Phụ hoàng cưng chiều muội ấy quá rồi.”

Thế mà đùng một cái, ngày đẹp trời nọ, Cơ Trường Uyên lại phát hiện thư tình của Cơ Ngọc Nghiên gửi cho một tên ất ơ nào đó.

Hắn đương nhiên giận đến phát điên.

Nhưng lại chẳng dám mặt nặng mày nhẹ với con gái bảo bối của mình, thế là đùng đùng triệu hai nhi tử vào yêu cầu điều tra rõ mọi việc.

Cơ Triết nhìn Cơ Hằng không dám hó hé nửa lời, bọn họ làm sao dám cung khai ra bà mối đứng đằng sau giật dây lại chính là thê tử của phụ hoàng chứ.

Hóa ra sau lá thư đầu tiên báo bình an của Thẩm Thiên Nhược, Khương Yên và nàng ấy đã giữ liên lạc thường xuyên trong mấy năm nay.

Thẩm Thiên Nhược đổi tên là Kiều Nhược, trong mấy năm định cư ở Lương Châu thì quyết định thành thân với nam tú tài đang là phu tử của thư viện, sinh được một trai một gái.

Sau này khi biết được tin Thẩm Vân Hạc từ quan, đưa toàn bộ nhà họ Thẩm về Sóc Châu dưỡng lão thì Thẩm Thiên Nhược mới có dũng khí đem gia đình lên thành Thiên An thăm hỏi Khương Yên.

Nhờ vậy mà mấy đứa nhỏ mới có dịp làm quen với nhau.

Chính những lần như vậy, Cơ Ngọc Nghiên là bị tên oắt con của Thẩm Thiên Nhược dụ dỗ đi mất.

Chuyện này hỏi Cơ Triết và Cơ Hằng làm sao dám nói với Cơ Trường Uyên được chứ.

Phụ hoàng của bọn hắn sống theo tôn chỉ đội vợ lên đầu trường sinh bất lão, nâng con gái trên tay hạnh phúc tràn đầy.

Chỉ có hai khứa nam nhân như bọn họ là lãnh đủ mà thôi.

Tất nhiên, giấy không thể nào gói được lửa, Cơ Ngọc Nghiên không chỉ được chiều chuộng từ bé, mà tính cách mạnh mẽ quyết đoán không sợ trời không sợ đất lại y như một khuôn đúc ra từ Khương Yên.

Năm nàng tròn mười sáu tuổi đã làm một việc động trời, đó là bỏ nhà đi đến Lương Châu tìm Cao Quân Đình, muốn trở thành động lực và chỗ dựa cho hắn trong khoa cử sắp diễn ra.

Nếu không có Khương Yên ra sức ngăn cản, có lẽ Cao Quân Đình đã bị tước bỏ thân phận thí sinh, nhốt vào Hình bộ rồi cũng nên.

“Người đó, cũng chỉ có muội mới trị được.” Thẩm Thiên Nhược méo mặt nhìn con trai mình lấm lem bụi đất đang được quan phủ tháo xích trên người thả ra.

Khương Yên không biết tìm lời nào để bênh vực, khóe môi giật mấy cái, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu xin lỗi: “Quân Đình ấy… mấy ngày qua đã chịu khổ rồi.”

Mùa xuân năm Trường Khánh thứ ba mươi, Trường Khánh Đế tuyên bố thoái vị trong tình trạng sức khỏe bình thường, đầu óc minh mẫn, nhường ngôi cho Thái tử Cơ Triết, lấy niên hiệu là Minh Đức.

Lúc Cơ Trường Uyên hạ thánh chỉ ở Thừa Thiên Điện đã dấy lên một trận xôn xao.

Không ai nghĩ một vị hoàng đế đang trong thời kỳ đỉnh cao và tràn đầy uy vũ như Cơ Trường Uyên lại chấp nhận thoái vị nhường ngôi cho nhi tử.

Khương Yên cũng lấy làm lạ lắm, dù gì đi nữa lúc này hắn cũng chỉ mới qua độ tuổi năm mươi, những lão hoàng đế khác ở độ tuổi này vẫn còn sung mãn đến mức nạp liền mấy vị cung tần mỹ nữ vào cung kia kìa.

Cơ Trường Uyên cười tà, ôm lấy eo của nàng dụi cằm mấy cái: “Đến lúc ta phải hưởng thụ cuộc sống rồi, cho hai tên nhóc thối tha ấy nếm trải những khó khăn trên đỉnh vinh quang đi.”

“Được, vậy chúng ta lên kế hoạch đi chu du thiên hạ chứ nhỉ?”

“Nghe lời nương tử.”

Nhưng khi nhìn đến lịch trình di chuyển và thăm thú của Khương Yên có cái tên thành Liễu Khê, Cơ Trường Uyên liền nghiến răng nghiến lợi tìm nàng trách móc.

“Nàng là có ý gì đây?”

“Chàng nói vậy là sao?” Khương Yên nhất thời ngơ ngác.

“Tình cũ không quên, muốn quay về thăm Hàn Triết à, ta nói cho nàng biết, hắn ta đã lấy vợ sinh con, cháu cũng xếp thành đàn rồi.” Cơ Trường Uyên gầm lên.

Khương Yên nghe đến đây vừa tức vừa buồn cười: “Ơ hay, chàng nghĩ bậy cái gì vậy hả, Hàn Triết thì liên quan gì ở đây mà nhắc tên người ta. Đã mấy chục năm trôi qua rồi mà vẫn còn chua mùi giấm như thế à? Chàng nhìn cho rõ đi, bây giờ ta đã là một bà lão tóc hoa râm rồi, còn cái gì mà tình cũ với chẳng tình mới nữa.”

Cơ Trường Uyên phụng phịu, từ phía sau vòng tay ôm lấy cả người nàng kéo vào lòng, giọng nỉ non: “Không biết, trong mắt ta thì nàng vẫn đẹp nhất, ta không cho phép bất kỳ tên nào léng phéng đến gần nàng.”

“Cho nên chàng mới phái người nhìn chằm chằm Hàn Triết mấy chục năm qua, còn biết y đã lấy vợ sinh con, cháu xếp thành hàng?” Khương Yên mỉa mai hỏi.

“Ai bảo hồi đó nàng đồng ý gả cho hắn ta, còn vì hắn ta mà chấp nhận ở bên cạnh ta nữa chứ.”

“Ta vẫn không quên những giọt nước mắt nàng đã rơi vì Hàn Triết ở dưới cổng tường thành năm đó.”

“Nàng còn chưa khóc vì ta như thế bao giờ.” 

Khương Yên không nhịn được đưa tay véo vào lưng hắn một cái: “Vậy là chàng muốn nhìn thấy ta khóc đúng không? Ta khóc cho chàng xem nhé.”

Cơ Trường Uyên lập tức xua tay.

“Thôi được rồi, nàng khóc ta còn đau lòng hơn nữa, không cần, không cần đâu.”

“Không cần nữa thì chuẩn bị sửa soạn lên đường đi.”

Không ngăn cản được chí hướng của phụ mẫu nhà mình, Cơ Triết chỉ đành cắt cử một đội ám vệ đi theo bảo vệ chiếc xe ngựa rộng rãi mà Cơ Trường Uyên tự tay thiết kế và chế tạo để giúp Khương Yên cảm thấy thoải mái trong chuyến hành trình dài.

Bọn họ đi qua rất nhiều nơi, cứ đến một địa phương sẽ dừng chân lại nghỉ ngơi, nghe ngóng và quan sát.

Tiếu An Đường thứ ba, thứ tư, thứ năm… thứ mấy chục cũng từ đó mà được thành lập, chuyên cứu chữa cho bệnh nhân nữ và những người nghèo không nơi nương tựa.

Một năm đầu, Cơ Triết sẽ nhận được thư từ đều đặn do Khương Yên gửi đến.

Năm thứ hai thì bắt đầu thưa thớt.

Năm thứ ba, thứ tư thì vắng bóng hẳn.

Cơ Hằng lo lắng vô cùng, quyết định dẫn binh đi tìm người.

Ngày đó khi gặp lại Cơ Trường Uyên và Khương Yên, Cơ Hằng dường như không thể nhận ra được hai người bọn họ.

Cơ Trường Uyên đen đi trông thấy, mái tóc đen nhánh giờ đã bạc trắng đầu.

Khương Yên gầy gò nằm trên giường, sắc mặt xanh xao ốm yếu.

Hóa ra nàng đã bị lây bệnh bởi một vài bệnh nhân mắc bệnh lạ ở phía Lũng Tây.

“May quá, thiếp đã tìm ra được phương thuốc cứu chữa rồi.”

Đây là lời nói cuối cùng của Khương Yên khi cố gắng nhét mảnh giấy Tuyên đã chi chít vết mực vào tay Cơ Trường Uyên.

Dù bị nhiễm bệnh nhưng Khương Yên không chịu quay về thành Thiên An, nàng muốn ở lại nghiên cứu để tìm cho ra đầu mối gây bệnh, sau đó lại ngày đêm thử nghiệm để có thể đưa ra phương thuốc hóa giải.

Trời không phụ lòng người, cuối cùng Khương Yên cũng thành công rồi, nhưng lại bỏ qua thời điểm vàng để chữa bệnh, cộng thêm việc lao tâm quá độ, căn bệnh đã ăn vào xương tủy.

Với sức khỏe hiện tại, cho dù có đưa nàng về thành Thiên An cũng không thể cứu nổi, trái lại còn khiến nàng thêm mệt nhọc bởi chặng đường quá dài, cho nên Cơ Trường Uyên quyết định sửa sang lại biệt viện ở nơi này, trồng cây trồng hoa, thêm con sông xanh uốn lượn quanh nhà, làm một món quà dành riêng cho Khương Yên để nàng vui vẻ nhìn ngắm mỗi ngày.

Khương Yên vui lắm.

Mỗi sáng nàng sẽ mè nheo Cơ Trường Uyên bế mình ra ngoài sân, nằm đung đưa trên võng, đòi hắn đọc thoải bản cho nàng nghe.

Bao nhiêu năm kề cận bên nhau, Cơ Trường Uyên đều nghe lời và chiều chuộng nàng hết mực.

Đến bây giờ cũng vẫn vậy.

Thời gian ngủ của nàng càng lúc càng dài, có những hôm nàng chỉ mở mắt được mấy canh giờ là lại bắt đầu mê man.

Mãi cho đến khi Cơ Triết và Cơ Ngọc Nghiên tề tựu đông đủ quanh giường, Khương Yên mới chính thức lịm dần đi.

Ngày Khương Yên trút hơi thở cuối cùng là một  ngày đầu hạ trong trẻo.

Năm ấy, hoa mai đột nhiên nở rất trễ, cho đến khi nàng nhắm mắt xuôi tay, dãy mai trắng trước sân mới tiến vào giai đoạn rụng hoa lả tả.

Vẻ mặt nàng như đang ngủ, dường như rất hài lòng và thỏa mãn với cuộc đời mình.

Cơ Ngọc Nghiên khóc hết nước mắt, nàng ấy nói, sinh vật cũng có linh cảm như con người, đây cũng coi như là lời cáo biệt của bạch mai dành cho chủ nhân của nó.

Trong cung truyền đến tang sự Khánh hoàng quý phi, mẫu thân ruột của hoàng đế, lần này đơn giản hơn rất nhiều so với quốc tang năm xưa của hoàng hậu họ Thẩm.

Cơ Trường Uyên từ đầu đến cuối không hề bộc lộ bất kỳ cảm xúc đau thương nào, ngoại trừ ngồi bên cạnh quan tài bằng bạc của nàng, say sưa ngắm nhìn gương mặt nhỏ nhắn quen thuộc suốt mấy mươi năm.

Trước ngày hạ táng, đột nhiên Cơ Trường Uyên gọi Cơ Triết vào Trọng Hoa Cung, đưa cho hắn một tấm địa đồ, căn dặn: “Đây là ý nguyện của mẫu hậu, cũng là quyết định của phụ hoàng, con cứ làm theo y như vậy là được.”

Ban đầu Cơ Triết không hiểu, người đã khuất thì cũng đã khuất rồi, sao phụ hoàng của hắn vẫn cứ cố chấp như vậy.

Không có mẫu hậu nhưng còn bọn hắn cơ mà.

Sau này Cơ Triết mới hiểu, đối với phụ hoàng của hắn, chỉ nơi nào có mẫu hậu, nơi đó mới được gọi là cuộc sống, là gia đình.

Vào đêm chung thất của tiên hoàng quý phi, nay đã được truy phong là Khánh Đức hoàng thái hậu, Trọng Hoa Cung truyền đến tiếng hét thất thanh.

Thái thượng hoàng vì uống rượu quá nhiều, dẫn đến trúng phong độc và qua đời.

Di chỉ được đưa ra, yêu cầu mọi người phải an táng ông cùng huyệt mộ với Khánh Đức hoàng thái hậu. 

Cơ Ngọc Nghiên nay đã là một phụ nhân chỉ có thể thở dài lặng lẽ, giọng điệu trầm khàn vang lên.

“Vậy là hoàng huynh đã đồng ý với phụ hoàng rồi?”

Minh Đức Đế không trả lời câu hỏi của bà, chỉ lẩm bẩm: “Hi vọng kiếp sau hai người họ lại tiếp tục nối lương duyên, để chúng ta lại có thể bên nhau lần nữa, trở thành một gia đình lớn.”

Cơ Ngọc Nghiên mỉm cười gật đầu: “Muội đã tìm được nghệ nhân khắc gỗ rồi, mọi việc theo lệnh hoàng huynh mà làm.”

Co Triết mân mê hũ tro cốt trên tay, ánh mắt mềm xuống:

“Được, muội nói với nhị đệ, chúng ta đến sống Vọng Giang một chuyến, dù sao đây cũng là nơi bắt đầu duyên phận của bọn họ, hẳn là phụ hoàng và mẫu hẫu sẽ cảm thấy hài lòng với nơi này.”

Cơ Trường Uyên không bao giờ quên Khương Yên đã từng nói với hắn rằng nàng muốn là một cơn gió tự do.

Hoàng thành xa hoa rực rỡ thì sao, đó cũng không phải là thứ nàng muốn.

Vậy thì để hắn giúp nàng thực hiện tâm nguyện cuối cùng.

Đưa cả hai theo gió về trời cùng nhau.

Không nguyện bạch đầu giai lão,

Chỉ cần Nại Hà không quên.

Đời này chải tóc phu thê,

Kiếp sau sẽ mãi đượm nguyên nghĩa tình. 

(KẾT THÚC)
Bình Luận (0)
Comment