Lý Xuân Lan lập tức sửng sốt.
Cho dù nghe chuyện Lục Lập Hành quyên góp khoai lang.
Nhưng trong ấn tượng trước đó của Lý Xuân Lan, Lục Lập Hành làm như vậy là để Thiên Thiên được đi học.
Không tính là thay đổi gì lớn.
Rất nhiều người vì em gái nhà mình mà hy sinh, đây không là gì cả.
Cho nên.
Lúc Trương Xuân Hòa nói tốt cho Lục Lập Hành, bà căn bản nghe không lọt tai.
Cho nên lúc đó.
Lục Lập Hành nếu như nói cái mà đứa nhỏ sẽ bị bắt cóc, bà quả thực sẽ không tin…
Nhưng chính là bởi vì không tín nhiệm này, khiến Tiểu Tiểu với Thiên Thiên bị bắt đi.
Lý Xuân Lan tự trách bản thân mình.
Cô khẩn trương nói:
“Vậy, vậy làm sao bây giờ?”
“Làm sao bây giờ? Còn có thể làm sao? Tôi đi lên trên núi tìm Tiểu Tiểu, Xuân Thành đi báo cảnh sát, gọi người quen ở trong thôn tới giúp đỡ một chút, bà bây giờ trở về với Xuân Hoa tìm Lục Lập Hành, Thiên Thiên cũng biến mất rồi, chuyện này dù sao cũng phải nói cho hắn biết, về phần hắn muốn xử lý như thế nào, chúng ta đều phải chấp nhận.”
Lý Xuân Hoa là em gái của Lý Xuân Lan.
Trước đó vài ngày cũng gả đến Lục gia thôn.
Lần này, bởi vì Lý Xuân Lan đi đón Tiểu Tiểu.
Lý Xuân Hoa liền trở về nhà sớm.
Lúc Lục Lập Hành bán khoai lang, cô còn giật dây cho các chị em gần đó qua mua.
Lúc này.
Cô cũng rất lo lắng: “Được, em đi cùng với chị!”
Trương Xuân Hòa lại nhìn về phía Lý Xuân Thành:
“Trước đừng có nói với mẹ, bà ấy lớn tuổi, sợ không chịu được.”
“Ừm, em biết rồi, vậy em bây giờ đi báo cảnh sát!”
Lý Xuân Thành nói xong liền xông ra ngoài.
Trương Xuân Hòa cũng nhanh chóng đi lên trên núi.
Trong mắt của hắn có chút ướt át.
Hắn dùng sức lau mắt kính, cưỡng ép cho mình bình tĩnh lại…
…
Lục Lập Hành mang theo Đại Hoàng, một đường chạy ra thôn.
Lục gia thôn đến Lý gia thôn phải đi qua một ngọn núi nhỏ.
Ngọn núi này, tên là Độc Giác Lĩnh.
Từ bắt đầu lên núi đến xuống núi, bình thường đi đường cũng phải mất một giờ.
Nếu như chạy trốn sẽ nhanh hơn một chút.
Lục Lập Hành nắm chặt nắm đấm.
Thiên Thiên không thể chờ!
Hắn hít sâu một hơi, không chút do dự lại điểm cẩm nang khí vận.
Cũng may cẩm nang khí vận này không cần.
Cẩm nang khí vận có tác dụng trong thời gian hạn định nửa giờ.
Cũng không biết dùng khí vận cho người có hữu dụng hay không.
“Uông Uông ~”
Đại Hoàng ở phía trước kêu to hai tiếng thúc giục.
Lục Lập Hành cắn răng một cái:
“Đi!”
Mặc kệ có hữu dụng hay không, cũng phải thử một lần.
Hắn không dám tưởng tượng, Thiên Thiên nếu như bị bán đi.
Hắn phải sống tiếp tục như thế nào!
Cái nhà này muốn tiếp tục duy trì như thế nào.
Một người một chó, ở trong khe núi, đã đi mười phút đồng hồ.
Lại không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Lục Lập Hành lập tức nhíu mày.
Chẳng lẽ….
Cẩm nang khí vận này, thật sự chỉ có hữu dụng với động vật?
Vậy phải làm sao bây giờ?
Da đầu của hắn tê cứng.
Lục Lập Hành dùng sức đánh vào đầu của mình một cái.
Phía trước.
Đại Hoàng một bên chạy, một bên quay đầu:
“Uông ~”
Bộ dáng kia, như đang thúc giục Lục Lập Hành.
Lục Lập Hành nhìn về phía nó: “Mày biết Thiên Thiên ở đâu?”
Đại Hoàng dùng mũi ngửi xung quanh.
Quay người liền chạy đi!
Lục Lập Hành lúc này mới nhớ tới, công dụng chủ yếu của chó là tìm người!
“Đại Hoàng, tìm được người thì cho mày đùi gà!”
“Uông Uông ~”
Đại Hoàng lại kêu hai tiếng.
Tốc độ nhanh đến trước nay chưa từng có!
Ai dám khi dễ nhóc con nhà Cẩu gia~
Cẩu gia chơi chết hắn~
Có hi vọng, Lục Lập Hành nhanh chóng chạy tăng tốc!
Chỉ là.
Trong mơ hồ.
Lục Lập Hành dường như phía sau lưng cách đó không xa có tiếng động:
“Uông ~”
Đây không phải là tiếng kêu của Đại Hoàng.
…
Lúc này Lục gia thôn!
Vương Thiết Trụ, Vương Đức Khôn và những người khác đang chạy vội phía trước.
Chỉ là tuổi tác của mấy người Vương Đức Khôn hơi lớn chút, cũng béo.
Làm như thế nào cũng không đuổi kịp Lục Lập Hành.
Vương Thiết Trụ cũng chạy thở không ra hơi.
Trong chớp mắt, đã không thấy bóng Lục Lập Hành.
Vương Thiết Trụ thở hổn hển chửi mắng:
“Mẹ nó, để ông đây bắt được ai khi dễ Thiên Thiên, ông đây chơi chết hắn! Nhìn tôi, anh Lục với Cẩu gia mệt chết ~”
Bên cạnh.
Vương Đức Không cũng nói: “Đúng thế, đi một chút, chúng ta tiếp tục … tiếp tục, không thể ngừng.”
Lục Kiến Quân lớn tuổi nhất.
Lúc này mới từ đằng sau đi lên đến.
Trông thấy mọi người lại muốn chạy nữa, hắn vội vàng nói:
“Uy, các cậu chạy cái gì?”
“Chậm một chút, hẳn là không có chuyện gì xảy ra đâu? Trẻ con chính là ham chơi một chút, trong làng chúng ta mấy ngày nay trừ có mấy người xin cơm ở bên ngoài, không nhìn thấy người lạ nào, tiểu tử Lục Lập Hành kia ….”
Hắn còn chưa nói hết.
Vương Thiết Trụ đã không còn kiên nhẫn.
Hắn nghiêng đầu qua, gầm thét lên một tiếng:
“Ông im miệng!”
Lục Kiến Quân: …
“Tôi, cái kia….”
“Ông cái gì ông? Ông có phải ngu không? Tôi với anh Lục từng làm chuyện sai trái thì làm sao? Ông đã từng làm sai chuyện gì chưa? Khi ông còn bé không có trộm khoai lang bao giờ sao? Trưởng thành rồi ông có từng nhìn lén phụ nữ tắm hay không? Ông chưa từng lừa tiền cha mẹ sao?”
“Thôn trưởng, tội gọi ngài một tiếng thôn trưởng là do tôi tôn trọng ngài, thế nhưng ông tự nhìn mình xem, ông đã làm được những gì?”
“Anh Lục tôi có đi tìm ngài hay không? Ông cản bản là không tin tưởng anh ấy đúng không? Ông không cảm thấy người bị bắt cóc ông có trách nhiệm sao?”
“Ông đúng thật là… thật là… Ngoan cố không thay đổi!”
Vương Thiết Trụ mắng một hơi xong, mới hết giận.
“Được rồi, không nói với ông nữa, tôi còn phải đuổi theo, ông muốn ngăn cản, thì cũng đừng trách tôi không khách khí!”
Nói xong.
Vương Thiết Trụ xoay người chạy.
“Ai, Thiết Trụ…”
Mấy người Vương Đức Khôn nhìn thoáng qua Vương Thiết Trụ, lại quay đầu nhìn thoáng qua Lục Kiến Quân.
Lắc đầu, đi theo.
Lục Kiến Quân sững sờ đứng tại chỗ.
Ông sống đến từng tuổi này còn chưa có người từng mắng hắn.
Tiểu tử này thật đúng là …..
Hắn cũng đâu có nói là không đuổi theo đâu!
Lục Kiến Quân thở dài, cũng đuổi theo!
Chỉ là.
Hắn tụt lại phía sau một chút.
Mà phía trước, Vương Thiết Trụ đã chạy đi thật xa.
Lúc Vương Đức Không đuổi kịp hắn, yên lặng giơ ngón tay cái cho hắn:
“Thiết Trụ, cậu hôm nay ra dáng đàn ông lắm! Đây chính là thôn trưởng nha!”
Vương Thiết trụ: “Bây giờ còn quan tâm đến ông ấy là thôn trưởng gì chứ, cứu Thiên Thiên mới là quan trọng nhất! Đi mau!”
Vương Đức Khôn gật đầu: “Ừm, tôi biết rồi!”
Hai người đang nói chuyện.
Vương Đức Hưng ở bên cạnh bỗng nhiên run rẩy một chút.
“Đức Khôn, Thiết Trụ, đợi một chút, các ông có cảm thấy chỗ này có cái gì đó không đúng không?”
“Cái gì không đúng?”
“Các cậu nghe ….”
Mọi người dừng lại động tác.
Vương Thiết Trụ vểnh tai lên nghe, bỗng nhiên nhíu mày.
“Chỗ nào có tiếng chó sủa?”
Chỉ nghe cách đó không xa, từng tiếng chó sủa truyền đến!
Giống như là dấu hiệu triệu hoán vậy.
m thanh kia cách bọn họ ngày càng gần.
Dường như, có rất nhiều chó đang lại gần về hướng bên này.
Vương Thiết Trụ vểnh tai, đang muốn nghe đến cuối cùng.
Vương Đức Khôn ở bên cạnh đã điên lên”
“Mẹ nó!”
Đây là lần đầu tiên hắn nói lời thô tục!
Hắn mở to mắt nhìn, toàn thân run rẩy:
“Chó, rất nhiều chó nha!”
“Thiết…Thiết Trụ, cậu mau nhìn, sao khắp nơi đều là chó.”
“Bọn chúng, bọn chúng đang xông về phía chúng ta ….”
Vương Thiết Trụ hơi sững sờ.
Cũng nhìn ra sau lưng.
Khi thấy con chó đầu tiên, từ bên cạnh xông lên đường núi nhỏ.
Hắn mỉm cười.
“Ha ha, Cẩu gia tôi muốn phát huy rồi!”
Vương Đức Khôn hơi ngơ ngác:
“Cẩu gia? Thiết Trụ, cậu nói Cẩu gia là ai? Đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
------
Dịch: MBMH Translate