Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 99 - Chương 99 - Thiên Thiên Phải Nhớ Rõ Lời Anh Hai Nói. (2)

Chương 99 - Thiên Thiên Phải Nhớ Rõ Lời Anh Hai Nói. (2)
Chương 99 - Thiên Thiên Phải Nhớ Rõ Lời Anh Hai Nói. (2)

Dù là ngày thường khuôn mặt vẫn luôn nghiêm túc với học sinh.

Gặp chuyện sắc mặt cũng không thay đổi.

Nhưng lúc này, lại triệt để hoảng hốt.

“Không đâu không đâu, không có khả năng không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng này!”

“Tiểu Tiểu sẽ không rớt, có lẽ … có lẽ Tiểu Tiểu với Thiên Thiên đi đến nhà bà ngoại rồi, Xuân Lan, em đừng có đoán mò, chúng ta Lý gia thôn trước! Vừa mới hai mươi phút, chúng ta có thể đuổi kịp!”

Lý Xuân Lan lúc này mới dùng sức gật đầu.

“Được được, đi thôi! Đi mau!”

Hai người nhanh chóng tăng nhanh bước đi.

Nhưng đến nhà mẹ đẻ của Lý Xuân Lan.

Hai người mới phát hiện Trương Tiểu Tiểu cũng không có ở đây.

Bà ngoại với cậu của Trương Tiểu Tiểu căn bản vẫn chưa gặp Tiểu Tiểu.

Người Lý gia hoàn toàn hỗn loạn.

Cả người Lý Xuân ngồi sụp xuống đất.

Ôm người khóc lên tiếng.

“Không đâu, sẽ không!”

“Tiểu Tiểu của mẹ! Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ a!”

Cả người Trương Xuân Hòa cũng ngã ngồi bên cạnh.

Hắn dùng tay ôm ngực.

Thở mạnh!

Nơi đó.

Giống như thiếu đi cái gì đó.

Rất là đau đớn!

Hắn không thể tin được.

Tiểu Tiểu của hắn không thấy đâu nữa…

Từ lúc Trương Tiểu Tiểu mới ra đời.

Trương Xuân Hòa liền đem cô bé nâng trong lòng bàn tay.

Nhiều năm như vậy.

Bận rộn nhiều việc với công việc giáo dục.

Thật vất vả mới có Tiểu Tiểu.

Đó như là sinh mạng của hắn.

Cũng là điểm yếu duy nhất của hắn.

Trương Xuân Hòa vĩnh viễn nhớ rõ.

Lần đầu tiên hắn ôm Trương Tiểu Tiểu.

Là lúc cô bé vừa ra đời.

Bàn tay nhỏ của Tiểu Tiểu dùng sức nắm chặt lấy tay hắn.

Như thông báo là mình đã đến.

Trong khoảnh khắc đó!

Trương Xuân Hòa biết cả đời này của mình không thể nào buông đôi tay nhỏ bé đó ra!

Lần đầu tiên Tiểu Tiểu cười.

Mặt mày cong cong.

Nắm lấy mặt của hắn chơi quên cả trời đất.

Bởi vì khi còn bé Tiểu Tiểu không thích cắt móng tay.

Lại không có mang vớ.

Cho day mặt mùi hắn đầy vết thương trên mặt.

Nhưng Trương Xuân Hòa chưa bao giờ có một lời oán giận.

Lần đầu tiên Tiểu Tiểu kêu ba.

Giọng nói ngọt ngào, mềm mại.

Sau khi Trương Xuân Hòa nghe thấy giọng nói đó, một nam tử hán cứ như vậy mà bật khóc.

Hắn nói với chính mình.

Cả đời này đều phải cẩn thận bảo vệ con bé.

Nhưng bây giờ.

Hắn từng lớn tiếng nói phải bảo về con bé.

Ném…..

Đầu óc của Trương Xuân Hòa trông nháy mắt rối loạn một đoàn.

Hắn hận không thể đánh chết chính mình.

Nếu như…

Nếu như mình không đi lên trên núi.

Nếu như mình không tin tưởng mù quáng.

Có phải Tiểu Tiểu sẽ không bị lạc?

Đều là lỗi của hắn!

Trương Xuân Hòa dùng sức tát cho mình một bạt tai.

Nhưng cho dù như vậy.

Cũng không giảm bớt được nỗi đau đớn trong lòng.

Trong đầu Trương Xuân Hòa rối như tơ vò.

Ngày bình thường có bao nhiêu bình tĩnh, bây giờ liền có bao nhiêu rối loạn.

Hắn cảm giác bản thân mình không thể suy nghĩ được gì hết.

Cậu của Trương Tiểu Tiểu, Lý Xuân Thành, thấy hai người đều đang khóc.

Nhất thời gấp gáp la lớn.

“Chị ơi, anh rể hai người đang làm gì vậy?”

“Tìm người, mau đi tìm người! Tôi đi tìm cảnh sát, mấy người đi tìm người!”

“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Khóc có làm được cái gì không? Các người suy nghĩ cho thật kỹ, Tiểu Tiểu mất tích lúc nào, có ai đi theo bên cạnh không, có ai nhìn thấy hay không!”

“Có ai không?”

Trương Xuân Hòa lẩm bẩm.

Bỗng nhiên bình tĩnh lại: “Lục Thiên Thiên! Thế nhưng mà… Thế nhưng mà Thiên Thiên là đi cùng với con bé Tiểu Tiểu! Hai đứa nhỏ … Hai đứa đó …”

Trương Xuân Hòa vuốt vuốt mi tâm.

Thở dài lần nữa.

Bây giờ.

Trong lòng hắn tràn đầy hối hận.

Nếu như…

Không đi đến nhà học Lục gọi Tiểu Tiểu thì tốt rồi.

Như vậy, Tiểu Tiểu sẽ không bị lạc.

Thiên Thiên cũng sẽ không bị lạc!

Hắn đã làm những gì vậy!

Lý Xuân Thành nghe vậy, lại hỏi:

“Vậy… Vậy hai ngày nay, hai người có gặp chuyện gì khả nghi không?”

“Chuyện khả nghi?”

Lý Xuân Lan đang khóc đột nhiên im bặt.

Trong đầu, hiện lên đêm qua.

Trước đó Lục Lập Hành có đến nhà nói một vài lời.

“Lục Lập Hành, hắn dặn chúng tôi phải cẩn thận cái gì đó?”

Trương Xuân Hòa từ từ đứng dậy.

“Đúng đúng đúng, hôm qua hắn, hôm qua hắn đi tìm chúng tôi, nói chúng tôi chú ý một chút!”

“Chẳng lẽ, chẳng lẽ… Hắn biết được chuyện gì đó? Cho nên mới nói Tiểu Tiểu nhất định phải đến nhà hắn!”

“Hắn… Hắn đây là đang cứu Tiểu Tiểu sao?”

Trương Xuân Hòa chợt nhớ tới.

Chuyện hồi trước liên quan đến mẹ của Hoàng Cường, Vương Ái Phương.

Nghe nói.

Cũng là Lục Lập Hành cứu.

Thế nhưng mà.

Lúc ấy Trương Xuân Hòa tưởng là ngẫu nhiên, căn bản không có để ở trong lòng.

Bây giờ.

Hắn hoảng sợ, trên đầu đổ mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.

Trong nháy mắt Lý Xuân Lan cũng kinh ngạc:

“Thế nhưng mà, thế nhưng mà sao hắn không nói trực tiếp cho chúng ta biết có nguy hiểm gì?”

“Hắn nói thẳng, bà có tin không?”

Trương Xuân Hòa, quay đầu nhìn về phía Lý Xuân Lan.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment