“Tiểu Tiểu ~”
Trương Tiểu Tiểu đã đi lên phía trước một bước.
“Làm sao vậy?”
Lục Thiên Thiên muốn nói cái gì.
Thế nhưng mà, cái người đen kia cũng đi cũng đi lên phía trước, đến nỗi người đàn ông đen kia còn mỉm cười với cô.
Lục Thiên Thiên giật nảy mình.
Cô tranh thủ thời gian gượng cười: “Không, không có gì …”
“Vậy thì đi thôi!”
Người đàn ông mặt đen đưa tay với Trương Tiểu Tiểu.
Lục Thiên Thiên một tay nắm lấy tay Trương Tiểu Tiểu.
“Tiểu Tiểu, tôi sợ ~”
Trương Tiểu Tiểu lúc này mới không nắm tay người xa lạ kia.
“Đừng sợ, tôi nắm tay cậu~”
“Ừm Ừm.”
Lục Thiên Thiên khẽ gật đầu.
Người đàn ông mặt đen đi phía trước, đại hắc đi ở bên cạnh người đàn ông.
Hai đứa nhỏ đi ở phía sau.
Lục Thiên Thiên nhớ đến những gì Lục Lập Hành nói.
“Thiên Thiên phải nhớ, về sau bất kể lúc nào gặp phải người xấu, thì phải chạy đến chỗ nhiều người!”
Nhưng bây giờ,
Chỗ này không có chỗ nào nhiều người.
Đầu nhỏ của Lục Thiên Thiên nhanh chóng xoay chuyển.
Lại nhớ đến câu nói thứ hai của anh hai.
“Nếu như chỗ đó không có người, phải nghĩ cách để lại ký hiệu, anh hai sẽ đi tìm Thiên Thiên!”
Lục Thiên Thiên nhanh chóng đem áo khoác trên người cởi ra.
Ném ở một bên.
Cô ngửa đầu lên, ngây ngô nhìn về phía người đàn ông mặt đen.
“Chú ơi, cháu nóng ~”
Bây giờ là mùa hè, quả thực rất nóng.
Người đàn ông mặt đen không để ý tới cô.
Dù sao không ai có thể nghĩ tới, một cô nhóc nhỏ như này sẽ có tâm tư gì.
“Đi thôi!”
Lục Thiên Thiên lúc này mới lôi kéo Trương Tiểu Tiểu tiếp tục đi theo.
Chỉ là.
Bước chân đi chậm hơn rất nhiều.
Đi được một lúc.
Lục Thiên Thiên nghe thấy Trương Tiểu Tiểu nghi ngờ nói:
“Chú ơi, đây không phải là đường đi đến Lý gia thôn nha~”
Ngón tay nhỏ của Lục Thiên Thiên xiết chặt.
Quả nhiên.
Là gặp phải phiền phức rồi.
Người đàn ông mặt đen quay đầu lại, cười nói:
“Đây là đường tắt đi nhanh hơn, đi thôi, chú sẽ không lừa các cháu đâu.”
Trương Tiểu Tiểu có chút ủy khuất nhìn về phía Lục Thiên Thiên.
Lục Thiên Thiên trở tay cầm lấy tay cô.
Bỗng nhiên.
Nhanh chóng ôm lấy bụng của mình ngồi xổm xuống:
“Ô ô ô, Tiểu Tiểu, tôi đau bụng ~”
“Làm sao bây giờ đây ~”
“Tôi hình như ăn phải đồ hư rồi ~”
Trương Tiểu Tiểu vừa nghe thấy Lục Thiên Thiên nói, tranh thủ thời gian cũng ngồi xổm xuống.
“Thiên Thiên, cậu thế nào rồi?”
“Chú ơi, Thiên Thiên đau bụng, chúng ta đợi lát nữa rồi đi tiếp được không?”
Người đàn ông mặt đen sao chịu đợi được.
Hắn liếc mắt nhìn Lục Thiên Thiên.
Nha đầu được tặng không này thật nhiều chuyện.
“Đi, đi tới phía trước, phía trước có hầm cầu!”
“Thế nhưng là thế nhưng là, thế nhưng là Thiên Thiên đợi không được a ~ Thiên Thiên bị … Bị tiêu chảy ~”
Người đàn ông mặt đen bất đắc dĩ.
Không thể làm gì khác hơn nói: “Thật phiền phức, qua bên kia, ngồi giữa bụi cỏ.”
Lục Thiên Thiên nhanh chóng lôi kéo Trương Tiểu Tiểu chạy đi.
Người đàn ông mặt đen ở cách đó không xa.
Đến giữa bụi cỏ.
Trương Tiểu Tiểu lại ủy khuất nhỏ giọng nói:
“Thiên Thiên, chúng ta có phải gặp người xấu rồi hay không?”
“Xuỵt ~”
Lục Thiên Thiên vội vàng ra dấu im lặng.
Cô ngồi xổm xuống.
Lấy dây cột tóc ở trên đầu mình mở ra.
Ném nó vào bụi cỏ.
“Không sao đâu, anh hai tôi sẽ đến cứu chúng ta, Tiểu Tiểu, đừng lo lắng.”
“Thế nhưng mà…”
“Cậu đừng có nói gì hết, đi theo tôi là được ~”
Lục Thiên Thiên hiển nhiên trở thành chị lớn.
Trương Tiểu Tiểu khẽ gật đầu.
Tiểu Tiểu dựa vào người Lục Thiên Thiên.
Hai người ngồi xổm trong bụi cỏ hết năm phút đồng hồ.
Người đàn ông mặt đen cuối cùng không nhịn nổi nữa:
“Hai người các cháu, xong chưa?”
“Được rồi chú ơi, sắp ra ngoài rồi ~”
Lục Thiên Thiên nhanh trí lôi kéo Trương Tiểu Tiểu đứng dậy.
Nhanh chóng trong bụi cỏ đi ra.
Cô đưa khuôn mặt tươi cười hướng về người đàn ông mặt đen:
“Chú ơi, chúng ta đi thôi ~”
Người đàn ông mặt đen nhìn thấy khuôn mặt tươi cười.
Vẻ mặt không kiên nhẫn nhanh chóng biến mất.
Không thể không nói.
Bộ dáng của nha đầu này cũng đáng yêu.
Hắn mang theo hai cô bé tiếp tục đi tiếp.
Lục Thiên Thiên đi theo phía sau lưng.
Trên người có đồ vật gì ném được đều ném đi.
Cô bé liền cởi dây cột tóc của Trương Tiểu Tiểu.
Đi một đoạn liền ném một cái.
……
Trong khe núi.
Lý Xuân Lan vừa đi, vừa không nhịn được nói:
“Thật phiền phức, thế mà ăn đồ ăn hỏng!”
“Ai bảo bà hai ngày nay nấu cơm cho nhiều ớt như vậy, đi nhanh lên đi, Tiểu Tiểu với Thiên Thiên chắc đang sốt ruột chờ.”
“Ừm, đi thôi.”
Lý Xuân Lan cũng bước nhanh hơn.
Nhưng khi hai người đến chỗ vốn dĩ Trương Tiểu Tiểu với Lục Thiên Thiên có ở đó.
Hai mắt choáng váng!
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Tiểu Tiểu đâu rồi?”
“Tiểu Tiểu!”
“Trương Tiểu Tiểu!”
Lý Xuân Lan lo lắng hướng về núi gọi to hai tiếng.
Thế nhưng mà.
Lại không nghe thấy ai trả lời.
Sắc mặt của bà ngay lập tức trắng bệch:
“Xuân Hòa, Tiểu Tiểu đâu rồi? Tiểu Tiểu của chúng ta … đâu rồi?”
Sắc mặt của Trương Xuân Hòa cũng tái mét.
------
Dịch: MBMH Translate