Vương Thiết Trụ hơi sửng sốt.
"Đã hơn, hơn một giờ rồi thì phải? Làm sao vậy?"
Thân thể Lục Lập Hành cứng đờ.
Đặt giỏ xuống đất, lập tức gọi Đại Hoàng:
"Đại Hoàng, đi thôi."
"Gâu ~"
Đại Hoàng hét lớn một tiếng, chạy vội tới.
Mắt thấy Lục Lập Hành muốn đi, Cố Vãn Thanh vội vàng đi tới:
"Lập Hành, có phải Thiên Thiên xảy ra chuyện gì rồi không? Em cũng đi nữa."
Lục Lập Hành vội vàng nói: "Không sao đâu, Vãn Thanh, anh đi đón Thiên Thiên về nhà, em ở nhà chờ anh về."
“Thế nhưng…"
"Thực sự không sao đâu, yên tâm đi, em nấu cơm xong ở nhà chờ anh."
Cố Vãn Thanh thấy Lục Lập Hành chấp nhất.
Cô dùng sức gật đầu: "Được, em nấu cơm, để em làm.”
Lục Lập Hành sờ sờ đầu cô, miễn cưỡng cười một tiếng: "Chờ anh trở về."
Sau khi nói xong.
Hắn quay người rời đi.
Vương Thiết Trụ đang ăn cơm rốt cục cũng cảm giác được có gì đó không ổn.
Hắn ném bát xuống, la lớn, "Anh Lu, anh chờ tôi một lát với, tôi cũng đi.”
Lục Lập Hành và Đại Hoàng có tốc độ cực nhanh.
Đã qua một tiếng rưỡi rồi.
Hắn nhất định phải tăng tốc độ.
Lúc này.
Nhà họ Vương.
Vương Đức Khôn đang cắt nấm gan bò trong sân.
Lục Kiến Quân dọn dẹp xong liền đến nhà bọn họ.
Trông thấy hắn đang bận rộn.
Lục Kiến Quân cầm lấy một cục nấm gan bò lên hỏi:
"Đây là nấm mà Lục Lập Hành mua à?"
"Đúng rồi."
Vương Đức Khôn nói: "Thôn trưởng, sao ngài lại đến đây?"
"Cậu hỏi sao tôi lại đến đây? Có người tố cáo Lục Lập Hành lừa gạt người khác, mấy anh em các cậu chính là người bị lừa, các cậu nghĩ như thế nào?"
Nghe được những lời này.
Vương Đức Khôn nhíu mày:
"Là Lục Kiến Quốc nói với anh như vậy? Hắn ta toàn nói mò khắp nơi, Lục Lập Hành gạt người khác bao giờ? Tất cả chúng tôi đều tự nguyện. "
“Thế nhưng…"
"Ai nha thôn trưởng, đó là Lục Kiến Quốc có thành kiến quá lớn với Lục Lập Hành, anh không thể cũng mang theo thành kiến được, người luôn sẽ trở nên tốt hơn thôi, không thể nào cả đời làm người xấu được chứ?"
Lục Kiến Quân hơi sửng sốt.
"Cậu nói ngược lại cũng có chút đạo lý, nhưng đêm qua Lục Lập Hành đến nhà tôi nói bậy bạ một đống vô nghĩa, tôi vẫn cảm thấy rất khả nghi."
"Nói bậy bạ? Hắn nói cái gì?"
Vẻ mặt Vương Đức Khôn sững sờ.
"Hắn nói."
Lục Kiến Quân đang định nói gì đó.
Đột nhiên.
Hai người nhìn thấy Lục Lập Hành chạy như bay ngang qua.
Muốn gọi người lại thì đã quá trễ rồi.
Lục Kiến Quân nói: "Cậu thấy đấy, hắn..."
"Hầy, Thiết Trụ, cậu chờ một chút, có chuyện gì vậy?”
Vương Đức Khôn căn bản không để ý tới Lục Kiến Quân.
Hắn ngăn cản Vương Thiết Trụ đi phía sau Lục Lập Hành.
“Không biết, cảm giác đã xảy ra chuyện gì đó rồi."
"Cái gì?"
"Tôi cũng không thể nói được, Thiên Thiên đi theo hiệu trưởng Trương, theo lý thuyết không nên có vấn đề mới đúng, hiệu trưởng Trương là người đáng tin cậy như vậy, nhưng trực giác của anh Lục tôi luôn rất chuẩn, tôi muốn đi cứu người, anh, anh tránh ra trước."
Vương Thiết Trụ còn chưa dứt lời đã chạy tiếp.
Lục Kiến Quân xem xét thấy tình huống có chút không đúng.
Vội vàng nói, "Cậu nói gì? Trực giác?"
“Đúng vậy.”
"Đừng làm rộn trực giác có thể làm gì được chứ?"
“Nhưng mà, anh Lục tôi chính là dựa vào trực giác cứu được mẹ của Hoàng Cường đó!”
Vương Thiết Trụ lo lắng nói: "Quên đi không nói với các người nữa, tôi đi trước."
Nói xong.
Vương Thiết Trụ cũng tăng tốc độ.
Vương Đức Khôn thấy vậy.
Căng thẳng trong lòng: "Tôi cũng đi, tôi phải gọi cho Đức Hưng tìm mấy người anh em."
Lục Kiến Quân kỳ quái hỏi: "Cậu còn đi thật à."
Vương Đức Khôn: "Anh không nghe Thiết Trụ nói sao? Sắp xảy ra chuyện gì đó rồi, nhanh lên đi."
Nói xong, Vương Đức Khôn cũng đi rồi.
Lục Kiến Quân đứng tại chỗ.
Suy nghĩ một lúc, trong lòng luôn luôn cảm thấy cực kỳ kỳ lạ.
Hôm qua, Lục Lập Hành còn đang nói với mình có người buôn người.
Hôm nay, em gái hắn bị lạc.
Điều này không đúng lắm nhỉ?
Không được.
Hắn cũng phải đi xem một chút mới được.
11:30 sáng.
Mắt thấy sắp đến thôn Lý gia.
Trương Xuân Hòa, Lý Xuân Lan, Trương Tiểu Lục và Thiên Thiên dừng lại.
Ở đây còn là vùng núi.
Dưới chân núi có lẻ tẻ mấy ngôi nhà.
Nhưng mà đều rất xa.
Trên đường, thỉnh thoảng có người đi bộ ngang qua.
Nhưng cũng rất ít.
Lý Xuân Lan đi bộ, đột nhiên che bụng ngồi xổm xuống.
"Xuân Lan, em bị sao vậy?"
Trương Xuân Hòa lo lắng hỏi.
"Bụng em hơi đâu, có thể là ăn hỏng bụng."
"Haizz, nghe em nói vậy, bụng anh cũng đau rồi, hôm nay cơm có hơi nhiều ớt, phải làm sao bây giờ? Từ đây đến nhà xí bên kia còn lâu nữa. Nếu không thì ngay tại chỗ?"
Sắc mặt Lý Xuân Lan nhất thời cực kỳ khó coi: "Ngẫu nhiên còn có mấy người đi ngang, hơn nữa Thiên Thiên Tiểu Tiểu cũng không nhỏ nữa, anh giải quyết tại chỗ được à?"
Trương Xuân Hòa rối rắm: "Vậy nếu không thì lên trên đỉnh núi?"
"Ừm."
Lúc này Lý Xuân Lan mới gật đầu.
Cô quay đầu nói với hai đứa nhóc kia:
"Tiểu Tiểu, con và Thiên Thiên hai đứa nghỉ ngơi tại chỗ, mẹ và cha con đi một chút sẽ về."
"Dạ vâng."
Trương Tiểu Tiểu dùng sức gật đầu.
Trương Xuân Hòa có chút rối rắm: "Để mấy đứa nhỏ ở chỗ này được không?"
"Không sao đâu, chúng ta đang ở trong núi, không cần gấp gáp, trước đây anh còn thường leo núi một mình, nửa ngày không về nhà cũng không sao, đi đoạn đường này anh mệt mỏi lắm rồi, chứ đừng nói chi là trẻ con, để chúng nó nghỉ ngơi đi."
“Vậy cũng được.”
Trương Xuân Hòa dặn dò căn dặn Trương Tiểu Tiểu và Lục Thiên Thiên.
Lúc này mới túm mấy cái lá đi lên núi.
Sau khi hai người rời đi, Trương Tiểu Tiểu kinh hỉ kéo Lục Thiên Thiên lại:
"Thiên Thiên, chúng ta đi về phía trước đi."
"Có chuyện gì sao? Không phải nói ở chỗ này chờ hiệu trưởng Trương và dì à?"
"Phía trước có đồ ăn ngon, chỗ đó có một cây sổ, bây giờ có lẽ là chín rồi, tớ vừa mới cố ý, cha mẹ tớ chắc chắn sẽ không cho tớ ăn đâu, đi đi đi đi ~"
Nghe thấy lời này.
Lục Thiên Thiên nuốt nước bọt.
Quả sổi, hình như rất ngọt.
Ngọt hơn cả đường.
"Thật sao? Nhưng mà…"
"Ai nha, Thiên Thiên, chúng ta đi qua đó hái vài quả thôi, sau đó sẽ trở lại rất nhanh, cha mẹ tớ sẽ không phát hiện ra đâu, đi thôi, tớ sẽ đưa cậu đi."
"Vậy được rồi."
Lục Thiên Thiên rối rắm một chút.
Vẫn không thể chống lại sự cám dỗ.
Hai cô bé đi bộ một lúc liền đến chỗ có quả sổ.
Chỗ mà quả sổ này mọc không dốc lắm.
Bởi vì trái cây chín, mặt đất rơi rất nhiều.
Lúc này đã mềm nhũn, tỏa ra hương thơm của trái cây.
"Oa ~"
Lục Thiên Thiên nhịn không được cảm khái hô một tiếng.
Trương Tiểu Tiểu vui vẻ nở nụ cười: "Nhìn đi Thiên Thiên, tớ không lừa gạt cậu đúng chứ, nào, chúng ta đi ăn."
"Ừm."
Lục Thiên Thiên cao hứng chạy tới.
Hai cô bé không thấy được, cách đó không xa có người đang theo dõi họ.
Người kia dẫn theo một con chó đen lớn.
Đôi mắt lấp lánh ánh sáng.
Thật sự là gặp được chẳng tốn chút công phu.
Bốn bề vắng lặng.
Hắn dẫn theo đại hắc cẩu, đi tới gần hai đứa nhỏ.
"Các bạn nhỏ, các bạn đang làm gì vậy?"
Hai đứa nhỏ đang ăn vui vẻ quay đầu lại.
Nhìn thấy đại hắc cẩu.
Đại hắc cẩu này trông còn mạnh mẽ hơn Đại Hoàng nhiều.
Vóc dáng cũng cao hơn nhiều.
Nó giữ lại nước bọt đang chảy, nhìn hai đứa trẻ.
Mặc dù Lục Thiên Thiên luôn có Đại Hoàng làm bạn, cũng cảm thấy cả người không thoải mái.
Nhưng cô bé vẫn bảo vệ Trương Tiểu Tiểu ở phía sau:
"Ông là ai?"
Người nói chuyện kia là một người đàn ông.
Sắc mặt ngăm đen.
Người đàn ông mặt đen để Đại Hắc ngồi xổm trên mặt đất.
Tự mình đi qua, nhặt một quả sổ lên.
Trực tiếp mở ra, ăn một miếng.
Sau đó cười nhìn hai đứa nhỏ kia:
“Cháu tên Trương Tiểu Tiểu phải không?”
Hắn đi theo cả đường, đã biết tên của cô bé từ lâu.
Trương Tiểu Tiểu từ phía sau Lục Thiên Thiên thò đầu ra:
"Là, là con."
Lục Thiên Thiên cũng cảnh giác nhìn về phía người nọ.
Nam nhân mặt đen cười khẽ một chút, nói:
"Tiểu Tiểu, đừng sợ, chú là chú của con, con quên rồi à? Chú sống ở thôn Lý gia, hôm nay cũng đi thăm bà ngoại của con."
"Cha mẹ của con vừa mới đi qua, họ nói con đang ở đây, để chú tới đón bọn con."
"Tiểu Tiểu, Thiên Thiên, đi với chú đi? Chú dẫn các con đi ăn ngon."
Hắn đã chờ ở gần đây vài ngày rồi.
Buổi sáng hôm nay đã khóa chặt hai mục tiêu này.
Bây giờ, chính là cơ hội.
Trương Tiểu Tiểu thăm dò: "Chú thật sự là chú của con sao? Sao con lại chưa từng gặp chú?"
"Con chưa bao giờ thấy chú là bình thường, chú ra ngoài làm việc vừa trở về, mẹ con hôm nay sẽ giới thiệu chú với con. Nhà bà ngoại con ở cửa mương cây lê ở thôn Lý gia, đúng không?"
Trương Tiểu Tiểu nghe thấy lời này, dao động.
"Vậy, vậy nhưng."
Dù sao tuổi còn nhỏ.
Cô bé có thể tự hỏi cũng không nhiều.
Nhưng cô bé trông thấy đại hắc cẩu, bổng né tránh.
Người đàn ông mặt đen thấy vậy, kéo Đại Hắc về phía sau:
"Đừng sợ, nó rất ngoan, không cắn người đâu, là bà của con yêu cầu chú mang nó đến gặp con, nói rèn luyện lòng can đảm của con."
Lúc này Trương Tiểu Tiểu mới cẩn thận thò đầu ra, kéo tay Lục Thiên Thiên.
Nhưng Thiên Thiên luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Người đàn ông mặt đen sờ sờ đầu Đại Hắc:
"Cô bé, con không phải thích chó nhất sao? Đại Hắc cho con chơi đấy."
Lục Thiên Thiên nhíu mày.
Thấy Đại Hắc đi về phía mình.
Cô bé đột nhiên cảm thấy hơi chán ghét.
"Con không muốn."
Nhưng Trương Tiểu Tiểu đã kéo cô bé lại:
"Thiên Thiên, ông ấy nói đều đúng, bà tớ thực sự sống ở đó, bà ấy cũng nói rằng lá gan tớ quá nhỏ, muốn tớ nuôi một con chó con, kiểu rất ngoan ngoãn ấy. Nếu không, nếu không chúng ta…”
------
Dịch: MBMH Translate