Trông thấy Đại Hoàng vẫn đang ai oán đứng đấy, Lục Lập Hành có chút đau lòng.
Hắn đi đến bên cạnh Đại Hoàng, sờ đầu chó của Đại Hoàng rồi nói với những con chó khác:
"Đây là Đại Hoàng, đại ca của bọn mày, tất cả nghe theo đại ca chỉ huy!"
Đại Hoàng lập tức giật mình, sau đó ngay cả lỗ tai đều dựng thẳng.
Có tiểu đệ, có tiểu đệ, có tiểu đệ ~
Nhóc con được cứu rồi, nhóc con được cứu rồi, nhóc con được cứu rồi ~
Cũng không biết mấy con chó kia có thật sự nghe hiểu hay không. Bọn chúng đều chạy đến bên cạnh Đại Hoàng, cọ cọ với Đại Hoàng.
"Đại Hoàng, tìm người!"
"Gâu ~ " Đại Hoàng quát to một tiếng, mang theo đại quân chó, xông về phía trước!
Lúc Lý Xuân Lan trông thấy Lục Lập Hành thì nhìn thấy một màn như thế.
Nàng và Lý Xuân Hoa trực tiếp sợ choáng váng.
"Lục… Lục Lập Hành, chuyện này…"
"À, Đại Hoàng có tiểu đệ, tìm được Thiên Thiên chưa? Các người có tin tức gì không?"
Lý Xuân Lan nghe vậy, lập tức cảm thấy vô cùng xấu hổ.
"Thật xin lỗi, tôi…"
"Bây giờ không phải là lúc nói xin lỗi, để sau đi. Tôi đã tìm được quần áo của Thiên Thiên ở phía trước. Các người trước đó đã xảy ra chuyện gì, nhanh nói cho tôi biết, nhanh chút!"
Lý Xuân Lan cắn răng, sau đó kể lại mọi chuyện trước đó.
Lục Lập Hành gật đầu, trầm tư một lát.
"Vậy chắc là đang ở trong ngọn núi này. Đại Hoàng, lục soát núi!"
"Gâu ~ "
…
Lúc này.
Tại một góc núi hẻo lánh trong Độc Giác Lĩnh.
Người đàn ông da đen chỉ vào một ngôi nhà lá rách rưới, nói:
"Hai nhóc đi vào trước!"
Nơi này đã là chỗ sâu trong Độc Giác Lĩnh, không có người nào.
Còn về nhà lá này, không biết được lưu lại từ bao lâu nữa, đã sớm không người ở.
Người không vượt qua kiểm tra vẫn có thể.
Trương Tiểu Tiểu ủy khuất kéo tay Lục Thiên Thiên lại:
"Thiên Thiên ~ "
"Gâu!"
Con chó đen bên cạnh lập tức kêu lên một tiếng với nàng.
Trương Tiểu Tiểu lập tức núp ở sau lưng Lục Thiên Thiên. Lục Thiên Thiên cắn răng.
"Tiểu Tiểu, chúng ta đi vào!"
Con chó đen này không nghe lời, nàng đánh không lại, cho nên chỉ có thể nghe lời. Anh hai nói, sẽ tìm đến nàng. Nàng đã để lại rất nhiều dấu hiệu ở trên đường.
Anh hai nhất định có thể tìm được nàng ~
Tiểu Tiểu Thiên Thiên cố nhịn sợ hãi trong lòng, nắm tay Trương Tiểu Tiểu rồi đi vào trong nhà lá.
Người đàn ông da đen hài lòng gật đầu:
"Như này còn tạm được!"
"Dáng vẻ của hai nhóc này đúng là đẹp mắt, chắc là có thể bán được không ít tiền!"
"Nửa năm tiếp theo chắc là không cần ăn xin nữa?" Nam tử mặt đen lộ ra ý cười âm trầm.
Hắn lại sờ lên đầu con chó đen:
"Tiểu Hắc, trông tốt các nàng, tao đi tìm các anh em, chờ chúng ta ra ngoài được thì sẽ có thể ăn ngon uống sướng."
"Gâu!" Con chó đen quát to một tiếng, rồi ngồi xổm ở trước nhà lá.
Sau khi người đàn ông mặt đen dặn dò xong thì đi ra ngoài.
Vào lúc hắn muốn rời khỏi, bỗng nhiên nhìn thấy phía trước có một người lảo đảo nghiêng ngả chạy tới. Người kia đeo kính mắt, chỉ là một tròng kính đã biến mất, quần áo trên người còn bị nát.
Trên người hắn có rất nhiều cỏ tranh, trên tóc cũng dính rất nhiều lông.
Người đàn ông mặt đen hơi sửng sốt một chút. Hắn giữ chặt con chó đen, ngăn ở trước mặt mình:
"Là anh? Anh tới đây làm gì!"
Bị hỏi lên như vậy, Trương Xuân Hòa cũng sửng sốt một chút.
Người này biết hắn?
Trương Xuân Hòa nghi ngờ nhìn về phía người đàn ông mặt đen.
Một lát sau, hắn nhận ra đối phương.
Mấy ngày trước, người đàn ông mặt đen cõng cái bao tải, đi qua trước cửa nhà họ xin cơm.
Lúc ấy, nhìn hắn đáng thương, Trương Xuân Hòa đã cho hắn hai cái bánh bao lớn và 2 tệ.
"Tại sao là anh?"
"Anh ở chỗ này sao? Có nhìn thấy hai đứa nhóc chạy qua đây không?"
Giọng nói của Trương Xuân Hòa có chút run rẩy.
Dọc theo con đường này, hắn đã nghĩ lại những con đường mà mình từng đi qua một lượt.
Hắn còn tìm thấy mấy cái dây buộc tóc và mấy vật nhỏ được ném ở trong đống cỏ tranh.
Trương Xuân Hòa dựa theo những tin tức kia, một đường đuổi đến nơi này.
Chỉ là bởi vì nóng vội, hắn đã trở nên chật vật không chịu nổi, quần áo cũng bị rách từng mảng lớn.
Nếu như nhìn kỹ lại, liền có thể nhìn thấy, trên đầu gối của hắn là một vết sẹo lớn. Trên vết sau kia là một loạt dấu răng.
Đây là dấu vết lúc nhỏ, hắn bị chó hoang đuổi rồi cắn.
Lần đó, cái chân này của hắn thiếu chút đã bị phế đi.
Đến bây giờ đi bộ lâu sẽ còn đau.
Từ sau lần ấy, Trương Xuân Hòa liền bắt đầu sợ chó.
Chó đối với hắn mà nói giống như là Hồng Thủy Mãnh Thú, vô cùng khủng bố.
Trông thấy con chó đen, bước chân của hắn dừng lại một chút.
"Không có!"
Người đàn ông mặt đen trả lời không chút do dự .
Nhưng hắn vừa dứt lời, trong phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng khóc của Trương Tiểu Tiểu:
"Ba ba!"
Đồng thời, giọng nói ngạc nhiên của Lục Thiên Thiên cũng truyền ra:
"Hiệu trưởng Trương, chúng cháu ở chỗ này! ~ "
Đồng tử Trương Xuân Hòa co rụt lại, vẻ mặt hắn không thể tin nổi: "Tiểu Tiểu!"
Sau khi gọi xong, hắn nhìn về phía người đàn ông mặt đen:
"Tại sao là anh?"
"Cái gì là tôi? Tôi chỉ là dẫn các nàng đến đây chơi đùa mà thôi. Hiệu trưởng Trương, ngài đang nói gì đấy?"
"Vậy thì nhanh giao các nàng cho tôi!” Trương Xuân Hòa nói.
"Được, tự anh qua mang người đi đi!" Người đàn ông mặt đen cười cười.
Sau đó, hắn dắt con chó tới trước cửa.
Sau khi tìm hiểu ở trong thôn nhiều ngày như vậy, hắn đã sớm biết Trương Xuân Hòa sợ chó.
Có chó ở đây, hắn tuyệt đối sẽ không tới.
"Hu hu, ba ba…" Tiếng khóc của Trương Tiểu Tiểu càng lớn hơn.
"Hắn là người xấu, ba ba không nên bị hắn lừa gạt!"
"Hắn không phải muốn mang bọn con tới chơi, hắn… hắn muốn bán chúng con!"
"Ba ba, con chó đen, con chó đen thật đáng sợ ~ "
Trương Tiểu Tiểu khóc đến mức thở không ra hơi.
Lục Thiên Thiên đành phải ở bên cạnh nắm tay của nàng, an ủi nàng.
Trương Xuân Hòa nghe thấy tiếng khóc này thì lập tức luống cuống.
Tiểu Tiểu khóc!
Bảo bối được hắn nâng trong lòng bàn tay từ nhỏ, sao có thể bị bắt nạt được!
Người này!
Thế mà còn muốn bán nàng đi!
Trương Xuân Hòa không dám tưởng tượng nổi, nếu quả như thật không tìm thấy Trương Tiểu Tiểu thì cuộc đời còn lại của hắn phải sống như thế nào.
Lúc nhìn về phía con chó đen kia, Trương Xuân Hòa bỗng nhiên cười.
Chó thì tính là gì!
Cho dù bị cắn đứt một cái chân thì có là gì!
Phía sau con chó lớn này là toàn bộ thế giới của hắn!
Trương Xuân Hòa cắn răng. Hắn nhặt một nhánh cây từ dưới mặt đất lên rồi đi về phía trước.
"Nếu tôi đi qua, anh sẽ để tôi dẫn các nàng đi?"
"Ừm, để ngươi anh đi!" Người đàn ông mặt đen mang theo nụ cười.
Lúc trông thấy Trương Xuân Hòa đến gần, hắn còn huýt sáo. Đây chính là lý do hắn lựa chọn nhóc con nhà Trương gia. Người Trương gia sợ chó, mà hắn đúng lúc có nuôi một con Đại Hắc hung mãnh.
Cho dù bị Trương Xuân Hòa tìm được thì hắn cũng không thể làm gì.
Trương Xuân Hòa đứng thẳng người, hít một hơi thật sâu rồi đi về phía trước.
Đại Hắc đang chảy nước miếng ở trước cửa ra vào.
Toàn bộ thân thể của nó cao gần nửa người.
Có thể tưởng tượng được, nếu như nó đứng lên thì khí thế kia tuyệt đối có thể bổ nhào một người.
Nhưng mà Trương Xuân Hòa đã quên đi sợ hãi, trong mắt của hắn chỉ có Trương Tiểu Tiểu.
Lúc đi tới gần, hắn thậm chí có thể ngửi được được mùi hôi thối trên người con chó. Đó là mùi của loại chó hung mãnh và không người quản giáo.
Đại Hắc cũng nhìn về phía hắn, trong mắt tràn đầy tinh quang.
Lúc hắn sắp đi tới cửa, người đàn ông mặt đen bên cạnh bỗng nhiên cười khẽ một tiếng:
"Tiểu Hắc."
Sau một khắc, Tiểu Hắc nhào về phía Trương Xuân Hòa!
"Ba ba!"
Trông thấy tình cảnh này, Trương Tiểu Tiểu gần như là sợ hãi kêu lên.
Lục Thiên Thiên nhanh chóng che hai mắt của nàng lại:
"Hiệu trưởng Trương, tránh ra, mau tránh ra a! ~ "
"Hu hu hu, anh hai, Đại Hoàng, các người ở đâu ~ "
Trương Xuân Hòa nhanh chóng lui về sau một bước.
Thế nhưng, tốc độ của chó quá nhanh. Hắn lui lại căn bản là vô dụng.
Mắt thấy Đại Hắc sắp nhào lên trên người hắn!
Trương Xuân Hòa bỗng nhiên cảm thấy sau lưng mình xuất hiện một tiếng gió lớn.
Ngay sau đó!
Một con chó vàng cắn một cái vào trên người con chó đen, ép cho nó lùi lại…
------
Dịch: MBMH Translate